Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 106: Ngàn cân treo sợi tóc

Tôi lập tức mất đi thăng bằng, chỉ trong một chớp mắt, tôi đã biết chuyện gì xảy ra, vội vàng tóm lấy một gốc cây, nhưng Trần Vi Nhi thì không có trấn định như tôi, thân thể nàng nghiêng ngả, lập tức lao xuống..

"Cút con mẹ mày đi, tao không tin là mày sẽ không chết!"

Tôi đang liều mạng kéo Trần Vi Nhi, thì đằng sau lưng lại bị dính một cú đạp thật mạnh, nhất thời tôi liền ngã xuống, cùng với Trần Vi Nhi lăn về phía vách đá...

Bởi vì tôi và Trần Vi Nhi bị lực tác động không đều, cho nên Trần Vi Nhi lăn xuống trước! Mà ở bên kia, chỉ có mười mấy thước nữa thôi là một vách đá cao chót vót của Tây Tinh Sơn! Tôi với Trần Vi Nhi vẫn đang lăn về phía đó!

Lúc này, nếu tôi muốn thoát ra thì tôi có thể buông tay Trần Vi Nhi, mà nhảy sang một bên, nhưng mà tôi không làm như vậy.

Tôi không thể để cho Trần Vi Nhi chết được! Mắt thấy vách đá đã ở trước mặt, trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ:

"Chẳng lẽ tôi và Trần Vi Nhi sẽ chết ở đây?"

Hừ, tôi nhắm hai mắt lại! Tôi cũng không tin, Diêm Vương lão ca của tôi sẽ để cho tôi chết dễ dàng như vậy?

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, tôi đã cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, tiếng gió vang lên vù vù bên tai, rồi cuối cùng là mất đi tri giác...

Lúc tôi tỉnh lại, cả người đau nhức vô cùng, tứ chi dường như không còn cảm giác gì cả.

Tôi thậm chí không cách nào sử dụng được hai tay của tôi. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tôi mất đi chân tay rồi?

Tôi giật mình mở mắt, rất may là chân tay vẫn còn.

Trần Vi Nhi giờ phút này còn đang nằm trên thân thể của tôi, do vậy mà chân tay lâu không hoạt động, máu không chảy được tới, cho nên mới có hiện tượng như vậy.

Tôi đang ở đâu? Tôi đã chết rồi hay sao? Nhưng mà tôi lập tức hủy bỏ ý nghĩa này.

Tôi đã chết qua một lần, đương nhiên đã biết Địa Ngục như thế nào, mà nơi này không giống. Nói cách khác, chúng tôi còn sống.

Lúc này tôi mới vô cùng hối hận, lúc thời khắc nguy cấp vừa rồi, tại sao tôi lại quên mất dị năng, nếu như sử dụng thì tôi với Trần Vi Nhi đâu có bị lăn xuống vách núi như thế này.

Nhưng mà hối hận cũng vô ích, việc cấp bách bây giờ là phải biết chúng tôi đang ở địa phương nào. Tôi quay đầu nhìn xung quang, thì lập tức bị dọa cho sợ hết cả hồn!

Bên cạnh chúng tôi toàn đá với đá! Mà tôi và Trần Vi Nhi lúc này đang nằm gọn trong một chạc ba của một cây cổ thụ! Phía dưới là vách núi sâu tới mấy trăm mét!

Tôi còn nghĩ tại sao tôi không chết, hóa ra là bị vướng vào trên cây! Nếu không cho dù tôi có kết nghĩa cùng với Diêm Vương, thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh! Cái tên Lý Thiếu Kiệt này cũng vô cùng độc ác đấy chứ, một khi tôi và Trần Vi Nhi ngã chết, thì hắn sẽ mang tội cố ý giết người!

"Vi Nhi"

Tôi dùng bàn tay cứng ngắc của mình vỗ vỗ vào lưng của Trần Vi Nhi.

Vi Nhi không có động đậy gì cả.

Tôi tiếp tục gọi mấy tiếng nàng vẫn không trả lời. Chẳng lẽ Vi Nhi nàng đã chết? Một ý niệm không tốt hiện lên trong đầu của tôi.

Không thể nào! Vi Nhi ngã ở trên người của tôi, có chết cũng phải là tôi chết mới đúng.

Có lẽ Vi Nhi còn đang hôn mê! Nghĩ tới đây, tôi lập tức yên lòng, quay đầu nhìn khuôn mặt của nàng, nhưng Vi Nhi ngã ngửa, cho nên tôi không thể nhìn rõ được.

