Edit: Hạ Vy

_____

Chương 41: Tâm sự nặng nề chốn hồng trần.

Sau khi báo cho Mộ Chi Minh nên hồi kinh ngay lập tức, Cố Hách Viêm trở về lều của chủ soái, ánh mắt cả ngày ảm đạm, mất hồn mất vía.

Sáng sớm hôm sau, Từ Tri Vi cầu kiến, Cố Hách Viêm nghe đến lập tức cho người tiến vào.

Từ Tri Vi vừa bước vào doanh trướng vội vàng nói: "Tướng quân, Mộ đại..."

Cố Hách Viêm nhẹ giọng đánh gãy lời hắn ta nói: "Không cần nói, ta đã biết."

Hắn biết Mộ Chi Minh ngày hôm qua đột nhiên rời đi quân doanh, không để lại một lời nào.

"Tướng quân ngươi biết?"

Từ Tri Vi sửng sốt.

"Ừm." Cố Hách Viêm gật đầu.

Từ Tri Vi sốt ruột: "Vậy tướng quân mau đi ra đi!"

Cố Hách Viêm nghi hoặc: "Đi ra? Đi nơi nào?"

Từ Tri Vi nghĩ thầm vậy ngươi nói ngươi biết là biết cái quái gì, mặc dù hắn ta nghĩ vậy nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, nói tiếp: "Xe ngựa của Mộ đại nhân đang dừng ở cửa quân doanh chờ đấy! Tướng quân, ngươi không tiễn y sao?"

Cố Hách Viêm bỗng dưng đứng lên, sửng sốt sau một lúc lâu mới nói: "Y còn chưa đi?"

Từ Tri Vi vội nói: "Chưa đi đâu!"

Cố Hách Viêm hoang mang rối loạn mà bước hai bước ra ngoài, bỗng nhiên đi được một lúc đã ngừng lại, chần chừ nói: "Ta... Ta không đi, ngươi thay ta tiễn y đi."

Tuy rằng hắn không biết vì sao Mộ Chi Minh không giống như kiếp trước tức giận mà trực tiếp rời đi, nhưng hắn biết rõ lời nói hôm qua của mình, xác thực đã làm y tức giận.

Mặc dù ý định ban đầu không phải như vậy, nhưng Cố Hách Viêm còn biết nói gì hơn, biên cương ngày đêm giá lạnh, thay đổi thất thường, nếu ở đây thêm một ngày, bệnh tình của Mộ Chi Minh chỉ ngày một tăng thêm, hắn thật sự lo lắng, cho nên chỉ còn cách tìm lý do thoái thác, lệnh Mộ Chi Minh lập tức trở về.

Từ Tri Vi hoảng sợ: "Tướng quân ngươi vì sao không tự mình tiễn Mộ đại nhân?"

Cố Hách Viêm nói: "Hôm qua có chút mâu thuẫn nhỏ, y lúc này hẳn là không muốn nhìn thấy ta."

Tham quân sư Từ thật sự cảm thấy đau đầu không thôi, nếu không phải ngại chuyện Cố Hách Viêm là chủ soái, hắn ta nhất định sẽ không kiêng nể là đem lời trong lòng rống lên: Mau đem khí thế gϊếŧ địch trên sa trường của ngươi ra cho ta! Đem hình ảnh hùng dũng oai vệ ra cho lão tử! Tính cách biệt nữu này của ngươi nhất định không lấy được tức phụ có biết không, mau đi!

Tham quân sư Từ nghiêm mặt nói: "Tướng quân, ngươi có thể nghĩ đến chuyện này là tốt, nhưng nếu hôm nay ngươi không đi, nhất định sẽ hối hận cả đời!"

***

Lúc này, ở mộc chòi canh gác bên quân doanh, Mộ Chi Minh đã đứng bên xe ngựa lúc lâu, lẳng lặng chờ đợi.

Mới vừa rồi Hạ Hầu Hổ cùng Từ Tri Vi đến tiễn đưa, Mộ Chi Minh nói lời cảm tạ, sau đó còn thăm dò mà thử hỏi: "Vì sao không thấy Cố tướng quân? Buổi sáng quân vụ rất nhiều, không tiện đến?"

Hạ Hầu Hổ nói: "Cố tiểu tướng quân vẫn luôn rất bận..."

Từ Tri Vi cao giọng đánh gãy: "Không, hắn không bận!"

