Có câu nói rất hay, cái gì nên tới thì sẽ tới, không trốn khỏi được, cái gì nên đi thì sẽ đi mất, không thể giữ lại được.

Hàn Hiểu một mình đứng trong phòng thay quần áo rộng rãi, nhìn thiếu niên thanh tú trong gương đang mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trên mặt hiện lên nụ cười khổ.

Cuộc sống ngươi lừa ta gạt này cả hai đời Hàn Hiểu đều không hề nghĩ tới, nhưng người ta lừa tới cửa rồi, cậu còn có thể làm sao nữa, chỉ có thể phủ đầu phản kích, cái chuyện mà lùi một bước trời cao biển rộng, căn bản chính là một câu chuyện cười.

Cuối cùng vuốt vuốt nếp nhăn nho nhỏ trên cổ áo, lúc xoay đầu, mọi sự yếu ớt đều biến mất trong đôi mắt, chuẩn bị tốt cho mình, cậu liền bước vào cuộc chiến không mùi khói súng.

Hàn Hiểu đẩy mở cửa phòng thay đồ, Akasi và tụi nhỏ đều đã chuẩn bị xong, đang đợi cậu đi tới.

Akasi nhìn thấy Hàn Hiểu liền đứng dậy, trong đôi mắt là thần sắc tán thưởng,

“A, Quả nhiên em rất hợp với màu này, bộ quần áo này được mặc trên người em thật sự là tuyệt mĩ mà!”

Nói rồi đi qua nắm chặt tay Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu nhìn Công tước tuấn mĩ cũng đang mặc một bộ lễ phục xa hoa giống hệt cậu, âm thầm trợn trắng mắt ở trong lòng, người này tuyệt đối là mèo khen mèo dài đuôi, đứng gần với cái người có khuôn mặt tuấn mĩ này, thì chiếc lá xanh như cậu thật sự chỉ còn lại bộ quần áo là đẹp thôi.

Mấy đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy mẹ đi tới cũng đứng dậy, trong tay Lance và Hera còn đang ôm hai dị nhân bảo bảo vừa mới ba tháng tuổi.

Lance và Hera đã 9 tuổi rồi, nhưng người cũng không có lớn bao nhiêu, Akasi nói, đó là do tụi nhỏ là đúa trẻ quý tộc, quý tộc 2000 năm mới thành niên, cho nên tốc độ phát triển cũng chậm hơn dân thường rất nhiều, nhưng mà có một điểm chính là khi so sánh vẻ ngoài với hai anh em mới 4 tuổi thì hoàn toàn không có cách biệt tuổi tác, nhưng mà những phương diện khác trong cơ thể, Carlo và các anh trai vẫn có chút chênh lệch.

Hàn Hiểu nhìn hai bánh bao yên lặng nghiêm túc giống anh trai mình đang được con lớn và con thứ ôm trong lòng, hỏi: “Angela đâu?”

Alte bỉu môi trả lời: “Bị Claudius  ôm đi rồi, anh ấy nói muốn nhìn thấy bộ dáng vò đầu nhức tai khó chịu của cái người gọi là giáo sư Reykard gì đó, anh ấy sẽ gặp mặt chúng ta ở phòng khách dưới lầu.”

Hàn Hiểu: “…….”

Thầy Reykard ơi! Chắc thầy phải làm nhiểu chuyện ác lắm, cho nên học sinh mới hận thầy tới mức này!

Nếu như Angela đã ở bên cạnh Claudius, Hàn Hiểu liền không lo lắng nữa, cậu giãy khỏi tay Akasi, đổi thành khoác tay Akais, sau đó nở nụ cười tao nhã của quý tộc mà cậu đã tập luyện rất lâu.

“Các con, đã chuẩn bị xong chưa!”

“Xong rồi ạ!’

“A a!”

Mấy câu trên là câu trả lời của tụi Lance, còn câu dưới là câu trả lời của bánh bao vừa mới ra đời chưa được bao lâu!

Hàn Hiểu:……….

Bánh bao yêu nghiệt, bạn cũng đừng trông cậy vào bên trong nó thật sự là nhân bánh nóng hổi.

Được rồi! Hàn Hiểu phải thừa nhận, cậu bị đả kích quen rồi, tốt xấu gì, cái này cũng nói lên các bảo bối của cậu rất thông minh, là chuyện mà bất kì người mẹ nào cũng tự hào.

