Dịch giả: archnguyen1984Sau nửa tháng khổ tu, vào một buổi hoàng hôn, Bạch Dịch bước ra khỏi chỗ ở. Vừa ra ngoài, hắn thấy một vị trưởng lão mập mạp đang thi triển Phong Độn tiến tới.
Cuồng phong qua đi, thân ảnh của trưởng lão Phương Hà đã hiện ra ở Lưu Tiên Cư.
Trưởng lão Chấp sự tới, tất cả đệ tử ngoại môn đều ra cung nghênh. Dương Nhất Phàm vội tiến lại gần, cung kính cúi chào, trong lòng nghi hoặc không biết vị trưởng lão này tới đây có mục đích gì. Hay đã có chuyện lớn nào xảy ra? Bình thường, trưởng lão Chấp sự không tự nhiên mà tới nơi này.
Lũng Thiên Lý đứng cạnh Dương Nhất Phàm, tuy cũng cung kính nhưng trên khuôn mặt lại để lộ một nụ cười lạnh khéo được che giấu.
Âm thầm quan sát Dương Nhất Phàm, trong lòng Lũng Thiên Lý càng thêm đắc ý. Hắn tự nhủ trong lòng, để xem lần này Dương Nhất Phàm sẽ làm thế nào để bảo vệ được Bạch Dịch.
Trưởng lão Chấp sự quét mắt nhìn đám đệ tử ngoại môn đang rất mực tôn kính, gật đầu thỏa mãn. Lão lớn tiếng. “Các ngươi tới nội môn đã hai tháng, tu vi cũng có tăng tiến.”
Nghe vậy, Lũng Thiên Lý vội tranh thủ tiến lên, thi lễ nói. “Từ lúc trưởng lão quay về, hai tháng trôi qua có ba đệ tử ngoại môn đã đột phá Luyện Khí trung kỳ, thêm một người nữa đang có dấu hiệu tiến giai.”
“Đúng vậy, xem ra những tiểu hầu tử này cũng chăm chỉ tu luyện.” Phương Hà hài lòng, gật đầu rồi nói tiếp. “Ngày mai sẽ là thời gian diễn ra quá trình rèn luyện của tông môn, đệ tử ngoại môn vốn không vần phải tham dự nhưng Lũng Thiên Lý đã báo cho lão phu biết các ngươi đều tu luyện chăm chỉ, cầu ta xin cho các ngươi có một lần cơ hội tham dự vào lần rèn luyện này. Hôm nay, ta có thể thấy được quyết tâm của các ngươi, vậy tam thời quyết định cho phép các ngươi tham gia lần rèn luyện của tông môn này, cho phép các ngươi được đi Thái Hằng sơn mạch để mở mang tầm mắt.”
Đám đệ tử ngoại môn nghe xong thì rất nhiều người đứng lên, hoan hô.
Đây là những đệ tử bình thường đều khổ tu ở Lưu Tiên Cư, có rất ít cơ hội được ra ngoài rèn luyện. Hơn nữa, tự mình ra khỏi tông môn rèn luyện, với tu vi thấp như bọn họ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Hôm nay được tham gia rèn luyện cùng tông môn, lại còn được đi Thái Hằng sơn mạch để mở mang tầm mắt, dẫu không chiếm được kỳ hoa dị thảo, có thể xem các đồng môn khác chém giết Yêu thú cũng là rất tốt rồi.
Bạch Dịch đứng trong đám người, nghe thông báo xong, hai mắt trở nên lạnh lẽo. Dương Nhất Phàm càng cau mày, thầm suy đoán dụng ý đằng sau của vị trưởng lão Chấp sự này.
“Tuy ta cho phép các ngươi được tham gia rèn luyện nhưng cũng có hạn chế.” Phương Hà đưa tay ý bảo đám đệ tử dừng nhảy nhót lại, nói tiếp. “Chỉ những đệ tử có tu vi đạt tới Ngưng Khí trung kỳ mới được phép tới Thái Hằng sơn mạch, những đệ tử chưa đạt tới trung kỳ hãy ở lại Lưu Tiên Cư tu luyện.”
