Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1016: Phiên ngoại 1 Một vài năm sau

Trầm Trạch, phủ thành phủ Liêu Đông.

Phía sau Phượng Hoàng Lâu của Trầm phủ, tại một khu vực cách đó không xa làcánhcửa thuỳ hoa(1) rộng rãi, tinh xảo. Trời thu mát mẻ, đứng trước hai bên cửa thuỳ hoa có mấy gã sai vặt áo mũ chỉnh tề. Không ngừng có nha đầu, bà tử cầm các loại đồ đi qua đi lại, một cảnh tượng thường ngày vô cùng bận rộn. Tuy người đến người đi nhưng lại không hề huyên náo, mà yên lặng như tờ.

Bên trong cửa thùy hoa này là phòng chính trong hậu trạch của Trầm phủ, đương nhiên cũng là nơi quy củ nghiêm ngặt nhất. Người nào đến nơi này đều phải im lặng nín thở, không ai dám ồn ào.

Vào trong cửa thuỳ hoa sẽ đến một gian phòng ngoài. Hai bên phòng ngoài có hành lang gấp khúc. Đi qua phòng ngoài, bước xuống bậc thang, rẽ qua một bức tường phù điêu có khắc hình hoa tử đằng rũ xuống như thác nước, dừng lại ở trong viện mới có thể thấy toàn cảnh của viện.

Quay về hướng Nam là nhà chính ba gian, hai bên mỗi bên có một gian phòng xép. Hai phía đông và tây của nhà chính mỗi bên lại có ba gian sương phòng, đều tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, vô cùng tráng lệ khí phái.

Lúc này, đang là sáng sớm đầu giờ Tỵ (9 giờ sáng đến 11 giờ trưa), trong viện thấp thoáng hoa thơm cỏ lạ, gió nhẹ thổi qua, phiêu tán mùi hoa nhàn nhạt. Ở cửa và hành lang phòng trên có mười mấy nha đầu lớn nhỏ, đều bận áo váy đẹp đẽ, dung mạo khả ái. Màn trúc ở trên cửa phòng chính đã sớm được lấy xuống, chỉ treo bức rèm châu. Bên trong rèm châu, mơ hồ truyền ra tiếng cười nói.

Trong Tây phòng của phòng trên, Liên Mạn Nhi ngồi ở trên ghế, vừa lật xem sách trong tay, vừa trao đổi chuyện nhà với Trầm Tam thiếu phu nhân ngồi ở đối diện.

“… Đúng là chuyện không ngờ! Hắn đến tuổi này cũng có thể coi là chết trẻ, để lại một nhà già trẻ, đợi đến khi đứa lớn của nhà họ trưởng thành cũng phải mấy năm nữa, nhìn mà thấy tội nghiệp…” Một nhà thân thích xa của Trầm gia có người ốm chết nên cho người nhà đến báo tang. Trầm Tam thiếu phu nhân đến đây thương lượng với Liên Mạn Nhi chuyện nên giúp đỡ như thế nào.

“… Vậy theo ý của Tam tẩu…” Liên Mạn Nhi buông sách trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi Trầm Tam thiếu phu nhân.

“… Tuy là họ hàng xa, nhưng mấy năm nay, quan hệ cũng khá thân thiết. Mặc dù hắn không có tiền đồ gì lớn, nhưng cha con đi theo nhà chúng ta làm việc, cũng coi như tận tâm tận lực…” Trầm Tam thiếu phu nhân vội nói: “Chuyện như vậy thường khi đã có lệ định… trường hợp giống như của bọn họ, có thể thêm năm mươi, cũng có thể thêm một trăm.”

Liên Mạn Nhi đoán được ý của Trầm Tam thiếu phu nhân là muốn cho thêm tiền trợ giúp một chút, trong lòng nghĩ nghĩ một chút liền đưa ra quyết định.

