*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con người ở trên đời có tám chín phần là không như ý, nhưng tốt xấu gì cũng nên có 1 2 phần như ý chứ! Nhưng lúc mà xui xẻo, chỉ cần thở một tiếng thôi, đứa trẻ xui xẻo cũng có thể bị thương không đứng dậy được!

Đối với con trai Hoa Hạ mà nói, mỗi người đều có ước mơ làm quân nhân, Hàn Hiểu cũng không ngoại lệ, đáng tiếc vào ngày hè chói chang phải học quân sự của những năm cấp 3, Hàn Hiểu hiểu rõ cậu vô duyên với giấc mơ của con trai Hoa Hạ, nhưng cái này cũng không có cản trở thưởng thức và kính phục của cậu đối với quân nhân.

Ta thề sống chết bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ từng miếng đất từng mảnh tôn nghiêm của Quốc gia, ta chính là con trai Hoa Hạ!

Nhớ đến lời quảng cáo nhập ngũ trong ti vi lúc trước, đến bây giờ Hàn Hiểu vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Xe huyền phù đi một đường đầy vững vàng, sau khi qua mấy trạm kiểm soát, bất tri bất giác liền đến nơi, Hàn Hiểu được Sheila dìu xuống xe, mấy thị vệ ở phía sau mang theo mấy hộp đựng thức ăn mà xuống xe.

Hàn Hiểu buông tay Sheila, xoa bụng, dưới sự hướng dẫn của Sheila rời khỏi bãi đỗ xe, đi thẳng vào cửa lớn quân bộ.

Đi tới trước cửa, Hàn Hiểu phát hiện có một tiểu loli chừng 7 8 tuổi đang đứng trước cửa, cùng với một người hình như là thị vệ ở phía sau.

Tóc xoăn màu hồng nhạt, đôi mắt xanh lam to lớn, cái miệng nhỏ như hoa anh đào, hai gò má mang theo chút hồng nhạt, mang theo một chiếc váy công chúa màu trắng hồng, trong tay cầm một túi công văn, gương mặt của cô bé làm Hàn Hiểu tưởng Shirley Temple cũng xuyên tới đây, cậu không thể không thở dài, thật sự quá giống rồi.

Shirley Temple

(tra google để được hiểu rõ hơn nha)

Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu loli quay đầu, nhìn thấy Hàn Hiểu, cũng nhìn thấy không ít thị vệ sau lưng Hàn Hiểu.

“Phu nhân, chào người!” Tiểu loli vừa nhìn thấy Hàn Hiểu liền biết thân phận của cậu cao hơn cô bé rất nhiều, cho nên liền hành lễ, chào hỏi cậu.

“Chào em! Em gái nhỏ!” Hàn Hiểu cười trả lời, “Sao em không đi vào!?”

“Cha nói đây là cấm địa của quân bộ, người bình thường không được phép đi vào, cha bảo em đứng đây đợi cha.” Tiểu loli ngoan ngoãn trả lời

“A! Là như vậy sao!”

Hàn Hiểu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, nếu như người nào cũng có thể đi vào trong quân bộ, vậy không phải đã bị người ta phá hoại từ lâu rồi sao, cho nên cậu lấy ra máy truyền tin của mình, tính gửi tin nhắn cho các con nói cậu đến rồi, kêu bọn nhỏ ra đón cậu, chính vào lúc này, một âm thanh đánh gãy hành động của cậu.

“Phu nhân!” Trong giọng nói còn mang theo kinh ngạc

Hàn Hiểu ngẩng đầu: “Jassmine!”

“Là tôi, phu nhân, tôi có một số công việc nên đi ngang qua đây, không ngờ gặp được phu nhân, tôi tìm hai chiếc xe cho người, bây giờ người không thể đứng quá lâu.” Nói  xong Jassmine vẫy vẫy tay, hai chiếc xe huyền phù cỡ nhỏ liền chạy tới.

Lúc này, một người đàn ông đi nhanh về phía này, lúc đi tới trước của anh ta mới phát hiện ra Jassmine.

“Jassmine đại nhân!” Người đàn ông hành quân lễ với Jassmine.