Tôi đưa tay đặt trên bộ ngực căng phồng của Vi Nhi. Nhưng tôi thề, tôi không phải là lưu manh muốn đùa giỡn, tôi chỉ muốn xem tim của Vi Nhi còn đập hay không thôi.

Nhưng tôi thừa nhận, thời gian tôi thử hơi dài một chút, cũng có một chút khoái cảm! Rất may là tim của Vi Nhi vẫn đập bình thường, có khi chỉ bị sợ hãi quá mà ngất đi thôi.

Tình thế trước mắt của chúng tôi rất nguy hiểm. Khi có những con gió thổi qua, tôi có thể cảm giác được cành cây phía dưới chúng tôi lắc lư rất mạnh. Tôi không dám cái cành cây này sẽ không gãy!

Tôi bình tĩnh tâm tình, nhìn quanh bốn phía một vòng. Cái cây này mọc từ trên một vách đá thè lè ra, mà vùng phụ cận vách đá là một cái bình đài tương đối bằng phẳng!

Cả người tôi bị gió lạnh thổi buốt tới tận xương, nếu như có thể vào cái bình đài đó tránh gió thì cũng là một ý tưởng không tệ!

Nếu như cứ tiếp tục ở cái chạc cây này, thì cho dù không có bị gãy, thì sớm muộn cũng bị chết rét.

Nghĩ tới đây, tôi dùng sức lay thân thể của Trần Vi Nhi mấy cái, nói:

"Vi Nhi, mau tỉnh dậy! Nếu không chúng ta sẽ bị chết rét đấy!"

Lần này có thể do động tác của tôi dùng lực tương đối lớn, thanh âm lại rất kích động, cho nên Trần Vi Nhi đã có phản ứng!

"Lưu Lỗi... Là cậu sao?"

Trần Vi Nhi yếu ớt nói.

"Là tớ, Vi Nhi, chúng ta bị đẩy xuống vách đá!" Tôi nói.

"Chúng ta đều chết rồi à? Đây là nơi nào? Có phải địa ngục không?"

Trần Vi Nhi nói với giọng hơi hốt hoảng.

"Chúng ta không có chết! Chẳng qua là bị vướng lại trên một chạc cây! Vi Nhi cậu có khỏe không? Còn có thể cử động không? Chúng ta bây giờ phải nghĩ biện pháp rời khỏi cái cây này!"

Vi Nhi vừa mới tỉnh lại, tôi đã thấy nàng hắt xì.

"A... Thật xin lỗi."

Vi Nhi lúc này cũng phát hiện nàng đang nằm trên người của tôi:

"Cậu có sao không?"

"Không sao, nhưng mà Vi Nhi, có một câu nói tớ phải nói với cậu!"

Tôi nghiêm túc nói nói.

"Chuyện gì?"

Vi Nhi bị tôi dọa cho sợ hết hồn.

"Ngươi nên giảm cân đi!"

Tôi cười nói.

"Đáng ghét! Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn dám nói giỡn!"

Vi Nhi hờn dỗi xoay người lại đánh tôi.

Cái cành cây dưới người tôi lập tức kháng nghị rung lên, làm cho Vi Nhi hoảng sợ lập tức ngưng động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn chừng tôi.

Lúc này, nàng đang nằm trên người tôi, tư thế vô cùng mập mờ, giống như động tác nữ trên nam dưới!

Nhưng mà Trần Vi Nhi cũng không dám lộn xộn, cứ mập mờ như vậy cưỡi ở trên người của tôi. Bụng của nàng chạm vào hạ thân của tôi!

Tiểu huynh đệ của tôi bị kích thích như vậy, lập tức kiên quyết đứng lên! Đừng nghĩ là tôi gặp phải hiểm cảnh còn nghĩ tới chuyện này..., đây cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi!

Trần Vi Nhi cũng cảm thấy phản ứng của tôi, nàng đã là một cô nương 18 tuổi thì làm sao không hiểu! Khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ hông. Nhưng điều đáng chết là, do ở tình huống như thế này, cho nên không thể tránh né được!

"Thật xin lỗi..." Tôi xin lỗi nói.

"..."

Trần Vi Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, xấu hổ vô cùng, không biết làm gì cả.

Nó như một khúc nhạc đệm, làm cho trong người của tôi như có ngọn lửa thiêu đốt, toàn bộ cảm giác tê dại đã biến mất! Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Trần Vi Nhi, tôi cũng không biết nàng đang nghĩ gì! Hạ thân của tôi hung hăng chọc vào bụng nàng như vậy, nếu nàng không có phản ứng, thì nàng có khi không phải là nữ nhân.