“… Chuyện nhà hắn, muội đã từng nghe Lục gia nhắc qua… Vậy cứ theo ý Tam tẩu, ngoại trừ theo lệ nên có, lại cho thêm trăm lượng bạc. Phiền Tam tẩu sai quản sự qua đó giúp đỡ xử lý… Họ vừa là thân thích, lại vừa là người đi theo chúng ta, ắt phải chiếu cố thỏa đáng.”

“Được.” Trầm Tam thiếu phu nhân vội vàng cười gật đầu.

Hai chị em dâu nói chuyện một hồi, thương lượng vài chuyện nhà, thì tiểu nha đầu bưng một khay lựu đi vào.

“… Tam tẩu nếm thử, đây là do cậu cả của Kỳ Lân Nhi sai người đưa tới. Là đặc sản chỗ huynh ấy, cũng là đồ tiến cống hàng năm.” Liên Mạn Nhi cười mời Trầm Tam thiếu phu nhân.

Trầm Tam thiếu phu nhân thấy quả lựu đỏ rực ở trên khay, mỗi quả to như cái bát, không khỏi cười khen ngợi. Liên Mạn Nhi tự mình động thủ, tách quả lựu ra, mời Trầm Tam thiếu phu nhân thưởng thức.

Quả lựu này bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, tách ra, thịt quả lại càng sáng trong óng ánh, non mềm căng mọng.

Trầm Tam thiếu phu nhân mới ăn mấy miếng, đã nghe đồng hồ báo giờ phía bên ngoài leng keng vang lên mấy cái. Trầm Tam thiếu phu nhân nhìn thoáng qua phía ngoài, rồi cười buông quả lựu xuống, đứng dậy cáo từ.

“… Thứ này cũng chẳng hiếm lạ gì, nhưng từ đường xa đưa tới, lại đúng vào mùa, để muội sai người chọn ra hai sọt, cho Tam tẩu cầm về.” Liên Mạn Nhi không giữ lại, đứng dậy cười nói.

“… Lại lấy đồ của muội rồi. Vừa hay ta thích ăn, Thi Nhi cũng thích món này…” Trầm Tam thiếu phu nhân cười nói cảm ơn, đi ra cửa.

Tiễn Trầm Tam thiếu phu nhân xong, Liên Mạn Nhi quay vào trong phòng, ngồi lên trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, rồi lấy ra một phong thư từ trong hộp chăm chú đọc. Còn chưa đọc xong một tờ, đã nghe trong viện vang lên tiếng giày quen thuộc.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi vẫn dừng ở trên thư, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được cong lên, đầu mày khóe mắt đều lộ ra vẻ hân hoan.

“Thiếu phu nhân, Lục gia đã từ đằng trước trở lại.” Có một tiểu nha đầu chạy vào bẩm báo.

Tiểu nha đầu vừa bẩm báo xong, thối lui sang một bên, đã nghe tiếng rèm thanh thúy vang lên, Trầm Lục từ bên ngoài đi vào.

“Xem cái gì thế?” Trầm Lục vừa vào cửa, nhìn thấy Liên Mạn Nhi cúi đầu, cầm thư trên tay, liền khẽ nhíu mày, đứng bất động ở đó, giọng nói hơi có chút trầm thấp: “… Tướng công nàng mệt nhọc đã lâu…”

Lúc này Liên Mạn Nhi mới buông thư trên tay xuống, cười đứng dậy. Dường như thời gian quá thiên vị Trầm Lục. Hiện giờ, bả vai và lồng ngực Trầm Lục càng thêm vững chãi, vóc người khôi ngô hẳn ra. Đường nét tuấn mỹ của Trầm Lục vẫn không thay đổi chút nào, sự lắng đọng và gọt giũa của thời gian chỉ càng tăng thêm vẻ chững chạc của hắn. Trên người Trầm Lục có thêm vẻ hấp dẫn của sự thành thục, so với trước đây lại càng giống như một vật sáng, khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Mấy năm qua, mặc dù sớm chiều cùng Trầm Lục chung đụng, nhưng mỗi cái huơ tay nhấc chân của Trầm Lục, trong lúc lơ đãng vẫn khiến Liên Mạn Nhi tim đập loạn nhịp, mặt nổi mây hồng. Mà Trầm Lục đối với việc này cực kỳ hả hê, trong lòng cũng rất tự đắc.

