Đối với kẻ mạnh mà nói, bị Bá Vương ngạnh thượng cung cũng là một kỹ thuật sống.

Trong phòng ngủ nhà Yanas, Rio và Hàn Hiểu một trên một dưới giằng co nhau đầy im ắng, một đôi mắt hung ác mê man, còn một thì lại ôn nhu giảo hoạt.

“Ợ……!” Đột nhiên Hàn Hiểu ợ một cái, phá vỡ sự im lặng này, cậu loạng choạng cả người, dùng sức lắc lắc đầu, hy vọng có thể tập trung lực chú ý duy trì vẻ mặt giận dữ đầy khí thế, nhưng  cồn lại khiến cho não của cậu càng thêm lộn xộn. Nắm lấy cổ áo của Rio, những ký ức trong quá khứ ở tinh cầu Landis đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu, nghĩ đến cuộc sống trốn trốn tránh tránh trong mấy năm nay, nước mắt từ từ chảy xuống gương mặt của cậu, nhìn người đang bị cậu đè ở bên dưới, cậu thuật sự cảm thấy mình rất là uất ức.

“A, Akasi, anh là đồ khốn, đồ khốn kiếp, anh, anh như thế nào có thể, có thể đối với tôi như vậy! Ô……! Đang nói cậu bỗng dưng òa khóc, những cái đấm tay không ngừng đánh vào ngực Rio, nếu như Hàn Hiểu lúc tỉnh táo nhất định sẽ không làm những việc giống phụ nữ như thế này, đây quả thật là một cô gái nhỏ chịu nhiều ấm ức đang khóc lóc kể lể với người yêu.

“Ừ…..!” Rio thở dài, Đối với kẻ mạnh mà nói, bị Bá Vương ngạnh thượng cung cũng là một kỹ thuật sống! Giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của người đang khóc òa trong lòng anh, an ủi em ấy, tiếng khóc của Hàn Hiểu từ từ nhỏ dần, đến cuối cùng trở thành từng tiếng từng tiếng thút thít nhỏ.

Qua một trận phát tiết khóc lóc, tâm tình của Hàn Hiểu dường như đã ổn định lại, nhưng cái đầu không nghe lời của cậu vẫn không ngừng phát ra những hình ảnh trong quá khứ, hình như cồn đã đào lên hết những sợ hãi và uất ức trong lòng cậu ra, vành mắt của cậu ướn ướt lại, “Anh, anh ăn hiếp tôi, anh có biết lúc đầu tôi đau, đau đến như thế nào không, lúc đó tôi còn cho rằng mình sắp chết rồi, anh có biết, có biết hay không, Ô……! Anh còn dùng tiền để làm nhục tôi!” Hàn Hiểu đang khóc thút thít lại một lần nữa nắm chặt cổ áo của Rio lên án, cậu nỗ lực để cho giọng điệu của mình có thể hung dữ lên, nhưng nghe như thế nào cũng đều cảm thấy rất là đáng thương.

“Xin lỗi, anh sai rồi!” Rio nghe thấy những lời nói đầy ấm ứt và sợ hãi của Hàn Hiểu, anh thật lòng xin lỗi Hàn Hiểu, lúc đầu Nayar không có nói sai, việc này đả kích quá lớn với tiểu gia hỏa.

“Anh đương nhiên, đương nhiên sai rồi, anh sai, không chỉ sai như vậy thôi đâu.” Hàn Hiểu nghĩ đến cái gì đó, gương mặt đang say rượu bỗng đầy giận dữ, tay nắm lấy cổ áo càng thêm chặt, “Anh nói xem, anh dựa vào cái gì không cho tôi liên lạc với chị Hanna, dựa vào cái gì?  Anh, anh xem thường tôi, anh xem tôi giống, giống như con vật được nuôi trong nhà, xem thành công cụ sinh sản, tôi, ợ….., tôi hận anh, hận anh…..!”

“Xin lỗi, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ như vậy, em tin anh đi..….!” Rio cười khổ nói, cho đến bây giờ anh đều không biết trong lòng tiểu gia hỏa sẽ nghĩ như vậy, để cho cậu có suy nghĩ như vậy quả thật anh phạm sai lầm rồi.

“Tôi không tin anh, ngay cả con mình mà anh còn không muốn bảo vệ!” Nhắc đến con mình, giọng của Hàn Hiểu bỗng to lên, nói lên những oán hận trong lòng cậu.