“Gia chủ Marta, thời gian ăn trưa không ở trong nhà ăn anh chạy ra trước cổng làm gì!” Giọng nói Jassmine không giận mà uy

“Cái này………….cái này………….” Vẻ mặt gia chủ Marta vô cùng xấu hổ và khó xử

“Cha, con đưa văn kiện tới rồi, cha nhanh tới lấy đi!” Tiểu loli trước cửa nhìn thấy cha mình thì vui mừng gọi cha, cũng giải thích rõ ràng lí do cha mình ra ngoài cổng.

“Jassmine đại nhân, tôi để quên văn kiện cần cho cuộc họp hôm nay ở nhà, cho nên tôi mới cho người nhà tôi mang tới, tôi có thể nói vài câu với con gái tôi không!” Gia chủ Marta cẩn thận hỏi Jassmine.

Jassmine gật đầu.

“Anna Liya, sao lại là con! Mẹ con đâu?” Gia chủ Marta đi tới bên cạnh tiểu loli có chút quở trách hỏi

“Ông ngoại vào bệnh viện rồi, mẹ phải đi bệnh viện để chăm sóc cho ông ngoại, chú quản gia hôm nay không được khỏe, cho nên con liền đem văn kiện tới cho cha, cha, cha không cần lo đâu, con 8 tuổi rồi, là người lớn rồi, hơn nữa con còn mang theo Eide!” tiểu loli chỉ thị vệ phía sau, ngẩng cao đầu trả lời.

“Con còn biết con mới 8 tuổi! Con…..con thật sự làm cha tức chết rồi!” Gia chủ  Marta bị con gái quá mức tự tin của mình chọc tức rồi.

Nghe thấy vậy, tiêu loli không vui rồi,

“8 tuổi thì như thế nào!? Người ta phu nhân Doris 18 tuổi đã sinh một đôi song bào thai rồi, con 8 tuổi thì đã không nhỏ rồi.”

Hàn Hiểu ở một bên xem kịch, dở khóc dở cười, ở đây sao lại có chuyện của cậu, chẳng lẽ cậu chưa thành niên mà đã sinh con thì đáng được tán dương sao, Landis đến tốt cùng là làm sao để giáo dục trẻ nhỏ vậy.

Gia chủ Marta nghe thấy lời của con gái mình thì sắc mặt đại biến, một tay kéo cô bé về cạnh mình, ánh mắt quét qua Jassmine, sau đó hạ giọng nói: “Không được nói bậy, phu nhân Công tước Doris không phải người con có thể nghị luận.”

Vẻ mặt tiểu loli rất ngây thơ, “Nghị luận! Con không có nghị luận nha! Phu nhân Doris là thần tượng của con, là tấm gương của toàn phụ nữ!”

Trên trán Hàn Hiểu liền xuất hiện một giọt mồ hôi lớn, tấm gương của toàn phụ nữ! Cậu không biết cậu có nên kiêu ngạo không! Hay là tìm một nơi không có người mà khóc một trận!

Một đại nam nhân bị gắn cái danh “tấm gương của phụ nữ”, còn có sự tình nào thê lương hơn không!

Cái tinh cầu xui xẻo này, từ đứa nhỏ cho tới người lớn, tam quan đều vỡ vụn hết rồi!

Rất hiển nhiên gia chủ Marta cũng không chịu nổi con gái của mình, cho nên anh ta đi tới bên cạnh Jassmine, hành lễ lần nữa,  “Jassmine đại nhân, xin cho tôi nghỉ nửa tiếng, để tôi mang con gái về nhà, một mình nó trở về tôi không yên tâm.”

“Được!”

Thế là gia chủ Marta nhanh chóng con gái mình vào xe huyền phù, giống như có quái vật gì đó đang đuổi theo bọn họ vậy.

Hàn Hiểu xem kịch xong, hài lòng ngồi vào xe, tuy rằng khúc cuối của bộ phim này khắc một đao lên trái tim cậu, nhưng mà tiểu loli vẫn lưu lại ấn tượng cho cậu.

