"Nói như vậy, thì anh đã đáp ứng tên Vu Cương kia chưa?"

Tôi kích động nói.

"Chưa… tôi không làm sao mở miệng nói chuyện này được!"

Trần Dũng nói tới chuyện này, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Xem ra Trần Dũng cũng là 1 người có lương tâm.

Làm một nam nhi mà bị ép tới mức bán muội muội để lấy tiền cứu cha thì cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ.

"Như vậy đi! Anh bán cho ai cũng là bán, vậy thì bán cho tôi đi, tôi trả giá tiền cao hơn."

Tôi chậm rãi nói. Lúc này, trong lòng tôi đã có 1 kế hoạch khác.

"Cái gì? Bán cho cậu?"

Trần Dũng cảm thấy mình đã nghe lầm, hắn trợn mắt há mồm. Không nghĩ tới tôi cũng là 1 người như vậy. Nhưng mà sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh nói:

"Quên đi, dù sao cũng giống nhau, cậu có thể trả bao nhiêu tiền?"

"Tôi trước tiên đưa cho anh 20 vạn, thay thận cho cha anh đi đã, nếu không đủ thì liên lạc lại với tôi sau."

Tôi lạnh nhạt nói.

"Hai mươi vạn! Cậu có lầm lẫn không? Tiền nhiều như vậy, có thể mua cả mạng người, mà cậu chỉ muốn… ngủ cùng muội muội tôi ư? Huynh đệ, cậu bị bệnh rồi phải không?"

Trần Dũng sợ hết hồn, có khi hắn đang nghĩ tôi bị bệnh, có tiền không có chỗ tiêu.

"Đồng ý hay không thì anh nói đi, tôi không có nhiều thời gian nói nhảm với anh!"

Tôi không nhịn được nói.

"Đồng ý, đồng ý, đương nhiên là đồng ý! Chừng nào cậu muốn muội muội của tôi?"

Trần Dũng vội vàng nói nói. Hắn rất muốn lập tức đem ngay muội muội hắn cho tôi để lấy tiền chữa bệnh cho cha hắn.

"Tiền thì tôi lập tức sẽ đưa cho anh, nhưng bây giờ thì tôi chưa cần muội muội anh. Như vậy đi, số tiền kia coi như đặt trước tấm thân xử nữ của muội muội anh, anh trở về nói cho nàng biết, thân thể của nàng đã là của tôi, lúc nào muốn thì tôi bảo. Nếu như trước đấy, nàng gặp được người mình thích, anh tới nói với tôi một tiếng, thỏa thuận chúng ta sẽ hủy bỏ, nhưng tiền vẫn cho anh!"

Tôi làm như vậy vì không muốn Trần Vi Nhi phải bán cho người khác, nhưng dùng tiền mua tình yêu thì tôi cũng không muốn.

Mặc dù tôi rất thích Trần Vi Nhi, nhưng tôi muốn nàng cam tâm tình nguyện giao cho tôi, mà không phải là dùng thủ đoạn này.

"A!"

Trong lúc nhất thời, Trần Dũng ngây ngốc, đây rõ ràng là cho không tiền hắn còn gì, còn chuyện dùng thân thì chỉ là thùng rỗng kêu to.

Một hồi lâu, Trần Dũng mới chậm rãi địa đứng lên, từ từ quỳ ở trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, nói:

"Huynh đệ, ân tình của cậu, Trần Dũng tôi cả đời khó quên! Đại ân đại đức của cậu tôi không biết nói gì, cả đời này tôi sẽ đi theo làm trâu làm ngựa, làm tùy tùng cho cậu"

"Được rồi, là nam nhi thì đừng rơi lệ, dưới gối nam nhân có vàng ròng, hai điều này anh đừng có quên! Đi với tôi đến ngân hàng lấy tiền."

Tôi đưa tay kéo Trần Dũng đang quỳ trên mặt đất dậy.

Trần Dũng đứng lên, cười ngây ngô 2 tiếng. Hai chúng tôi đi ra khỏi cửa hàng, đến ngân hàng rút tiền.

Ngân hàng Công Thương ở gần ngay Tứ Trung, trước kia để tiện hoạt động, tôi đem 1300 vạn mà công ty Intel và HP cho gửi vào ngân hàng này.

"Rút hai mươi vạn."

Tôi đưa sổ tiết kiệm tới khung cửa.

"Ở đây không có nhiều như vậy, rút 5 vạn trở nên phải nói trước, bây giờ thì không rút được!"

Nhân viên ngân hàng ngẩng đầu lên nói.

"Tôi có việc gấp mà!"

Tôi trầm mặt nói, đây là thái độ phục vụ gì vậy.

"Chuyện gì cũng không được, ra phía sau xếp hàng, người tiếp theo!"

Nhân viên ngân hàng không để ý tới tôi, tiếp tục làm công việc của mình.

"Được, cô đợi đấy!"

Tôi cố nén giận không phát tác. Tại sao phải nói trước, tôi đâu có nghe tới điều này bao giờ!