“Vậy thì xuất phát!” Hàn Hiểu vung tay lên, giống như một tướng quân đưa ra mệnh lệnh vậy.

“Vâng!”

“A!”

Các tiểu binh đều nhất tề đáp lại.

Cả nhà hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ra cửa.

Công tước Akasi ở bên cạnh không nhịn được cười lên,

“Tiểu gia hỏa, em không cân căng thẳng như vậy, cũng như lần trước, có mặt là được rồi, xương cốt em không thể bị mệt được.”

Hàn Hiểu khinh thường nhìn Công tước, nói: “Có thể giống nhau sao? Lần trước em không biết có đại nhân vật đang đợi để chặn em!”

“Không muốn đối phó với bà ta, thì đừng để ý là được, bà ta cũng không được xem là đại nhân vật gì!” Akasi nói không sao hết.

Hàn Hiểu lắc đầu, “Nên gặp thì phải gặp thôi, bọn họ chạm tới điểm mấu chốt của chúng ta, chúng ta cũng nên đáp trả bọn họ chứ!’

Công tước Akasi nghe vậy, trong giọng nói đầy sự bất đắc dĩ nhưng cũng mang theo cưng chìu: “Anh chỉ không muốn em ủy khuất chính mình.”

Hàn Hiểu kiên định trả lời: “Vì các con, chịu chút ủy khuất này thì có là gì! Chúng ta đi nhanh đi!”

Chỉ là vì các con thôi sao!

Công tước Akasi hạ mắt xuống, che mất nỗi thất vọng trong ánh mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, thời gian của anh rất dài, không phải sao!

“Được!”

Đi xuống phòng khách dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy Claudius đã chuyên tâm “trang điểm” đang ôm Angela đứng đợi họ.

Hàn Hiểu nhíu mày nói với anh: “Claudius, bảo bối Angela của em phải ôm cho tốt đấy, nếu như để em biết anh để cho tên yêu nghiệt không có mặt đó đụng vào một đầu ngón tay của con bé, vậy thì em sẽ để Alte tố cáo với nữ Công tước Helios các loại hành vi hung ác của anh!”

Claudius một tay ôm lấy Angela, một tay đầy quyến rũ mà vứt mái tóc đang rũ xuống trên vai mình ra, đầy mê hoặc nói: “Em yên tâm, anh rất vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ này!”

Đoàn người nhanh chóng đi tới đại sảnh tổ chức buổi tiệc, dưới ánh đèn nguy nga tráng lệ trong phòng khiêu vũ, Hàn Hiểu lại lần nữa nhận được những ánh mắt gọi là như lang như sói.

Hàn Hiểu kiên nhẫn đứng ở vị trí chủ nhân của buổi tiệc, đáp lại mỗi quý tộc tới chào hỏi bằng một nụ cười đầy nho nhã, còn về việc bọn họ tán dương mấy đứa nhỏ, trong nụ cười Hàn Hiểu còn mang theo mấy phần vui vẻ, không có phụ huynh nào mà không thích người khác khen con mình, Hàn Hiểu dù sao cũng chỉ là một người bình thường.

Reichet kéo Greta đi tới chỗ Hàn Hiểu, thật tâm chúc phúc, lại nói chuyện một hồi, hai người liền rời đi, vũ hội lần này đối với Reichet mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cơ hội, cho nên anh sẽ không bỏ qua đâu.

Nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, trong lòng Hàn Hiểu thay Reichet vui vẻ, đúng thời điểm gặp đúng người, đây mới là bắt đầu cho cuộc sống hạnh phúc của anh.

Nhưng mà, Morley trưởng lão sao lại chậm tới như vậy,  cậu đã đứng ở đây lâu lắm rồi, vậy mà ông ta vẫn chưa tới, cho dù người lên sàn là vợ ông ta, nhưng mà ông ta cũng không thúc giục một chút sao!

Một người đàn ông sao lại chậm chạp tới vậy, tới sớm kết thúc sớm, để cậu còn về ngủ nữa.

Mục tiêu mà Hàn Hiểu chờ đợi vẫn chậm chạp không tới, trong lòng không khỏi có mấy phần buồn bực, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc rồi, chính vào lúc này thì Reykard đi vào.

“Akasi, phu nhân Hàn Hiểu, chúc mừng nha! Ba đứa nhỏ thật sự quá dễ thương rồi, chỉ hận không thể cướp về nhà để nuôi dưỡng.” Vừa nói thì đôi mắt không nhiễm chút phàm trần đó, cứ dây dưa mà nhìn vào lòng Claudius.