“Jassmine, làm phiền cô, đưa tôi đến chỗ Lance bọn nhỏ học tập, còn có mấy hộp cơm cũng nhờ cô mang cho Akasi bọn họ giùm tôi!”

“Phu nhân, hôm nay thiếu gia Lance bọn họ không ở trong quân bộ, bọn họ đi thực tập dã ngoại trong rừng rậm ở ngoài biên giới Alan rồi.” Jassmine nhìn Hàn Hiểu, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói

Cái gì!? Sẽ không phải xui xẻo dữ vậy chứ!

Tin tức này làm nụ cười vui vẻ của Hàn Hiểu trong nháy mắt cứng lại, sau đó cả người như đưa đám.

“Tôi vẫn là đưa người đến phòng làm việc của Công tước thì hơn!”

Hàn Hiểu thất vọng gật đầu, dù sao cũng tới rồi, cứ như vậy trở về, để cho quỷ hẹp hòi Akasi đó biết được lại mất tự nhiên thêm.

Rất nhanh thì xe dừng trước một tòa cao ốc, Hàn Hiểu vịn tay Sheila xuống xe, dưới sự hướng dẫn của  Jassmine đi vào trong thang máy, Hàn Hiểu phát hiện thang máy này chỉ có một nút ấn duy nhất, có thể đây là thang máy chuyên dụng cùa Akasi.

Thang máy đi thẳng tới tầng chót, khi cửa thang máy mở ra, Công tước đại nhân đã đứng đợi từ lâu, anh cẩn thận dìu Hàn Hiểu, tâm tình vui vẻ cũng không che giấu được.

“Em tới quân bộ, sao không nói với anh một tiếng, anh sẽ cho người tới đón em, bụng của em cũng lớn như vậy rồi, còn chạy xa như vậy, sau này không được như vậy nữa!”

Hàn Hiểu trong làng âm thầm trợn trắng mắt, nói trước với anh thì em còn có thể nhìn thấy các bảo bối sao! Nhặt được tiện nghi còn ra vẻ chính là loại người như anh đó!

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Hàn Hiểu vẫn ngoan ngoãn gật đầu trả lời: “Vâng! Em biết rồi!”

Lukenaer ở phía sau Akasi thì lại cười rộ lên, từ trước tới giờ anh không có nghĩ tới một Akasi vẫn luôn lạnh lùng, có một ngày sẽ vì một bữa ăn trưa, lại có thể dịu dàng đến như vậy.

Mà Claudius ở bên cạnh thì lại nhíu mày, cảm thấy vợ chồng Akasi nói chuyện rất thú vị.

Akasi dìu vợ nhìn bọn họ đầy khinh thường.

Hừ! Cái đám độc thân không có vợ con thì làm sao hiểu được ngọt ngào xoắn xuýt của người đã có gia đình chứ!

Akasi không để ý kháng nghị của Hàn Hiểu, một đường dìu vợ có bụng lớn đi vào trong văn phòng, sau đó Công tước đại nhân đem hai cái bóng đèn đang cầm hộp thức ăn mặt mày vui vẻ cũng đi vào trong văn phòng, một cước đá ra khỏi phòng, cùng hưởng thụ bữa ăn trưa lãng mạn với vợ mình.

Sau khi biết bữa trưa này là do Hàn Hiểu đích thân tự tay làm, Công tước càng ăn đến thỏa mãn, cuối cùng tất cả thỏa mãn đều biến thành yêu và đau lòng.

“Tiểu gia hỏa, cái việc tốn sức như xuống bếp này, sau này giao cho người trong nhà bếp làm là được rồi, em đừng để mình mệt mỏi!”

Hàn Hiểu cười, “Không sao, có người trong nhà bếp phụ em, em sẽ không mệt đâu.”

Ai! Bọn họ làm trợ thủ tới mức cậu chỉ cần động miệng là được, còn có gì phải lo lắng nữa.

Tuy nói như thế nhưng Công tước vẫn nhấn mạnh rằng anh không hi vọng Hàn Hiểu làm việc vất vả trong nhà bếp, cho dù anh cực kì thích bữa trưa Hàn Hiểu làm.