“Lục gia đã về! Thứ lỗi cho thiếp đến tiếp giá chậm…” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa lên nghênh đón, nhẹ nhàng giúp Trầm Lục cởi áo khoác ngoài, giao cho tiểu nha đầu bên cạnh cầm ra ngoài.

“Nàng đó, càng ngày càng lạnh nhạt với ta.” Vẻ mặt Trầm Lục rất hưởng thụ, ngoài miệng lại nói.

“Lục gia, chàng nói mấy lời này mà không thấy xấu hổ sao.” Liên Mạn Nhi không khỏi liếc Trầm Lục một cái, nín cười nhỏ giọng nói: “Ngược lại ta thấy chàng ấy, sao càng lúc càng giống Bàn Bàn của chúng ta… Mà Bàn Bàn của chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện. Kỳ Lân Nhi lại càng không cần phải nói.”

“Được lắm, Mạn Nhi” Trầm Lục đứng thẳng, nhìn xuống Liên Mạn Nhi, tựa hồ muốn có hành động: “Lại dám so sánh ta với con trai, nàng…”

“Ta làm sao nào… Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Liên Mạn Nhi cười, thấy Trầm Lục nhướng mày, liền cố ý đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Bọn nha đầu đều ở kia…”

Hai phu thê khẽ cười, cùng nhau đến ngồi trên giường nhỏ, liền có một tiểu nha đầu bưng trà thơm đi vào. Liên Mạn Nhi nhận lấy, đích thân đưa cho Trầm Lục. Trầm Lục nhận trà thơm, uống một hớp liền đặt xuống, tiện tay cầm lấy lá thư Liên Mạn Nhi vừa đặt ở trên bàn nhỏ.

“Thư của cậu cả Kỳ Lân Nhi, nàng đã xem biết bao lần rồi!” Trầm Lục chỉ nhìn lướt qua, liền nhận ra đây là thư Ngũ Lang gửi tới, hắn đã xem hết một lượt rồi.

“Vậy thì ta không thể xem lại sao.” Liên Mạn Nhi liền liếc Trầm Lục một cái: “Thoáng chốc đã hơn hai năm rồi không gặp…”

Năm thứ hai sau khi Liên Mạn Nhi thành thân, Ngũ Lang liền tham gia thi hội. Kim bảng đề danh, đỗ đạt Tiến sĩ. Sau đó, Ngũ Lang lấy xuất thân Tiến sĩ lưỡng bảng, được phái đi phủ Thiểm Tây nhậm chức Tri huyện.

“Nàng không cần lo lắng cho huynh ấy.” Trầm Lục liền nói: “Hai năm qua, năm nào kiểm tra đánh giá ca ca nàng cũng được hạng ưu, danh tiếng tài giỏi thanh liêm đã truyền đến kinh thành, chờ mãn nhiệm kỳ này, chắc chắn lại được thăng một cấp. Nếu gặp cơ hội tốt, còn có thể thăng được hai cấp.”

Những chuyện này Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng biết. Nhưng mà, nghe Trầm Lục nói như vậy, rõ ràng là bản thân Trầm Lục rất tán thưởng Ngũ Lang, cũng vô cùng tin tưởng Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi đương nhiên cảm thấy rất vui. Ngũ Lang có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ thiên phú và nỗ lực của hắn, cũng nhờ có đám người Trầm Lục, Lỗ tiên sinh trực tiếp hoặc ngầm giúp đỡ.

Liên Mạn Nhi không hề thấy lo lắng cho con đường làm quan của Ngũ Lang.

“Con đường làm quan của huynh ấy thuận lợi, ta cũng thấy vui thay. Chỉ là nghĩ tới xa xôi cách trở như vậy, quanh năm suốt tháng không nhìn thấy mặt mũi…” Nói đến đây, Liên Mạn Nhi thở dài.

