Dịch: Lạc Đinh Đang

Đối mặt với câu hỏi cổ quái của tộc lão Mục gia, Lôi Thạc không hề bất ngờ, cực kỳ bình tĩnh mà trả lời: "Lực sĩ của Mục gia quả nhiên lực lớn vô cùng, ngay cả Yêu Thú cấp 1 cũng có thể tay không đánh chết, chắc hẳn với Yêu Thú cấp 2 cũng có thể dễ dàng hạ được. Không biết tiểu chất có may mắn được thấy lực sĩ Mục gia đối chiến Yêu Thú cấp 2 không?"

Lôi Thạc hỏi lại khiến Mục Đức sững sờ. Sau đó sắc mặt của vị ông lão này trầmxuống.

Những lực sĩ tài giỏi của Mục gia đích thực có thể đánh chết Yêu Thú cấp 1, nhưng khi chống lại Yêu Thú cấp 2, căn bản là kết cục bị ăn tươi. Dù mạnh tới đâu lực sĩ cũng là phàm nhân, trừ khi dùng át chủ bài bí ẩn nhất của Mục gia chính là lực sĩ có tu vi. Nếu không, lực sĩ bình thường không thể chống lại Yêu Thú cấp 2.

Lực sĩ có tu vi là cơ mật của Mục gia, sao có thể để ngoại nhân biết rõ, nhất là người của Lôi gia. Mục Đức nhìn ra mưu đồ âm hiểm của Lôi Thạc, cười lạnh nói: "Lực sĩ của Mục gia chỉ là phàm nhân, tạo niềm vui cho mọi người thì được, nhưng không thể giết được Yêu Thú cấp 2, không giống Thiêt Diện của Lôi gia các ngươi, xé tươi Yêu Thú cấp 2 như lấy đồ trong túi."

Thiết Diện là cơ mật của Lôi gia, nghe nói là một thú nhân đeo mặt nạ giáp đen, cực kỳ táo bạo, uy lực to lớn không thua gì lực sĩ của Mục gia.

Thế gia tu chân có thể truyền thừa nhiều năm, đương nhiên có bí mật bất truyền. Lôi Thạc biết rõ đối mặt với tộc lão của Mục gia không được chỗ tốt gì nên chỉ cười khan hai tiếng, tự rót tự uống một mình. Chỉ cần hắn không làm ra hành vi khác thường nào, Mục gia tất sẽ không thể làm gì.

Bầu không khí bị vài câu đàm luận của hai người trở nên ngột ngạt. Chương Nhạc vẫn mang theo nụ cười vô hại, đưa tay vỗ hai cái, một đội vũ giả liền nối đuôi nhau bước vào.

Tiệc mừng tất nhiên muốn náo nhiệt, sau Đấu Thú Vũ sẽ là ca múa. Âm thanh đàn sáo lần nữa vang lên, vũ công Mục gia nam nữ một đôi, chừng hai mươi người, chia làm mười tổ chuẩn bị hiến vũ.

Khi một tên vũ công cuối cùng bước ra, Chương Nhạc tỉnh bơ khởi động linh khí, nam vũ công kia ngã bịch trên đất, ôm chân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Không phải hắn đau, mà bị dọa sợ.

Trong trường hợp này mà làm hỏng bài múa rõ ràng là bất kính tộc lão của Mục gia!

Những vũ công này không phải đệ tử Mục gia, tất cả đều là phàm nhân bình thường được Mục gia mời đến. Hai mươi người mười tổ mới có thể biểu diễn ca múa, nếu thiếu một người, nghênh đón chính là lửa giận của tộc lão Mục gia.

"Phế vật!"

Chương Nhạc không khỏi phân trần chửi nhỏ rồi một tiếng, nhấc chân đạp bay vũ công bị ngã ra ngoài, không để tâm tới sống chết của đối phương mà khom người thi lễ với Mục Đức, thỉnh tội nói: "Đệ tử an bài không thỏa đáng, mong qua sư tôn trách phạt."

"Bỏ đi, lão phu bằng này tuổi đầu, không cần những ca múa chúc thọ này, ngươi có tấm lòng này là được rồi." Mục Đức rõ ràng cực kỳ coi trọng đệ tử này, ngay cả nặng lời cũng không nói một câu. Nhưng các vũ công khác đã sớm quỳ đầy đất, cả người run rẩy.

Chương Nhạc khom người như cũ, nói tiếp: "Thiếu một nam vũ công mà thôi, sư tôn đừng vội. Nghe nói Lôi Thạc thiếu gia hiểu biết rất nhiều về ca múa, không bằng Lôi thiếu gia thay cho nam vũ công này. Chắc hẳn đường đường là thiếu gia Lôi gia, chắc chắn sẽ không làm mất nhã hứng của sư tôn."

Một chiêu di họa Giang Đông *, Chương Nhạc trực tiếp đem mũi giáo chỉ hướng Lôi Thạc, loại quỷ kế này không phải muốn lấy được chỗ tốt gì, chỉ đơn giản khiến người Lôi gia xấu mặt thôi.