Akasi không để ý tới anh ta, vẻ mặt lạnh lùng, còn Hàn Hiểu bên cạnh anh thì lại cười như không cười nói: “Thầy Reykard, cảm ơn lời chúc của thầy, nhưng mà chuyện thầy vừa nói nghĩ thì được, chứ không thì tôi sẽ liều mạng với thầy!”

Reykard nghe vậy, khẽ cười, “Ha, phu nhân, người càng ngày càng hài hước rồi!’

Hàn Hiểu vẫn duy trì nụ cười nho nhã trên mặt, trong lòng thỉ đã đem tên yêu nghiệt này từ trong ra ngoài mà mắng tới cẩu huyết lâm đầu, hài hước cái đầu ông, lời này của lão tử là thật lòng tới không thể thật hơn.

Vào lúc Hàn Hiểu đang tính thực hiện chính sách lạnh nhạt với cái vị khách không được hoan nghênh này, thì tên yêu nghiệt đó lại không chịu được cô đơn,

“Phu nhân, là người theo đuổi trung thành nhất với tiểu thư Angela, con gái thứ của người, tôi hi vọng mỗi ngày đều có thể tặng cho cô ấy một bó hoa Hợp hoan để thể hiện tình cảm nồng nhiệt của tôi, nhưng mà tôi nghe nói trẻ con rất dễ bị dị ứng với phấn hoa, cho nên tôi liền đổi thành đồ ăn dành cho trẻ con quý tộc cao cấp nhất, người cảm thấy được không!”

Ai cho cậu cái súng đi, cậu sẽ bắn chết cái tên yêu nghiệt biến thái này, anh ta lại dám tự nhận là người theo đuổi con gái cậu trước mặt nhiều người như vậy, CMN, thật là chú có thể nhịn, chứ dì thì không nhịn được nữa!

Hàn Hiểu cố gắng nửa ngày mới đè xuống cái nỗi niềm muốn kết liễu cái tên khốn trước mặt này ngay tại chỗ, miễn cưỡng nhả ra mấy chữ từ trong kẻ răng, “Thầy Reykard à, mấy ngày không gặp, thầy cũng càng ngày càng hài hước rồi!”

Reykard lại cúi đầu khẽ nở nụ cười!

Nhìn tên biến thái vẫn còn dương dương tự đắc, dám có chủ ý với con gái nhà mình, trong đầu Hàn Hiểu không ngừng hiện lên câu: Bắn chết hắn, bắn chết hắn……

Mặt Hàn Hiểu càng lúc càng xanh mét, Akasi cho Claudius một ánh mắt, Claudius liển kinh ngạc hô lên,

“Ai nha! Hình như tiểu Angela đói rồi, phu nhân, anh ôm con bé đi bú sữa nha!”

Hàn Hiểu gật đầu, nói: “Được, nhưng mà anh cũng đừng quên đã hứa cái gì với em!”

Đôi mắt hẹp dài quyến rũ của Claudius từ từ híp lại, “Em yên tâm!”

Nói xong liền ôm Angela vào trong phòng.

Reykard nhìn thấy, liền cáo từ với vợ chồng Akasi, nhanh chóng chạy theo.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Hàn Hiểu lại thề lần nữa, phải dạy cho con gái của mình ý thức và bản lĩnh đề phòng sắc lang ngay từ nhỏ thôi, tuyệt đối không thể để cho tên yêu nghiệt đó có chỗ hở mà chui vào.

Tiễn đi cái người chuyên làm người ta thấy nhột ngạt, cuối cùng Hàn Hiểu cũng nhìn thây Morley trưởng lão mang theo vợ con đi về phía bọn họ, nhiệt huyết của Hàn Hiểu liển sôi trào lên, cậu làm tốt công tác chuẩn bị để chiến đấu, nhưng nào biết một nhà Morley trưởng lão chỉ hàn huyên vài câu với vợ chồng hai người, sau khi giới thiệu vợ con, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại thì đã đi mất rồi, nhất thời Hàn Hiểu có cảm giác một kiếm của cậu như chém vào trong nước vậy, ba đường hắc tuyến trên đầu cứ hiện ra liên tục!

Cậu trầm mặc một hồi, xoay đầu im lặng hỏi Akasi, “Đây là cái thứ tìm phiền phức mà anh nói?”

Akasi lại cười không có trả lời.