"Có lạnh không?" Tôi cười hỏi.

"..."

Vi Nhi hay không dám nói, chỉ lắc đầu.

"Cậu có thể cử động không, hai chúng ta đổi vị trí! Tớ sẽ nghĩ biện pháp để chúng ta bò xuống khỏi cái cây này, nếu như nó mà gãy là chúng ta lại rơi xuống đó!" Tôi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ừ..."

Trần Vi Nhi gật đầu, bắt đầu từ từ di chuyển sang bên cạnh của tôi, nhưng điều may mắn nhất chính là, bụng của nàng đang di chuyển ở hạ thân tôi!

Từng đợt khoái cảm dâng lên, trong đầu tôi có một suy nghĩ điên cuồng, đó chính là nếu có thể ở cái chạc cây này mà ân ái thì sẽ thế nào nhỉ?!

Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ trong chớp mắt, nếu thực sự như vậy, thì chỉ có một con đường chết!

Tôi vội vàng thu hồi suy nghĩ, phía dưới đang cứng từ từ mềm đi.

Trần Vi Nhi cũng cảm thấy biến hóa của tôi, đỏ mặt cười cười, trườn xuống bên cạnh, cuối cùng thì tôi cũng có thể cử động rồi!

Tôi ngồi dậy, cởi ván trượt tuyết ra, ném xuống dưới, cái này tận 600 đồng đó, nhưng mà lúc này không có nghĩ nhiều được như vậy.

Chẳng có gì quan trọng bằng mạng sống, đồng thời tôi cũng cởi giúp luôn cho Trần Vi Nhi.

Làm xong tất cả, tôi cẩn thận tụt xuống phía dưới, may là kiếp trước tôi hay leo trèo, nên tương đối thận lợi.

Tôi an toàn xuống dưới, khi một chân dẫm lên được tảng đá! Cảm giác bình an lập tức dâng lên, cho dù tôi đã chết một lần, nhưng được sống luôn có cảm giác không thể diễn tả!

Tôi vẫy tay với Trần Vi Nhi, gọi:

"Vi Nhi, cậu cũng xuống đây đi!"

"Tợ... Tớ sợ!"

Trần Vi Nhi tựa vào thân cây run rẩy nói:

"Cậu... Lúc cậu trèo xuống, tớ rất sợ hãi… tớ… tớ có bị rơi xuống dưới không?"

"Đương nhiên là không, cậu giữ thật chặt, rồi từ chỗ này trèo xuống!" Tôi an ủi.

Trần Vi Nhi nghe lời của tôi. Nhưng rồi lại giật mình, nức nở nói:

"Lưu Lỗi... Tớ sợ! Tôi không dám cử động!"

Ai! Tôi thở dài, không có cách nào khác, tôi đành nói:

"Vi Nhi, cậu đừng cử động, chờ tớ qua đấy!"

Tôi đem toàn bộ bao cổ tay, cổ chân ném đi, sau đó trèo lên cây. Do có kinh nghiệm một lần rồi, nên tôi có thể dễ dàng trèo tới.

"Vi Nhi, đưa tay cho tớ!"

Tôi nói với Trần Vi Nhi, đưa tay ra phía trước.

Trần Vi Nhi cẩn thận đưa tay tới, chúng tôi giữ cho nhau trèo xuống. Tôi vô cùng cẩn thận di chuyển xuống phía dưới, Trần Vi Nhi cũng theo cách tôi hướng dẫn mà đi.

Tôi rất cẩn thận, dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, tôi sợ nhất một điều là cành cây này sẽ gẫy.

Mặc dù động tác của tôi đã vô cùng chậm chạp rồi, nhưng cành cây dưới chân chúng tôi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, run rẩy không ngừng.

Khi tôi mới đặt một chân xuống được vách đá thì cành cây bỗng nhiên "rắc rắc" một tiếng, rồi gãy xuống. Tôi và Trần Vi Nhi cũng lập tức trượt theo.

"A!" Trần Vi Nhi thét lên chói tai, liều mạng giữ chặt lấy tay của tôi...

Thân thể của chúng tôi theo cành cây bị gãy trượt vào vách núi, rất may là cành cây này còn chưa có gãy rời, vẫn còn dính vào thân cây, nhưng mà thời gian gãy hoàn toàn cũng không còn xa nữa!