“Anh không có, anh yêu bọn nhỏ!” Rio nhìn Hàn Hiểu, trái tim sắt đá cho tới giờ đã biết đau rồi, tiểu gia hỏa của anh khi đó phải chịu nhiều áp lực như vậy sao! Nhưng anh lại hoàn toàn không biết.

“Nhưng anh lại không, không hứa với tôi! Tôi sợ, tôi rất sợ! Ô…..!” Nói đến đây Hàn Hiểu lại khóc ở trong lòng Rio.

“Xin lỗi, anh xin lỗi……!” Rio lúc này chỉ có thể từng câu từng câu xin lỗi Hàn Hiểu, một tay nhẹ vỗ về cái đầu nhỏ trong ngực.

Sau khi Hàn Hiểu phát tiết xong, chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung đầy nước hung hẵng trợn lên nhìn Rio, “Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì!”

Rio nghe thấy lời Hàn Hiểu, nhướng mày lên, “Vậy em định làm gì?”

“Tôi, tôi muốn báo thù, báo thù anh, hì hì! Anh lúc đầu đối xử với tôi như thế nào thì bây giờ tôi đối với, ợ….., anh như vậy!” Tiếng ợ đầy mùi rượu, nhiều lần phá hoại bầu không khí.

“A! Phải không! Vậy em còn đợi gì nữa!” Một nụ cười xinh đẹp đầy mị hoặc xuất hiện trên gương mặt của Rio, hay tay để ở trên giường, cả người đều tràn đầy cái cảm giác, đến đi, nhanh đến đây đi, anh đã đợi rất lâu rồi.

Nhìn thấy nụ cười của Rio, Hàn Hiểu cảm thấy bản thân mình bị xem thường, cậu lập tức thẳng người dậy ngồi lên trên người Rio, nhưng trong suốt hành trình cậu cũng suýt ngã mấy lần, là do Rio đỡ lấy lưng của cậu cậu mới làm xong động tác này.

Hàn Hiểu ngồi trên người Rio, xê dịch cái mông, được rồi, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, vào chủ đề chính thôi.

Cậu cười hai tiếng tự cho là thô bỉ, hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Rio, dùng hết sức kéo, cúc áo sơ mi lại không đứt.

Hàn Hiểu: “……..”

Rio: “…………”

Hàn Hiểu nhìn chằm chằm áo sơ mi của người phía dưới, trong lòng quắn quýt lại.

Không phải chứ! Trong ti vi nói chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái thì cúc áo sẽ bay tứ tung mà, sao đến lượt cái người này thì lại không động đậy chứ! Là do chất lượng cái áo sơ mi quá tốt, hay là lúc nãy sức lực của cậu quá yếu, nếu không thì thử lại. Thế là Hàn Hiểu lấy hết sức kéo, áo sơ mi vẫn không bị hư hại một chút nào, lại dùng sức kéo cổ áo, cúc áo vẫn ở vị trí cũ.

Hàn Hiểu tức giận rồi, nhớ lúc trước Công tước đại nhân xé áo của cậu vô cùng đơn giản, nhưng sao đến lượt cậu lại khó đến như thế vậy.

“Haha……., đừng gấp, không thể xé, thì em cứ từ từ mở ra, dù sao anh cũng không thể chạy được mà!” Rio cười nhắc nhở Hàn Hiểu

Đúng a! Nghe thấy lời Rio hai mắt của Hàn Hiểu phát sáng lên, xé không đứt thì có thể mở mà, đây là cúc áo chứ không phải là khóa  mật mã, thế là cậu lại bắt đầu cố gắng.

Nhưng cậu quên mất cậu uống say rồi, ngón tay cơ bản không nghe lời, trong tay nắm cúc áo nhưng không thể nào mở được, cúc áo nho nhỏ trong tay cậu không ngừng tuột xuống, Hàn Hiểu càng mở càng luống cuống, cuối cùng dứt khoát nắm lấy cúc áo muốn rút nó từ trên áo xuống, nhưng đáng buồn là, cậu vẫn không rút ra được, Hàn Hiểu nhìn cúc áo không nói được một lời nào.

Lúc này không nói ra lời còn có Rio, anh thấy Hàn Hiểu nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi đến ngốc luôn rồi, bất đắc dĩ nhìn trần nhà phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng duỗi một tay ra nắm lấy một góc áo sơ mi kéo, cúc áo sơ mi toàn bộ đều bay mất, đê lộ ra một lồng ngực trắng noãn.