Chính vào lúc Hàn Hiểu cảm thấy hôm nay mình ngu ngốc mà căng thẳng cả ngày, thì Wales trưởng lão tay cầm một li rượu đi tới trước mặt bọn họ.

“Chúc mừng, ba bảo bảo đều rất dễ thương!” Wales trưởng lão thật lòng khen tặng.

“Cảm ơn, sau này còn mong Wales trưởng lão chăm sóc mấy đứa nhỏ nhà tôi nhiều hơn.” Ấn tượng của Hàn Hiểu với Wales rất tốt, cho nên trong giọng nói của cậu còn mang theo vài phần chân thành.

“Phu nhân, người quá khiêm tốn rồi, sau này ai chăm sóc ai còn chưa biết được!”

Vẻ mặt Wales trưởng lão cao thâm khó lường, nhưng sau một tiếng “Ai nha” thì cả người anh liền cứng ngắc tại chỗ.

Tóc đen, mắt đỏ, còn có nụ cười gây ấn tượng mạnh trong linh hồn anh, xinh đẹp mà khiến anh hoảng sợ một cách kì lạ, Wales trưởng lão lạnh run, nhưng ánh mắt anh không thể nào rời khỏi bánh bao trắng nõn đang vươn đôi tay mập mạp ra với anh, người đang nằm trong lòng Lance bên cạnh Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu từ trong lòng Lance ôm lấy đứa thứ 6 đang cố gắng nghiêng người về phía Wales trưởng lão, trước anh một bước,

“Xem ra Hermes rất thích ngài, ngài có muốn ôm nó không!”

Lời vừa nói ra, Wales không khống chế được mình mà lùi về sau một bước, mặt trắng bệch, anh giống như đang nhìn thấy trên đôi tay mập mạp đang duỗi ra với anh là một chiếc vòng cổ sủng vật tàng hình.

“Lần sau đi! Tôi với Rebart còn có chuyện phải bàn, xin cáo từ trước.”

Nói xong dưới ánh mặt ngưỡng mộ ghen tị của quần chúng, cả người chật vât bỏ chạy.

Hàn Hiểu đang ôm tiểu Hermes còn đang vươn đôi tay ra, hai đôi mắt nhìn  nhau, nhìn thấy một chút suy nghĩ trong đôi mắt của đối phương.

Hàn Hiểu dám dùng kinh nghiệm hai mươi mấy năm trưởng thành dưới lá cờ đỏ mà đánh cuộc, đứa trong lòng cậu chính là cái đứa lúc trước cứ đá vào bụng cậu, nhưng phản ứng của Wales trưởng lão cũng quá kì lạ rồi!  Không phải chỉ là một đứa bánh bao còn chưa biết nói chuyện sao! Lại bị dọa tới như vậy!

Mà Công tước Akasi bên cạnh thì lại sờ cằm, nhìn bóng lưng loảng choảng của Wales trưởng lão khi rời đi, như có điều gì cần suy ngẫm,

Vũ hội cứ thế mà tiếp tục, nếu như người tới tìm phiền phức đã thay đổi chủ ý rồi, vậy Hàn Hiểu cũng cảm thấy cậu không cần ở lại đây làm một con khỉ cho người ta thưởng thức nữa, sau khi Hermes ở trong lòng cậu ngáp một cái, Hàn Hiểu liền chào tạm biệt với mọi người, mang theo Sheila và bọn nhỏ rời khỏi vũ hội.

Trên hành lang đi vào thành chủ, Hàn Hiểu nghe thấy một giọng nữ đầy ôn hòa,

“Phu nhân Doris, có thể đợi một chút được không!”

Hàn Hiểu dừng lại bước chân, cậu biết cái gì nên tới thì phải tới thôi,

Cậu xoay người, quả nhiên chính là vợ của Morley trưởng lão, phu nhân Margaret.

Hàn Hiểu lại nở nụ cười quý tộc đầy công thức, hỏi: “Phu nhân Margaret, người có chuyện gì sao!”

Phu nhân Margaret do dự một lát, nói: “Thật ra lần này tôi trờ về nhà mẹ đẻ không phải là do người đã trả lại da lông, tôi……..chỉ là thấy xấu hổ vô cùng với hành vi của Moley và Reykard!”

Nghe thấy lời của phu nhân Margaret, Hàn Hiểu sửng sốt, cậu còn cho rằng vị phu nhân này sẽ nói tốt vài câu về chồng và em chồng mình, nhưng không ngờ bà ta lại mở đầu như vậy, bà còn không thay chồng và em chồng xin lỗi cậu.