Nghe thấy vậy, rất nhiều đệ tử ngoại môn tu vi Luyện Khí sơ kỳ trở nên ủ rũ. Những đệ tử đã đạt tới trung kỳ lại hưng phấn không thôi.
Lúc này, trong lòng Dương Nhất Phàm đã mơ hồ cảm giác có điều gì đó không ổn. Hắn vừa định lên tiếng thì Phương Hà đã nói tiếp. “Nếu Thiên Lý đã đề nghị cho các ngươi tham gia, lần này cũng sẽ do Thiên Lý dẫn đội. Nhất Phàm, ngươi chịu trách nhiệm tọa trấn Lưu Tiên Cư, dụng tâm chỉ điểm cho đám đệ tử ngoại môn còn lại, tranh thủ thời gian cho chúng sớm tiến giai.”
“Trưởng lão yên tâm, Lũng Thiên Lý ta nhất định sẽ chiếu cố cho các đệ tử ngoại môn.” Lũng Thiên Lý cung kính thi lễ, sau đó dứng dậy quét mắt nhìn Dương Nhất Phàm.
“Trưởng lão, ta…”
Dương Nhất Phàm muốn bảo hắn cũng muốn đi Thái Hằng sơn mạch, nhưng trưởng lão Chấp sự đã hất tay áo lên bảo. “Quyết định như vậy đi. Lão phu còn có một lò đan dược đang luyện dở, không tiện ở lâu. Các ngươi, những đệ tử được tham gia lần rèn luyện này hãy tự mình thu xếp cho tốt. Nhớ là không được đi sâu vào bên trong sơn mạch, chỉ được ở bên ngoài quan sát mà thôi.”
Tiếng nói vanh lên, nhỏ dần, hình bóng chưởng lão Chấp sự đã theo gió bay đi, biến mất trong chớp mắt.
Lúc trưởng lão Chấp sự rời đi rồi, Lũng Thiên Lý mới cười cười bảo. “Lần này làm phiền Dương Chấp sự rồi. Ngươi cứ yên tâm ở lại Lưu Tiên Cư, những đệ tử có thể đi tới Thái Hằng sơn mạch đã có ta thay ngươi trông nom.”
Nói đến hai chữ trông nom, ngữ khí của Lũng Thiên Lý trở nên khác thường. Người khác không nghe ra là cái gì, nhưng Dương Nhất Phàm biết đối phương nhất định có dụng ý hiểm độc.
“Lũng Chấp sự cũng nên quan tâm tới bản thân nhiều hơn mới được. Thái Hằng sơn mạch không phải vùng đất hiền lành gì, mạng sống của đệ tử ngoại môn không đáng tiền nhưng mạng của Lũng Chấp sự lại vô cùng trân quý.” Dương Nhất Phàm lạnh lùng đáp, sau đó không để ý tới Lũng Thiên Lý nữa. Hắn đưa ánh mắt lo lắng nhìn Bạch Dịch đang đứng lẫn trong đám đệ tử.
Theo ánh mắt của Dương Nhất Phàm, Lũng Thiên Lý cũng đưa mắt nhìn Bạch Dịch, khuôn mặt béo tròn toát lên một tia lạnh lẽo, sát cơ trong mắt không hề được che dấu.
Các đệ tử trong Lưu Tiên Cư bắt đầu rời đi. Những người đạt tới Luyện Khí trung kỳ đa phần đều hưng phấn, kích động chờ đợi hành trình ngày hôm sau. Đúng như trưởng lão Chấp sự đã nói. Bọn họ tiến tới Thái Hằng sơn mạch chủ yếu là để mở mang tầm mắt, thu thập kiến thức chứ không dám xâm nhập vào trong sơn mạch. Chỉ cần tuân thủ như vậy thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Đã có rất nhiều đệ tử nội môn đi tiên phong, bên ngoài sơn mạch chắc sẽ không có Yêu thú nguy hiểm gì. Đệ tử ngoại môn chỉ cần đi theo sau đệ tử nội môn thì nhất định an toàn. Hơn nữa còn có Lũng Chấp sự đi theo, hẳn không thể xảy ra sơ xuất nào. Nếu vận khí tốt, có thể nhặt được một ít Linh thảo giá trị thì chẳng khác nào nhặt được của từ trên trời rơi xuống.