“Việc này cũng khó tránh khỏi.” Trầm Lục biết rõ tình cảm của mấy tỷ muội Liên Mạn Nhi, hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay Liên Mạn Nhi.

Trầm Lục nói không sai, lúc trước ủng hộ Ngũ Lang đọc sách, đi theo con đường làm quan, Liên Mạn Nhi đã sớm tiên đoán được, cũng mong mỏi có hôm nay. Chỉ là, đến khi tâm nguyện đã đạt được, vẫn vì thân nhân xa cách, lâu ngày không gặp mặt mà thương cảm.

“Trong thư ca ca cứ nhắc Kỳ Lân Nhi với Bàn Bàn mãi” Liên Mạn Nhi cầm thư lên, vừa nhìn vừa cười: “Kỳ Lân Nhi ca ấy còn gặp được. Nhưng Bàn Bàn thì chưa gặp lần nào. Tiểu nữu nữu nhà ca ấy, ta cũng chưa được gặp, không biết bao giờ mới có thể gặp đây.”

“Cũng sắp rồi” nghe Liên Mạn Nhi nhắc đến Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn, vẻ mặt Trầm Lục bất giác càng trở nên dịu dàng: “Chờ huynh ấy mãn nhiệm kỳ này, hồi kinh phục chỉ. Chiếu theo lệ cũ, nhất định sẽ có một hai tháng nghỉ ngơi, đến lúc đó ta sẽ sai người đến đón bọn họ về.”

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Cha và mẹ cũng đang mong đến ngày đó.”

Liên Mạn Nhi liền đặt thư trên tay xuống, hai vợ chồng vừa ăn lựu, vừa nhỏ giọng nói chuyện. Mấy nha hoàn hầu hạ trong phòng rất biết ý tứ, lúc này đã lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ đứng ở cửa chờ sai sử.

Phòng chính trong nội viện này từ sau khi tổ phụ của Trầm Lục qua đời, liền cho Trầm Lục ở lại. Trầm Đại lão gia phụ thân của Trầm Lục lại ở tại thiên viện. Trước khi thành thân với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục rất ít khi sống ở đây, mà chủ yếu ở tại Phượng Hoàng Lâu.

Hễ Trầm Lục ở phủ thành, những chuyện thường ngày sẽ xử lý ở đại thư phòng phía trước, còn tất cả những chuyện quân cơ đại sự hoặc chuyện quan trọng, sẽ xử lý ở trong Phượng Hoàng Lâu, đến khi muộn rồi sẽ ngủ ở trong lầu luôn.

Kể từ khi thành thân với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục mới xem như chính thức chuyển vào ở trong viện này. Không chỉ như vậy, hắn còn dưỡng thành thói quen, hễ có thời gian rảnh trong lúc xử lý công vụ, nhất định sẽ quay lại uống một chén trà. Một ngày ba bữa, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không nhất định trở lại cùng ăn cơm với Liên Mạn Nhi.

Mặc dù vẫn phải đi biên thành hay đi đến quân doanh, nhưng thời gian Trầm Lục ở phủ thành rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.

Vì vậy, Trầm Lục vô cùng yêu thương Liên Mạn Nhi, hai phu thê tình cảm sâu đậm, đã là điều mà mọi người đều biết.

Mới vừa rồi Trầm Tam thiếu phu nhân nghe đồng hồ báo giờ kêu, biết là Trầm Lục sắp trở về rồi, vì vậy mới cáo từ trước để tránh đi.

Hai phu thê đang cười nói trò chuyện, thì tiểu nha đầu đi vào bẩm báo.

“Thiếu phu nhân, hai vị tiểu gia đã tỉnh dậy, ầm ĩ muốn gặp thiếu phu nhân.”

“… Hôm nay ăn điểm tâm xong chơi một hồi liền đi ngủ hết. Giờ này…” Liên Mạn Nhi để quả lựu trong tay xuống, mỉm cười nhìn Trầm Lục: “Nhất định do biết cha chúng đã về…”

“… Bế tới đi.” Liên Mạn Nhi vừa cười, vừa nói với tiểu nha đầu.