"Như vậy đi, Chú Triệu, cháu sẽ nói cho chú 1 con số."

Tôi bất động thanh sắc nói:

"Phương pháp của cháu là phương pháp sử dụng tiện nhất đối với việc đánh máy, cháu tin tưởng Chú Triệu còn rõ ràng hơn cháu. Nếu như đem phương pháp này công bố ra thị trường, chỉ cần tuyên truyền tốt, là có thể nhanh chóng chiếm được thị trường.

Trước mắt W PS(Photoshop) có những ai sử dụng thì chú đã biết, chính vì cái này làm cho nhân viên nhà nước phải tốn tiền đi học Ngũ Bút, chú cảm thấy nó có thể so sánh ư? Mà phương pháp của cháu khôn giống, chỉ cần người sử dụng biết ghép chữ (1), hơn nữa nó còn có Trí năng liên tưởng và chức năng ký ức, đây cũng là 1 quát trình nhân tính hóa chức năng, hơn nữa đây chính là phương pháp tốt nhất đối với những người không biết nhiều chữ.

Lấy ví dụ như từ "Ăn thịt", cháu nghĩ có rất nhiều người không biết âm nào hợp thành từ "Ăn", mà phương pháp của cháu có thể dễ dàng phán đoán được người đánh muốn dùng từ gì, chỉ cần gõ 1 vài mẫu chữ trước là được.

Cháu tin rằng chỉ cần đưa phương pháp này ra thị trường, thì nó có thể thay thế được các phương pháp đánh máy trên thị trường hiện nay."

(1): Ghép chữ: cũng như tiếng việt chúng ta phải ghép vần, tiếng trung cũng vậy. ví dụ từ Ăn – phải được ghép thành từ chữ :Ă và n.

"Cháu nói những điều này chú cũng biết, đây là 1 phương pháp đánh máy tốt nhất. Nhưng cuối cùng cháu muốn nói với chú điều gì?"

Triệu Quân Sinh nhìn chăm chú vào tôi.

"Thật ra thì cũng không có gì, cháu chỉ muốn nói, giá trị của phương pháp này vượt xa 5 vạn đồng, thậm chí 10 vạn, 100 vạn, sau này nó còn có khả năng vượt qua 1500 vạn đồng."

Tôi chậm rãi nói.

"Vậy cháu muốn bao nhiêu?"

Triệu Quân Sinh bắt đầu dò xét điểm mấu chốt.

"50% lợi nhuận." Tôi bình tĩnh nói.

"Năm mươi phần trăm? Hay cho công phu sử tử ngoạm! Nói điều kiện với Triệu Quân Sinh ta mà lại không nghĩ tới bản thân mình ư. Nhiều nhất chú chỉ cho cháu 10 vạn đồng, hơn 1 đồng cũng không được."

Triệu Quân Sinh oán giận nói.

"Vậy cháu cũng không bắt buộc chú phải hợp tác với cháu, cháu nghĩ nếu như đem phần mềm này bán cho Kim Sơn, chắc chắn bọn họ có hứng thú hơn đấy."

Tôi không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, hoàn toàn không quan tâm tới thái độ của hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Triệu Quân Sinh liên tục nói ra 3 chữ tốt: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"

"Chú Triệu quá khen. Cháu chẳng qua chỉ đem giá trị của tác phẩn mình làm ra đặt tới giá trị lớn nhất có thể mà thôi!"

Tôi vẫn khẽ cười nói.

"Được rồi, 50% thì 50%!" Triệu Quân Sinh vỗ tay nói.

"Nhưng mà 50% này chỉ là lợi nhuận mà thôi, nếu như cháu tiếp tục phát triển phiên bản mới của phần mềm, nếu như công ty của chú có cùng điều kiện giống như công ty khác, thì cháu sẽ ưu tiên hợp tác với công ty của chú."

Tôi nhắc nhở hắn nói.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, để chú bảo bí thư soạn thảo hợp đồng, lát nữa chúng ta sẽ kí kết." Triệu Quân Sinh nói.

Tôi không nghĩ tới Triệu Quân Sinh lại sảng khoái đáp ứng điều kiện của tôi như vậy, thái độ này với thái độ ban đầu hoàn toàn trái ngược. Vì cái gì làm cho hắn chuyển biến như vậy? Hay là hắn đang thử dò xét tôi?

Mặc dù tôi biết rõ giá trị của phương pháp này, nhưng mà tôi cũng biết 50% đúng là có cao một chút, tôi vốn tưởng Triệu Quân Sinh sẽ mặc cả với tôi 1 phen, không nghĩ nhanh như vậy mà đã đáp ứng rồi.

Rất nhanh sau đó, thư ký của Triệu Quân Sinh đã soạn thảo xong 2 bản hợp đồng, tôi nhìn qua một chút, đúng là không có vấn đề gì lớn, điều kiện phụ của tôi cũng được ghi rõ bên dưới. Tôi ký vào phần tên của mình, sau đó Triệu Quân Sinh cũng ký và đóng dấu lên, sau đó đưa cho tôi 1 bản, bản còn lại.. thì đưa cho thư ký cầm

"Tiểu Lưu, tới giờ này cháu đã ăn tối chưa?" Triệu Quân Sinh hỏi.