Hàn Hiểu thấy vậy rất vui mừng, làn da thịt trắng nõn như tuyết đó, vây quanh hai điểm hồng anh, càng tăng thêm vẻ diễm lệ cho làn da trắng đó.

Trong lúc nhất thời cậu nhìn cảnh đẹp này đến ngây dại, Rio động đậy người mình, nhắc nhở Hàn Hiểu ở trên, nếu không hành động còn đợi gì nữa! Thế là Hàn Hiểu to gan vươn ngón tay có chút run rẩy ra, sờ lên làn da trắng nõn đó, “Ai….”cậu thở dài đầy đắc ý, nhẵn nhịn trơn bóng giống như cậu tưởng tượng, có chút cứng nhưng lại có tính đàn hồi, Hàn Hiểu đưa mặt áp lên trên đó giống như môt con mèo nhỏ cọ xát, a, thoải mái thật.

Ách…. Không đúng, bây giờ không phải là lúc thoải mái, cậu thiếu chút nữa thì quên mất chính sự rồi, thế là cậu cười từ trong lồng ngực Rio ngồi thẳng dậy, nói với Rio: “Bây giờ tôi muốn thượng, thương anh, không cho, không cho phản kháng! Ợ….”

“Được, anh không phản kháng!” Rio không nhịn được cười đồng ý

“Tôi, tôi không tin anh.” Hàn Hiểu ngẩng đầu cố gắng nhớ lại những kẻ xấu trong ti vi ở kiếp trước làm thế nào để đối phó với sự phản kháng của kẻ bị hại, a! dùng quần áo cột hai tay của kẻ bị hại, thế rồi cậu vừa động đậy người kéo lấy áo sơ mi của Rio lên vừa lầm bầm nói: “Vẫn là trói anh lại an toàn hơn.”

Nhìn hành động của cậu, Rio nhíu mày lại, rất phối hợp nâng người lên, để Hàn Hiểu dễ dàng lấy áo ra.

Hàn Hiểu không dễ dàng gì mời lấy được cái áo của Rio vào tay, sau đó vòng mấy vòng trên cổ tay của Rio, xem như là đã trói xong, mệt mỏi nằm thẳng người thở hổn hển.

Tôi kháo! Cái việc này mệt người như vậy sao! Thật không phải là thứ người làm mà!

Ngược lại nhìn cái người bị trói, giơ cao hai tay nằm ở dưới người Hàn Hiểu, nhìn Hàn Hiểu thở hổn hển, cả nửa ngày không làm gì cả, cuối cùng không nhịn được nói, “Em cũng đã trói rồi, có phải nên làm hành động được rồi không?!”

Hàn Hiểu: “………”

Cái người bị hại này có phải quá chủ động rồi không! Nhưng mà lúc này đầu óc hỗn loạn của Hàn Hiểu không nghĩ được như vậy, cậu chỉ cho rằng Rio đang trêu cười cậu, cho rằng Rio đang chế giễu cậu không có sức không làm gì được anh ta cả, cho nên cậu giận rồi, dùng sức cắn một cái ở trên ngực của anh ta, người phía dưới cũng phối hợp kêu rên, Hàn Hiểu rất đắc ý cười lên, cho anh xem thường tôi!

Nhưng mà, thật sự rất thơm nha! Cơ ngực xinh đẹp này tỏa ra một mùi hương rất kì diệu, mê hoặc lấy Hàn Hiểu, cậu không nhịn được liếm lên cơ ngực trắng nõn xinh đẹp này! A, đầu lưỡi của cậu cảm nhận được vị ngọt, lại liếm ở chỗ khác, thật sự có vị ngọt, chẳng lẽ Công tước đại nhân còn thoa mật ong lên người sao? Đầu óc hồ đồ của Hàn Hiểu cũng trở nên 囧 do cái ý nghĩ này rồi! Bỏ đi không nghĩ nữa tiếp tục thôi!

Hàn Hiểu gặm lên làn da trắng như tuyết đó lại hít vào mấy cái, hiệu quả kinh ngạc bỗng xuất hiện, trên cơ ngực trắng ngần của Rio xuất hiện một màu đỏ tím đầy mê hoặc, mà Rio cũng không nén được rên lên một tiếng, hô hấp ở ngực cũng càng ngày càng lớn. Nhìn lại đồng chí Hàn Hiểu của chúng ta giống như tìm thấy trò chơi rất vui vậy, nằm ở trên người Rio cố gắng hôn, làn da trắng đó rất nhanh liền đầy dấu răng của Hàn Hiểu cùng vết tích màu đỏ tím, sau đó còn không biết sống chết cười mãi không ngừng.

