Dịch giả: archnguyen1984Một luồng gió mang theo mùi tanh từ trên đầu thổi tới, Bạch Dịch vừa ngẩng lên đã thấy một cái miệng lớn dính máu há to đang treo ngược trên ngọn một cây Thanh Đằng.
Răng nanh trắng nhởn nhỏ giễu từng sợi hàn mang. Cái miệng lớn chưa tới, một cái lưỡi màu đỏ như máu đã thụt ra thụt vào như ác quỷ câu hồn trong Địa phủ. Nếu là người bình thường chứng kiến cảnh này, không sợ tới hồn vía lên mây mới lạ. Dù là đệ tử ngoại môn gặp phải chân tay cũng luống cuống, để cuối cùng không chết cũng bị thương.
Thấy cái miệng lớn đớp đớp, hai hàng lông mày Bạch Dịch khẽ động, thần sắc không có biến hóa gì. Hắn hoàn toàn bình thường như đang nhìn một con gia súc nào đó. Lình khí trong cơ thể được vận chuyển tới lòng bàn chân rồi đột ngột phát lực, còn chuyền mộc dưới chân nghiêng đi né tránh.
Rặc rặc!
Thân thể Bạch Dịch vừa tránh khỏi, cái miệng lớn kia đã cắn trúng con thuyền, dễ dàng cắt đứt một đê giai pháp khí như nó.
Bình thường, đê giai pháp khí cũng không quá kiên cố, cơ bản không so được với Pháp Khí vừa có khả năng tấn công lần phòng ngự. Tác cũng của chúng chủ yếu chỉ để phi hành. Con thuyền mộc dưới chân Bạch Dịch cũng là một đê giai Pháp Khí phi hành thấp nhất, sau khi bị cái miệng rắn cắn đứt thì mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Thuyền mộc bị hủy nhưng lông tóc Bạch Dịch không tổn hao gì. Lúc nhảy thoát ra rồi, hắn lấy tay túm lấy một sợi dây leo, treo mình trên không trung. Cùng lúc đó, kiếm quyết trong tay tạo thành một tia hàn mang lóe lên, chém ra.
Từ ngọn cây nhìn lại, thân thể Mãng xà có màu xanh giống hệt với màu của những sợi dây leo. Trừ khi tu sĩ có khả năng dùng Linh thức để cảm giác, nếu không rất khó phát hiện.
Thanh phi kiếm chém ra mang theo hàn mang bay thẳng tới cổ cự mãng. Chỉ nghe cự mãng gào thét một tiếng, thân thể nó đã bị phân làm hai. Cái đầu cực lớn trào máu tươi rơi xuống, sau đó thân thể dài hơn ba trượng của nó cũng từ ngọn cây rớt xuống theo.
“Thanh Hoa Mãng thật biết ẩn thân.”
Sau khi chém chết con mãng xà, Bạch Dịch buông tay, nhẹ nhàng đáp xuống đất, thấp giọng tự nhủ.
Thanh Hoa Mãng là Yêu thú cấp một, vô cùng am hiểu thuật che giấu, ẩn thân. Nó ẩn nấp trong đám dây leo, tu sĩ cấp thấp rất khó phát hiện. Nếu không phải Bạch Dịch dùng thuyền mộc di chuyển như thế, chưa chắc đã dụ được nó ra khỏi cái cây ấy.
Phàm là Yêu thú mãng xà thì vị trí cách đầu bảy tấc đều là chỗ hiểm. Bạch Dịch dùng tu vi Luyện Khí hậu kỳ giết nó không khó khăn gì, chỉ có điều động tác của hắn thành thục, trơn tru nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi là điều mà tu chân giả bình thường khó có được.
Nhìn pháp khi phi hành đã bị hư hao, lông mày Bạch Dịch cau lại, trầm ngâm một lát rồi tiếp tục lên đường.