"Chưa ạ, lúc cháu về tới nhà thì Thầy Hứa cũng gọi điện thoại bảo tới đây luôn." Tôi thành thật trả lời.

"Vậy Triệu Nhan Nghiên có đi cùng không?" Triệu Quân Sinh dùng giọng bình thường hỏi.

"Không có, nàng về nhà trước rồi."

Tôi thuận miệng nói. Nhưng tôi vừa mới nói xong, tôi lập tức nhận ra có điều không bình thường.

"Chú tại sao biết Triệu Nhan Nghiên?" Tôi hỏi ngược lại.

Triệu Quân Sinh vỗ bàn đánh "ba" một tiếng, quát:

"Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám đen nữ nhi bảo bối của ta thu vào tay, giờ lại còn hỏi ta là ai hả?"

Triệu Nhan Nghiên, Triệu Quân Sinh! Tôi ngất, trên thế giới sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ. Hóa ra người này là phụ thân của Triệu Nhan Nghiên? Nói cách khác hắn là cha vợ của tôi?

Từ thái độ của Triệu Quân Sinh, hắn đúng là đã biết quan hệ của tôi với Triệu Nhan Nghiên. Nhưng lúc mới đầu tại sao hắn không đề cập tới? hoặc là trong thời điểm ký hợp đồng thì nói ra, sau đó ép tôi phải đưa không hợp đồng cho hắn. Bây giờ khi tất cả đã xong, thì hắn mới nói ra?

"A, hóa ra là bá phụ!" Tôi cười mỉa nói.

"Hừ! Đừng có lôi kéo làm quen, nếu như ngươi muốn tiếp tục hợp đồng với ta, thì sau này tránh xa Triệu Nhan Nghiên ra một chút."

Triệu Quân Sinh lạnh như băng nói.

"Ta cho ngươi lợi nhuận nhiều hơn 1 thành, ngươi rời xa Nhan Nghiên ra."

Triệu Quân Sinh mặt không chút thay đổi.

"Ha hả, Chú Triệu, chú cho rằng con gái của chú chỉ đáng 1 chút tiền như vậy thôi sao?" Tôi cười lạnh nói.

"Hai thành!"

Tôi theo dõi hắn không nói gì.

"Ba thành, đây là giới hạn của ta!"

Tôi vẫn không nói chuyện.

"Hừ, đúng là không biết điều. Được rồi, hợp đồng của chúng ta đến đây là kết thúc!"

Sau khi Triệu Quân Sinh nói với tôi, thì không thèm nhìn tới tôi nữa.

"Ha hả, Chú Triệu, người cũng không nên lừa tiểu hài tử chứ? Hợp tác kết thúc? Hợp đồng một khi đã ký kết, thì sẽ có hiệu lực pháp luật, chú muốn bội ước thì bội ước hay sao? Nhưng mà…"

Tôi móc hợp đồng trong túi ra, tiếp tục nói:

"Nhưng mà, chú đã không muốn hợp tác với cháu, thì cháu cũng không làm khó chú, thậm thí ngay cả phương pháp này cháu cũng không đòi lại! Nhưng mà, chú nhớ kỹ một điều, bảo cháu rời xa Triệu Nhan Nghiên, đó là chuyện không có khả năng!

Cháu đúng là mất thể diện thay cho Triệu Nhan Nghiên vì có 1 người cha như chú, chẳng lẽ chú nghĩ cháu vì mấy đồng tiền dơ bẩn này mà rời xa Triệu Nhan Nghiên hay sao? Chú đừng có nằm mơ, nhưng cháu cũng nói với chú một điều, Triệu Nhan Nghiên trong lòng cháu là vô giá !"

Tôi tiện tay đem hợp đồng ném xuống đất, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

"Ai! Người trẻ tuổi đúng là dễ kích động, cháu như vậy thì chú làm sao yên tâm giao con gái cho cháu được chứ!"

Thanh âm của Triệu Quân Sinh truyền đến, có vẻ giễu cợt.

Cái gì? Đem nữ nhi giao cho tôi? Lòng tôi run lên, Triệu Quân Sinh này hình như đang diễn trò! Đột nhiên, tôi hiểu rồi, chuyện này từ đầu tới cuối chỉ là 1 cái bẫy của Triệu Quân Sinh, hắn muốn dò xét tôi.

Lúc đầu, hắn muốn dò xét xem tôi có khả năng nuôi nữ nhi của hắn không, sau đó lại thử dò xét địa vị con gái hắn trong lòng tôi. Đúng là lão hồ ly, trong lòng tôi mắng thầm.

"Được rồi, Chú Triệu, chú cũng diễn trò xong rồi, không biết cháu có đủ tư cách làm con rể không đây?"

Tôi xoay người lại, khẽ cười nói. Hừ hừ, rốt cục cũng đến phiên tôi trả đũa, đúng là tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Quân Sinh, khi bị người khác nhìn thấu kế hoạch của mình.

Quả nhiên Triệu Quân Sinh trợn mắt há mồm, kinh ngạc hồi lâu mới lên tiếng:

"Hóa ra cháu đã nhìn ra?"