Trong mắt Rio tràn đầy * * (trong bản gốc để cái hình này, editor cũng không hiểu nghĩa là gì nữa), anh nhắm mắt lại hưởng thụ sự ngọt ngào trên người, anh bây giờ đã hoàn toàn hiểu cái gì là tự lấy đá kê vào chân mình, 4 năm trước trong bữa tiệc rượu của Ida trưởng lão, đối mặt với rất nhiều mỹ nhân lõa thể, trúng phải mê dược anh vẫn có thể duy trì được thanh tĩnh, bỏ chạy, nhưng vừa gặp tiểu gia hỏa thì không thể nào chịu được nữa, lúc đó cậu vẫn còn nhỏ, bây giờ nghĩ lại lúc đó chắc chắn không phải là tác dụng củ mê dược.

Tiểu gia hỏa chính là mê dược thúc đẩy của anh, hơn nữa còn có tác dụng cả đời.

Hàn Hiểu thấy rất không thoải mái, đúng vậy, cậu cảm thấy cái mông của cậu không thoải mái, cậu từ trong ngực Rio ngẩng đầu lên, động đậy cái mông nhỏ, nhưng cái cảm giác bị cái gì đó đâm vào không những không thuyên giảm mà còn có xu hướng tăng lên, bởi vì vật cứng cứng ở dưới mông cậu lại to ra rồi.

Rốt cuộc thì là cái gì đây, chạm vào khó chịu như vậy, Hàn Hiểu nhăn mày cánh tay nhỏ sờ lên cái vật cứng dài dài đó, chỉ trong nháy mắt, Rio chợt mở to hai mắt, “dùng” một tiếng đánh rơi bộ quần áo trên tay, dục hỏa khi nhìn Hàn Hiểu giống như muốn thêu chay cả người cậu, sau đó ôm lấy người cậu lăn người lại, đè Hàn Hiểu ở bên dưới, hôn lấy cái miệng nhỏ đang mở ra kinh ngạc, duỗi cái lưỡi vào bên trong, áp sát cái lưỡi đang né tránh ở trong miệng.

Rio tham lam hút lấy đôi môi ngọt ngào của Hàn Hiểu, hận không thể nuốt cậu vào trong bụng, Hàn Hiểu lúc đầu còn nức nở kháng nghị, càng về sau hoàn toàn không có âm thanh, Rio thấy không thích hợp, cũng buông tha cho đôi môi xinh đẹp ấy, nâng người lên nhìn, lập tức khóc không ra nước mắt.

Vào cái lúc mấu chốt như thế này, Hàn Hiểu vậy mà lại ngủ mất rồi.

Bỏ đi, như vậy cũng tốt, tiểu gia hỏa vẫn chưa thành niên, bây giờ vẫn không thể ăn được, Rio nhìn cái đống hỗn độn trước ngực, vừa lòng gật gật đầu, không uổng công anh bỏ hết mọi năng lực phòng ngự trên người mình.

Xoay mình lần nữa, Rio ôm Hàn Hiểu vào trong ngực, nỗ lực kiềm chế ham muốn của bản thân, thở dài, chính là cái cảm giác ấm áp thơm mát này, anh nhớ 4 năm rồi, cuối cùng cũng đã trở lại trong lòng anh.

Ôm Hàn Hiểu ở trên giường, Rio nhìn thấy quần áo ở dưới đất, anh nhướng mày lên, ôm Hàn Hiểu ở trong lòng, hai tay của anh hợp lại với nhau, một tay ở trong không trong búng một cái, quần áo lập tức bay vào trên tay anh, trói chặt tay anh lại, cái này tuyệt đối chặt hơn nhiều so với những cái quấn lung tung của Hàn Hiểu, làm xong mọi thứ, Rio ôm lấy Hàn Hiểu nhắm mắt lại.

“A…….!”

Một tiếng hét chói tai vang khắp phòng ngủ nhà Yanas đã phá vỡ sự an tĩnh của buổi sáng sớm, sau đó vợ chồng Yanas  đón một nhà Brace của Hàn Hiểu đang chạy ào vào trong phòng ngủ của Rio, sau đó mọi người đều chết đứng hết, chuyện này là…!

Louli nhìn thân thể lão đại nhà mình không nhịn được khen ngợi, a! Chứng cứ phạm tội đầy đặc sắc!