Cuối cùng Hàn Hiểu đấu không lại anh, đồng ý với anh sau này sẽ ít xuống bếp, trong thời gian mang thai tuyệt đối sẽ không đi nhà bếp.

Bữa trưa này Công tước ăn đến rất là vui vẻ, cả người thư thái, sau khi ăn xong bữa trưa như thường lệ Công tước sẽ cùng với cậu đi tản bộ tiêu thực trong hoa viên quân bộ, cả một đường Hàn Hiểu cảm thấy quân bộ rất trống trải, không hề giống với cái nơi người rất nhiều mà Sheila đã nói, nhưng Hàn Hiểu không có để ở trong lòng, có lẽ mọi người đều đi ăn trưa rồi đi!

Đi tới hoa viên, nhìn thấy màu sắc rực rỡ đầy hoa, Hàn Hiểu rất kinh ngạc, nơi này đâu giống như là hoa viên quân bộ nghiêm túc và đầy tục khí của đàn ông chứ! Mà giống như hậu hoa viên trong khuê phòng của cô gái vậy, hoa nở rất đẹp!

“Quân nhân cũng là người, là người thì cũng có lúc u buồn, đi vào hoa viên lúc không có người, hít thở không khí trong lành, lại hái hai đóa hoa chà đạp một chút, có lợi cho bọn họ phát tiết uất ức ở trong lòng, sau khi ra khỏi hoa viên có thể làm việc tốt hơn cho quân bộ!”

Hàn Hiểu nghe thấy lí do Công tước đưa ra, cả người đều囧 rồi, cái hoa viên này làm gì có người đàn ông thân cao tám thước nào sẽ ưa thích chứ, có mới là lạ ấy, huống hồ cậu không thể nào tưởng tượng được hình ảnh một người đàn ông sẽ cầm một đóa hoa mà xé cánh hoa, quả thật quá đáng sợ rồi!

“Xây dựng cái hoa viên này là ý kiến của ai!?” Hàn Hiểu muốn biết cái người có đầy ý tưởng kì lạ ấy, rốt cuộc là ai!

“Cha anh, Công tước Doris tiền nhiệm!”

“A! Là ngài ấy à!”

Cái này thì Hàn Hiểu bình tĩnh được rồi, cái vị Công tước Doris tiền nhiệm từ phong lưu cho đến hạ lưu đó, tuyệt đối là người có thể làm ra cái chuyện 2b như thế này, lúc này Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng may mắn, may là cái gen nhị đó của cha chồng không có truyền lại cho Akasi và mấy đứa nhỏ.

Trở về phòng làm việc của Công tước, Hàn Hiểu ngáp một cái, cậu hơi mệt rồi, hôm nay vừa xuống bếp, lại phải đi quân bộ, giờ ngủ trưa của Hàn Hiểu tới sớm hơn bình thường rồi.

“Em nghĩ em nên về thành rồi.”

Ánh mắt Akasi khẽ động,

“Tiểu gia hỏa, bọn Lance tuy rằng không ở đây, nhưng theo anh chắc tụi nhỏ cũng rất nhanh là về tới, em ngủ ở đây trước đi, đợi khi em tỉnh thì tụi nhỏ cũng về tới rồi, em nghĩ thử xem tụi nhỏ nhìn thấy em sẽ vui lắm đấy!”

Hàn Hiểu động tâm, cậu quả thật rất muốn nhìn thấy tụi nhỏ, cậu đồng ý với đề nghị của Công tước, đi vào phòng ngủ trong phòng làm việc, dường như vừa nằm xuống giường là cậu đã ngủ mất rồi.

Sau khi nhìn thấy Hàn Hiểu ngủ say, Akasi nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa lại, đi tới trước bàn làm việc, mở máy truyền tin trên bàn.

“Jassmine, thông báo tất cả mọi người đi tới phòng họp, tiếp tục cuộc họp ban sáng.”

“Vâng!” trong máy truyền tin truyền tới âm thanh nghiêm túc trong trẻo của Jassmine, “Công tước, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài!”

“Nói!”