Pháp khí phi hành hắn chỉ có một cái ấy, giờ bị Thanh Hoa Mãng hủy mất rồi nên hắn chỉ có thể đi bộ. Không phải Bạch Dịch không thể ngự kiếm phi hành mà hắn muốn lưu lại một phần hậu thủ, không dễ dàng triển lộ thực lực của mình. Trong bóng tối hắn còn có một kẻ thù luôn theo sát, để ý tới hắn.
Xung quanh không có chút tung tích nào của Lũng Thiên Lý nhưng Bạch Dịch không tin đối phương dễ dàng bỏ qua cho mình. Nếu hiển lộ thực lực quá nhiều, thời gian đối phương hạ thủ với hắn sẽ càng nhanh tới.
Lúc này Bạch Dịch còn đang ở bên ngoài sơn mạch, khoảng cách tới Táng Hồn Cốc khá xa. Nếu đi bộ, không mất một ngày thời gian thì không thể tới được.
Trong rừng cổ, Bạch Dịch di chuyển như bay, xuyên qua đám cây cối. Lúc thì hắn chạy như thỏ lao nhanh qua một mảnh đất trống, khi thì thu mình thật gọn, lẳng lặng quan sát bốn phía. Hắn không biết thân ảnh mình đã hoàn toàn bị Lũng Thiên Lý nắm trong lòng bàn tay rồi.
Trong một mảnh rừng rậm bên ngoài cách chỗ Bạch Dịch chừng vài dặm, Lũng Thiên Lý bước từng bước khoan thai, không vội vàng tiến tới. Hắn nhìn vào tấm gương đồng, cười hắc chắc nói. “Một kiếm có thể giết chết Yêu thú cấp một, thân thủ của ngươi thật cao mình. Đáng tiếc, pháp khí phi hành của ngươi đã bị hủ, ngươi chạy đi đâu bây giờ. Hắc hắc…!”
Sau nửa ngày, Bạch Dịch đã vào sâu bên trong Thái Hằng sơn mạch. Trên đường đi hắn không gặp tên đệ tử ngoại môn nào. Đệ tử nội môn vừa tấn giai đến đây cũng phải cẩn thận từng chút một.
Bởi vì nếu tiếp tục tiến sâu vào, rất có khả năng sẽ gặp phải Yêu thú cấp hai!
Yêu thú cấp một còn dễ dàng đối phó được. Chỉ cần có năm, ba người tập hợp lại là có thể giết chết được chúng. Nhưng nếu gặp Yêu thú cấp hai, đệ tử ngoại môn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ có một số ít đệ tử nội môn mới có thể đánh một trận với chúng.
Càng tiến sâu vào bên trong sơn mạch, nguy hiểm sẽ càng gia tăng gấp mấy lần. Lúc Bạch Dịch đi tới rìa một ngọn núi hoang, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào Thái Hằng sơn mạch rồi.
Khu vực chính thức của sơn mạch không có nhiều cổ thụ trải rộng như bên ngoài mà có địa hình phong phú, khác thường. Có rừng rậm, có suối chảy, thác nước hồ nước đan xen với bia cảnh chứa đầy thạch lâm, còn có đầm lầy đất hoang đủ khiến cho người ta sợ hãi.
Lúc này, Bạch Dịch đang đứng sát rìa biên giới một khu rừng đá, sắc trời đã chuyển về chiều, ánh mặt trời cuối ngày nhấp nhô trên những mỏm đá tạo thành những tia sáng với màu sắc trầm ổn, xa xưa. Cảnh sắc quả thực rất đẹp.
Mất gần một ngày, Bạch Dịch đã đi được hơn nửa lộ trình nhưng vẫn không thấy có tung tích gì của Lũng Thiên Lý.
“Lũng Thiên Lý có thể bình thản như vậy, không dùng Linh thức để truy tìm, rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì?”
Bạch Dịch khoanh chân ngồi xuống, vừa khôi phục Linh khí vừa cẩn thận quan sát, canh phòng xung quanh, cuối cùng chắc chắn không có bất cứ Linh thức quan sát nào.