Tôi cũng không tin, tiền mặt dự trữ của 1 ngân hàng ngay cả 20 vạn cũng không có.

"Sao còn ở đây?!"

Nhân viên ngân hàng nói.

"Đây là thái độ mà các cô đối đãi với người gửi tiền như vậy ư?"

Tôi tức giận, vỗ bàn nói.

"Bảo vệ, có người gây chuyện!"

Nhân viên ngân hàng hô lớn.

Mấy người mặc quần áo bảo vệ lập tức chạy tới, vây quanh tôi, người đứng đầu nói:

"Ai gây sự ở đây?"

Không đợi tôi nói, nhân viên ngân hàng đã cướp lời:

"Người này! Chỉ là 1 đứa trẻ con, là hắn gây chuyện!"

"Tất cả các anh ở đây làm gì?"

Một trung niên nam nhân mặc âu phục đi tới.

"Trương Hành Trường."

Nhân viên ngân hàng và bảo an lập tức lúng túng nói.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Trương Hành Trường hỏi.

"Tôi là rút lấy tiền, nhưng nhân viên này nói không có! Ngân hàng không có tiền? Đây không phải là chuyện đùa đấy chứ?"

Tôi cười lạnh nói.

"Xin hỏi cậu muốn rút bao nhiêu tiền?"

Trương Hành Trường dò hỏi.

"Hai mươi vạn, nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn rút toàn bộ! Thái độ phục vụ của ngân hàng anh quá kém."

Tôi đem sổ tiết kiệm vứt cho Trương Hành Trường.

Trương Hành Trường nhận lấy sổ tiết kiệm, mở ra vừa nhìn, lập tức ngẩn ngơ. Một ngàn ba trăm vạn, hắn lập tức hiểu, tiểu hải nhi trước mặt hắn không phải người thường.

Nếu như rút toàn bộ số tiền lớn như vậy, thì tiền thưởng của mình năm nay chẳng phải đi tong rồi sao.

Thái độ của Trương Hành Trường lập tức thay đổi, nịnh hót nói:

"Tiểu huynh đệ, đây chẳng qua là hành động cá nhân của nhân viên ngân hàng kia, không liên quan tới ngân hàng chúng tôi, như vậy đi, tôi lập tức giúp cậu đổi sang thẻ khách quý, sau này cậu đến đây không cần phải xếp hàng nữa, trực tiếp sang cửa VIP làm việc. Lần này rút 20 vạn đúng không, để tôi tự mình đi lấy cho cậu, cậu chờ một chút."

Thật ra lời nói rút toàn bộ của tôi cũng chỉ là để hù dọa hắn mà thôi, nếu như rút toàn bộ thì tôi lại phải đem số tiền lớn như vậy chuyển tới ngân hàng khác, chẳng phải là quá phiền toái hay sao.

Nhưng Trương Hành Trường này đã nói như vậy, thì tôi còn nói được gì nữa.

Hiệu suất làm việc của Trương Hành Trường rất nhanh, chưa tới 1 phút đồng hồ, hai mươi vạn tiền mặt và một thẻ khách quý đã giao vào trong tay của tôi.

Tôi đem tiền mặt đưa cho Trần Dũng, dặn hắn đi đường phải cẩn thận

Trương Hành Trường vui vẻ đưa tiễn chúng tôi tới tận ngoài cửa ngân hàng.

Trước khi đi tôi gọi Trần Dũng lại, nói:

"Đúng rồi, thân phận của tôi đừng có tiết lộ cho ai biết, nhất là muội muội của anh. Nếu không tôi sẽ xóa bỏ thỏa thuận giữa 2 chúng ta"

Trần Dũng ôm một bọc tiền lớn, không ngừng gật đầu.

….

"Ca, anh nói anh đang có hai mươi vạn?"

Trần Vi Nhi kinh ngạc nhìn Trần Dũng.

"Đúng ! Anh đem em bán cho người khác."

Trần Dũng thành thật trả lời.

Cho nên hắn đem chuyện thân xử nữ nói lại cho Trần Vi Nhi, hắn chỉ nói có 1 vị Tổng giám đốc 1 công ty chi ra số tiền này, nhưng hắn lại không nói đoạn "sau này nếu như em gặp được người mình thích, thì thỏa thuận hủy bỏ".

Đúng là hắn đã xem tôi là vị ân nhân của hắn, nếu như muội muội của hắn sau này có thể theo tôi, đúng là phúc của muội muội. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng không nghĩ tới, Trần Dũng tự động bớt lời đi, sau này đã đem tới cho tôi 1 chút phiền phức.

Trần Vi Nhi nghe xong không có phản ứng gì cả, ngược lại còn có chút tò mò với 20 vạn.

Ngay cả mặt mình cũng chưa từng gặp, hắn có phải là người coi tiền như rác không?

Hơn nữa, hắn không sợ sau này cha mình khỏi bệnh, thì mình đổi ý hay sao? Đây là loại người gì vậy?