Làm ngươi dùng tâm cảm nhận! Để mẹ hắn cảm nhận cẩu trong bụng đi!

Từ Tri Vi nói: "Mộ đại nhân ở đây chờ một lát, không chừng Cố tướng quân nhớ lầm giờ, ta đi nhìn một cái." Nói đoạn hắn ta lập tức túm Hạ Hổ Hầu vội vã rời đi.

Mộ Chi Minh vì thế mà đứng ở một bên xe ngựa im lặng chờ, ánh mắt cứ trông ra phía xa. Văn Hạc Âm ở một bên không nhịn được bèn nói: "Cái gì mà nhớ lầm, tên tướng quân kia rõ ràng là không muốn tới, thiếu gia chúng ta đừng đợi nữa, trở về thôi."

Mộ Chi Minh trầm ngâm một lát, đột nhiên cất bước hướng quân doanh đi đến.

"A! Ngươi đi đâu đó?" Văn Hạc Âm vội vàng đuổi kịp.

Mộ Chi Minh nói: "Nếu ta không đến, hắn cũng sẽ không tự đi ra?"

Văn Hạc Âm không hiểu nói: "Là ý gì?"

Mộ Chi Minh nói: "Ta đi tìm hắn, hai mặt một lời."

Văn Hạc Âm hô to: "Đầu óc ngươi hỏng rồi."

Mộ Chi Minh cười vang trả lời: "Ngươi cứ coi như đầu óc ta hỏng đi."

Y vừa dứt lời, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, Mộ Chi Minh quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng.

Giống như lúc trước tương phùng ở biên cương, gió thổi phất phơ bạch y trắng tuyết, thiếu niên tướng quân vẫn vậy, từ phía xa đã ghìm dây cương lại, sau đó vẫn là động tác soái khí lưu loát mà nhảy xuống lưng ngựa.

Nhưng lúc này Mộ Chi Minh không đứng tại chỗ đợi hắn như trước mà y nhanh chóng đi về phía hắn.

Hồ nhạn bay về phía nam, gió bắc cuốn lấy ngọn cỏ hoà quyện vào nhau, hai người đứng yên, đối mặt nhìn nhau, ánh mắt Mộ Chi Minh nhanh chóng thay đổi, lộ rõ nét mặt mừng rỡ, chấp tay hành lễ: "Cố tướng quân, ngươi đến rồi."

Cố Hách Viêm nhìn y không chớp mắt: "Ừm."

Mộ Chi Minh thở dài có chút thương cảm mà nói: "Năm đó ta ở ngoại ô tiễn ngươi mà này đổi lại ngươi ở biên cương đưa tiễn ta, đường núi đường thủy, có khi cũng tụ tán."

Cố Hách Viêm: "Lần hồi kinh này, cẩn thận một chút."

Mộ Chi Minh: "Được, Cố tướng quân ở biên cương cũng chăm sóc mình tốt một chút, không biết tướng quân có chuyện muốn nhờ ta mang đến kinh thành không?"

Cố Hách Viêm: "Thay ta hỏi thăm sức khỏe dì Lương."

Mộ Chi Minh: "Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời thay ngươi."

Hai người nhìn nhau một lát không nói gì, đột nhiên Cố Hách Viêm lên tiếng: "Ngươi... đi đi."

Ba chữ này phát ra cực nhẹ, có thể là lo lắng quấy nhiễu cái gì đó, hoặc có thể như tâm sự nặng nề ở chốn hồng trần sôi nổi.

Mộ Chi Minh lại lần nữa hành lễ bái biệt rời đi, thấy y trở lại trên xe ngựa, Văn Hạc Âm nhịn không được nói: "Ngươi đứng dưới gió lạnh đợi hết nửa canh giờ chỉ để nói ba câu thôi sao?"

"Ừm, rất đáng." Chi Minh cong mắt cười nói.

Văn Hạc Âm hoảng sợ: "Sau khi trở về ta nhất định sẽ mời Khuông đại phu chữa trị cho ngươi."

Mộ Chi Minh không nói tiếp chỉ cười nhạt, xe ngựa một đường đi về phía nam, ở trên cát vàng đại mạc nghiền qua, lưu lại mấy đạo dấu vết bánh xe thật sâu, gió lạnh thổi qua, trên đại mạc rộng lớn vẫn có người dõi mắt nhìn theo, thẳng cho tới khi vết bánh xe bị gió cát san bằng lại, hắn vẫn chưa rời đi.