Linh thức như gió, vô hình vô chất. Đệ tử ngoại môn bình thường không thể cảm nhận ra được. Nhưng nếu có Linh thức xuất hiện xung quanh mình, Bạch Dịch có thể dùng kinh nghiệm của mình mà đoán ra. Hiện giờ phát hiện xung quanh hoàn toàn không có Linh thức tồn tại, điều này khiến hắn rất nghi hoặc.
Với tâm tính của Lũng Thiên Lý, cơ hồi tốt như lần này hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Bạch Dịch cũng không tin đối phương lại buông tha cho mình như vậy. Đối phương đã không dùng Linh thức để truy tung, nhất định hắn còn có phương pháp khác có thể phát hiện ra phương vị của mình.
Tu chân giới có nhiều loại phương thức truy tung, cách thường dùng nhất là dùng Linh thức. Tu sĩ Trúc Cơ cảnh chỉ cần tràn Linh thức ra là vạn vật dù sống hay chết trong vòng trăm trượng đều hiện ra rõ ràng. Ngoài cách này ra còn có cách dùng đạo thuật, Pháp Bảo, Pháp Khí, thậm chí là trận pháp.
Nếu không thể xác đinh phương pháp Lũng Thiên Lý dùng để theo dõi mình, Bạch Dịch không suy nghĩ nhiều, nhìn rừng đá phía trước rồi nhảy vào trong đó.
Theo tính toán của hắn, chỉ cần đi qua khu rừng đá này, không tới nửa ngày là hắn có thể đến được Táng Hồn Cốc.
Tiến vào khu rừng đá rồi, tốc độ di chuyển của Bạch Dịch chậm lại, bước chân hắn nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.
Trong khu vực này rất dễ xuất hiện Yêu thú. Nếu đụng phải Yêu thú cấp hai bình thường, với kinh nghiệm của hắn cũng không quá khó để tiêu diệt nhưng sẽ lãng phí rất nhiều công phu. Đổi lại nếu gặp phải một ít Yêu thú cấp hai đặc thù thì sẽ phát sinh khá nhiều phiền toái.
Chủng loại Yêu thú khác nhau thì trình độ mạnh yếu cũng khác nhau.
Mặc dù đều gọi là Yêu thú cấp một hoặc cấp hai, nhưng vẫn có những Yêu thú đặc thù có thể nuốt chửng Yêu thú đồng cấp. Bạch Dịch đi vào Thái Hằng sơn mạch không phải để rèn luyện, mục đích của hắn là để diệt trừ kẻ thù Lũng Thiên Lý. Không phải tình huống bắt buộc thì hắn sẽ không đánh nhau với Yêu thú, có thể tránh xa được vẫn là tốt nhất.
Cánh rừng đá trải dài có rất nhiều quái thạch hình dạng kỳ dị nằm ngổn ngang. Phần lớn quái thạch đều dài vào mọc đầu rêu xỉ tạo ra cảm giác thần bí, hoang vu.
Nhảy lên một khối đá xanh, Bạch Dịch nhìn từ trên cao xuống con đường phía trước. Đang muốn nhảy xuống thì bước chân chợt ngừng lại, ánh mắt lóe sáng.
Bên phải cách Bạch Dịch hơn trăm trượng có một tảng đá lớn rất cao, chắc phải tới năm trượng, nhìn không khác gì một tòa núi nhỏ. Dưới đáy tảng đá mọc đầy rêu xỉ, mới nhìn thì không khác gì quái thạch. Dưới tảng đá lại mộc ra một bông hoa lớn cổ quái.
Bông hoa lớn mọc sát quái thạch, nhìn giống hoa hướng dương. Nó lớn chừng nửa trượng, nở ra đầy diễm lệ. Chỉ là vì đóa hoa quá lớn rủ xuống giống như đang cúi đầu.
Bông hoa lớn nở trong rừng đá vô cùng quỷ dị, hơn nữa lại chỉ có một đóa, bên ngoài rất khó quan sát được. Lúc này Bạch Dịch đang nhìn thẳng vào bông hoa.
Sau khi phát hiện ra bông hoa lớn, hắn suy nghĩ một chút rồi nhảy khỏi tảng đá đang ngồi, hướng bông hoa lớn mà đi tới.