Đưa ánh mắt liếc nhìn Lũng Thiên Lý, Bạch Dịch cũng không dấu giếm sự lạnh lẽo. Hai người như hai con hung thú, không thể không đối nghịch.
Nhìn đối phương liếc lại mình, Lũng Thiên Lý càng thêm đắc ý. Hắn ngẩng cái đầu mập mạp, cảm giác như từ trên cao nhìn xuống đối phương với thái độ đầy miệt thị, cười lạnh một tiếng sau đó rời đi.
Lũng Thiên Lý đi rồi, Bạch Dịch cũng quay lại chỗ ở. Không lâu sau, Dương Nhất Phàm mang bộ mặt xanh mét vội vàng tìm tới.
Rầm!
Dương Nhất Phàm vỗ mạnh vào mặt bàn, cả giận nói. “Tên tiểu nhân hèn hạ Lũng Thiên Lý này, hắn đã sớm ủ mưu rồi, thừa dịp chỉ còn một ngày đã đi nịnh nọt trưởng lão Chấp sự, để cho đám đệ tử Luyện Khí đạt tới trung kỳ tham gia vào kỳ rèn luyện lần này. Hắn lại còn cố ý giữ ta ở lại Lưu Tiên Cư, rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để ra tay với ngươi.”
Thấy Dương Nhất Phàm tỏ thái độ như vậy, Bạch Dịch cũng không nói gì, sắc mặt bình tĩnh không hề sợ hãi. Chỉ có điều, trong đôi mắt thanh tú hiện lên một tia sát khí.
“Thái Hằng sơn mạch tuyệt đối không phải là nơi mà đệ tử ngoại môn có thể đi được. Lũng Thiên Lý không có lòng tốt như vậy đâu. Hắn mang theo đám đệ tử đi rèn luyện, nhất định là nhằm vào ngươi. Thật không nghĩ, để đối phó với ngươi, hắn lại tìm đủ mọi cách sắp đặt như thế.” Hai hàng lông mày của Dương Nhất Phàm nhíu chặt lại, nói một cách đắng chát. Nếu trưởng lão Chấp sự đã hạ lệnh, chỉ dựa vào hắn thì không thể thay đổi được.
“Vốn ta định chờ tới lúc đạt tới Trúc Cơ mới tính sổ với hắn, nếu hắn đã không chờ được, vậy thì thanh toán sớm cũng tốt.” Bạch Dịch bình thản nói.
“Ta không thể tới Thái Hằng sơn mạch, một mình ngươi sẽ không phải là đối thủ của hắn.” Dương Nhất Phàm nghe Bạch Dịch nói thì cả kinh, khuyên nhủ. “Hay là ngươi giả ốm không đi nổi. Ta sẽ tìm trưởng lão Chấp sự tìm cách giải thích cho ngươi. Có nhiều đệ tử tham gia rèn luyện như vậy, thiếu một người chắc không sao đâu.”
“Trong một đêm mà có thể ốm bệnh không dậy nổi, nếu Lũng Thiên Lý cố tình xem xét, phát hiện ra ta không có bệnh thì hắn lại càng có cơ hội chèn ép.” Bạch Dịch nhàn nhạt nói.
“Như thế vẫn còn tốt hơn là một mình ngươi đi tới cái sơn mạch đó.” Dương Nhất Phàm lo lắng đáp. “Ngươi muốn đi, chỉ sợ không trở về được. Cùng lắm thì ta và Lũng Thiên Lý trở mặt, để xem hắn có thể làm gì.”
Bạch Dịch lắc đầu. “Lũng Thiên Lý có thể mua chuộc được thủ vệ ở Thiên Lao, mang Pháp Khí trung giai cho tên tù nhân ấy chứng tỏ lực lượng của hắn ở trong tông môn ngươi không thể so sánh được. Nếu vạch mặt hắn, ngươi liệu có phải là đối thủ của hắn không?”