“Cái này……, phu nhân Margare, ngày đó sau khi tôi trả lại quà cho người xong, tôi cũng có chút hối hận, nhưng mà lúc đó bỗng nhiên tôi nghe thấy anh mình bị thương, trong lòng tôi quả thật rất khó chịu, cho nên mong người có thể thông cảm!”

Phu nhân Margare cười nhạt, nói: “ Tôi có thể hiểu được cảm giác khi người thân nhất của mình bị thương, trái tim giống như bị dao cắt vậy, nếu như tôi là người, càng có ý muốn giết đối phương hơn, chứ huống gì là trả lại quà của kẻ thù, báo thù của người tôi thấy vẫn còn nhẹ nhàng lắm.”

Hàn Hiểu cảm thấy ngạc nhiên với câu trả lời của phu nhân Margaret, người thật sự không thể nhìn tướng mạo.

Phu nhân Morley này, dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng trong đám quý tộc nam thanh nữ tú thì không thể đạt tới hai chữ tuyệt sắc, nhưng lại có một khí chất tao nhã cổ điển từ trong xương cốt, nếu như để bà vào trong đám người xinh đẹp với khí chất đặc biệt mang theo mấy phần lạnh lùng trong trẻo, càng khiến người ta khó quên, thật khó tưởng tượng được một người phụ nữ trang nhã như cúc lại có thể trở thành một cặp với cái người mưu lợi như Morley trưởng lão.

Mà cái người phụ nữ lạnh lùng trong mắt không có một chút danh lợi nào trên đời này, lại nói ra những lời đầy sát khí như vậy,  đối diện với một người phụ nữ như vậy, Hàn Hiểu chỉ cò thể thở dài,

“Phu nhân Margaret, chồng và em chồng của người không phải người bình thường.” Cho nên tôi không giết nổi bọn họ.

“Nhưng quả thật họ không phải là người tốt.” Phu nhân Margaret thuận miệng tiếp lời.

Đối với lời đánh giá chắc chắn như vậy của phu nhân Margaret với chồng và em chồng, nhất thời Hàn Hiểu không biết nên nói gì nữa.

“Phu nhân, người có thể nói cho tôi biết, người tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!”

Phu nhân Margaret hình như nghĩ tới cái gì, biểu tình lãnh đạm bắt đầu trở nên ôn hòa,

“Tôi chỉ muốn nói với người, con trai tôi Iriss không giống với bọn họ, nó giống cha nó, lương thiện chính trực!”

Lương thiện chính trực!? phu nhân Margaret đang nói đùa à! Trên người quý tộc có đặc tính này sao! Hình dung này chắc không phải nghĩ xấu đi!

Đợi đã! Không đúng! Cho dù tình nhân trong mắt hóa Tây thi, cái từ lương thiện chính trực không thể nào xuất hiện trên người Morley trưởng lão, hơn nữa lúc nãy vị phu nhân này còn nghiêm khắc đả kích chồng mình, ở trong đó còn có chuyện gì mà cậu không biết không!?

Torng mắt Hàn Hiểu có chút nghi hoặc.

“Tuy đây là bí mật, nhưng tôi nghĩ mình không giấu nổi Akasi, người có thể trở về hỏi cậu ta, tôi chỉ mong sau này người có thể cho Iriss một cơ hội, không cầu cái gì khác, còn có…..” Nói tới đây, phu nhân Margaret có hơi cau mày lại, sau đó nói tiếp: “Gần đây hình như Morley đang có kế hoạch gì đó, tuy tôi không biết tình huống cụ thể, nhưng tôi chắc chắn kế hoạch đó là để nhằm vào gia tộc Doris, mong mọi người càng thêm cẩn thận!”

“Cảm ơn nhắc nhở của người, phu nhân Margaret!” Hàn Hiểu hành lễ với phu nhân Margaret, trực giác nói với cậu phu nhân Margaret không có nói dối, cậu rất cảm kích thiện ý của bà.

Phu nhân Margaret gật đầu, “Cái gì nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, tôi xin cáo từ trước.”

Nói xong bà liền hành lễ, rồi rời đi.

Hàn Hiểu đứng ở chỗ cửa, nhìn ánh trăng mông lung bên ngoài cửa sổ.

Phía sau những thứ tốt đẹp, đều là sau cơn mưa mới thấy được cầu vồng