Thế là Jassmine nói với Công tước chuyện phát sinh ở trước cửa lớn quân bộ khi cô đi đón Hàn Hiểu, là phó quan của Công tước, từ trước tới giờ cô không tin cái gì cũng là trùng hợp.

Nghe Jassmine nói xong, Công tước cười lạnh,

“Điều tra cho ta 18 đời tổ tông người vợ trung lưu thế gia đó, ta muốn biết tất cả mọi chuyện của cô ta, không được bỏ sót cái nào!”

Người có thể vào được quân bộ Doris đều phải trải qua sự điều tra nghiêm ngặt và trung thành tuyệt đối, khả năng có vấn đề không lớn, mà vị gia chủ này, Akasi đoán có lẽ cũng chỉ là có dã tâm lớn một chút, nhưng mà người vợ mang theo con của chồng trước gả cho ông ta thì lại không giống.

Xem ra về sau phải xem gia quyến của đám người này thành đối tượng điều tra giám sát.

Có thể là do mệt quá rồi, Hàn Hiểu vừa ngủ thì ngủ tới 3 tiếng đồng hồ, đợi khi cậu tỉnh lại, Akasi đã họp xong rồi, cậu vội vàng hỏi Akasi bọn nhỏ đã quay trở lại chưa, Akasi có gửi tin tức đến chỗ tụi Lance đang đi học, nhưng nhận được tin là chưa có quay về, nhưng mà khoảng hơn 1 tiếng nữa là tan ca rồi, bon họ đoán tụi nhỏ chắc cũng đang trên đường trở về.

Thế là Công tước lại nói, “Tiểu gia hỏa, em đợi thêm một tiếng nữa đi! Đến lúc đó một nhà chúng ta liển trở về thành!”

Hàn Hiểu nghĩ đã đợi cả một ngày rồi cũng không để ý chút thời gian đó, hơn nữa đợi lâu như vậy cũng không thấy tụi nhỏ, cậu thật sự không cam lòng.

Một tiếng đồng hồ rất nhanh thì trôi qua, Công tước bỏ văn kiện trong tay xuống tính tan ca, trước khi tan ca lại gửi tin nhắn cho nơi Lance học tập.

“Cái gì!? Ân….., ta biết rồi!”

“Sao thế, bọn nhỏ quay về rồi sao!”

Công tước nhíu mày, “ Tiểu gia hỏa, xem ra chỉ có hai chúng ta trở về thôi, người mang bọn nhỏ đi thực tập dã ngoại đã về rồi, nhưng mà do muộn quá, thành Doris ngược hướng với quân bộ, so với rừng rậm biên giới Alan thì gần hơn một chút, cho nên theo yêu cầu của bọn nhỏ, bọn họ trực tiếp đưa mấy đứa nhỏ về thành Doris rồi.”

Nghe vậy Hàn Hiểu liền dở khóc dở cười, cậu đây là xui xẻo tới cỡ nào! Cả một ngày toàn gặp chuyện gì đâu không, có xui xẻo cũng không tới vậy chứ!

Bỏ đi, dù sao từ trước tới giờ cậu cũng chưa có may mắn lần nào, số lần ông trời chỉnh cậu, hai bàn tay cũng đếm không hết, nhận mệnh vậy!

Cuối cùng Hàn Hiểu mang theo tâm tình cực kì ủ rũ, xám xịt trở về thành Doris.

Quay trở về thành nhìn thấy bọn nhỏ, cậu liền lập tức chạy qua, sau khi cọ xát một trận liền đem tất cả mọi ủy khuất của mình trong ngày hôm nay nói ra hết với bọn nhỏ, tụi nhỏ cũng cố gắng an ủi mẹ mình, vừa quay đầu lại thì lại nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đầy phẫn hận trực tiếp bắn về phía Công tước.

“Hỗn đản, ông đợi đó cho tôi!” Lance và Hera dùng ánh mắt nói chuyện

Akasi nhướng mày cười lạnh, “Được! Có giỏi thì con tới đi!”

Thành Doris vẫn náo nhiệt như thường, nhưng vào lúc này một kế hoạch nhắm vào Hàn Hiểu đang âm thầm tiến hành.