*Di họa Giang Đông: Một tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có nghĩa là đem rắc rối, tai họa đổ lên đầu người khác.

"Được!" Lập tức tinh thần Mục Đức tỉnh táo, nói: "Lôi Thạc hiền chất, không bằng ngươi ra hiến vũ một khúc để lão phu phấn chấn chút, ha ha ha!"

Lôi Thạc nghe thế, sắc mặt tái xanh. Hắn đường đường thiếu gia Lôi gia, tuy không phải người kế thừa chức gia chủ nhưng cũng là đệ tử dòng chính, bình thường ai dám làm như vậy. Nhưng đây là Mục gia, người ta muốn mang hắn ra làm trò cười.

Bên người Lôi Thạc là hai vị cường giả Kim Đan, có hai người này hộ vệ, đương nhiên an toàn của hắn không có vấn đề, quan trọng là lần này mất hết thể diện. Hắn đè ép lửa giận, nói: "Thân người tiểu chất cao lớn thô kệch, không bằng những vũ công có thân hình nhanh nhẹn kia. Lão gia ngài vẫn nên chọn một thiếu niên anh tuấn là hơn."

Lôi Thạc đã chịu thua, Mục Đức cũng không ép buộc quá mức, có thể khiến người Lôi gia xấu mặt là đủ rồi. Vì vậy hắn hào hứng nói: "Chương Nhạc, ngươi chọn một hậu bối đi. Một lần ca múa mà thôi, bọn tiểu bối Mục gia không thể không biết ca múa được."

Tu Chân Giả tài giỏi hơn nhiều so với phàm nhân, bất kể là trí nhớ hay là năng lực bắt chước. Nếu tìm một đệ tử Mục gia nhanh nhẹn, dù nhảy cùng một chỗ với các vũ công khác cũng không khác nhau là mấy. Chỉ học ca múa của phàm nhân mà thôi, không phải việc khó.

Chương Nhạc đồng ý, khóe miệng lại hiện lên nụ cười âm lãnh. Hắn giả bộ đưa mắt nhìn các nam vũ công khác, nhướn mày nói: "Sư tôn, vũ công lần này đều là thanh niên tuấn tú. Người Mục gia ta từ nhỏ thô lỗ, học múa không khó nhưng để phối hợp với những vũ công nhanh nhẹn này thì có phần bất nhã."

Vũ công hiến vũ lần này đúng như lời Chương Nhạc, bất kể nam hay nữ đều có dáng người hấp dẫn. Nữ tử thanh lệ, nam tử tuấn tú, trái lại phần lớn đệ tử Mục gia đều là tráng hán cao lớn thô kệch.

Không đợi Mục Đức mở miệng, Chương Nhạc lại nói tiếp: "Vài ngày trước đệ tử gặp một vị tuấn kiệt, là bằng hữu của Mục Linh, hôm nay là khách tại Mục gia. Đây chính là một thiếu niên tuấn tú, hơn nữa tu vi cũng không thấp. Hôm nay đại thọ sư tôn, có lẽ vội đến chưa kịp chuẩn bị quà, không bằng để vị tuấn kiệt kia làm vũ công một lần, coi như hạ lễ chúc mừng đại thọ sư tôn."

Lời Chương Nhạc nói không to nhưng mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng. Bạch Dịch ngồi trong góc cùng Nghê Thu Vũ lập tức dựng đứng chân mày.

Nếu không phải Nghê Thu Vũ kéo hắn đến xem cái gì mà Đấu Thú Vũ, hắn cũng không ngồi đây ăn uống miễn phí. Không ngờ tới ăn chùa quả nhiên gặp báo ứng, Bạch Dịch không muốn kiếm chuyện, có thể là người khác nhìn hắn không thuận mắt.

Trước đó, Chương Nhạc lén lút khiến vũ công té ngã, Bạch Dịch đã thấy. Không ngờ tâm cơ Chương Nhạc âm trầm như thế, khiến Lôi Thạc mất mặt chỉ là một chuyện, khiến hắn xấu mặt mới là mục đích cuối cùng.

Phàm là Tu Chân Giả, trừ khi là trưởng bối nhà mình, nếu không ai sẽ để người khác hiến vũ, lại còn là một nam tu sĩ, đây rõ ràng là chuyện vô cùng nhục nhã!

Nghê Thu Vũ nghe thấy lời Chương Nhạc lập tức biến sắc, trong mắt Mục Linh đã lộ sát cơ, phẫn hận nhìn chằm chằm vào Chương Nhạc.

Bạch Dịch an ổn ngồi ở chỗ cũ, không có ý định đứng dậy. Chương Nhạc vẫn mỉm cười, không nóng nảy đứng phía xa. Lúc này Đại thiếu gia của Mục gia Mục Vũ ở một bên hét lớn lên: "Đúng! Tiểu tử kia trông nhu nhược yếu ớt như một đàn bà, hắn nhảy là thích hợp nhất."

Câu này của Mục Vũ lập tức khiến đám người đứng ngoài xem cười to. Mọi người càng thêm mong chờ đối với gã thiếu niên nhu nhược kia.

Uống cạn một chén linh tửu, thiếu niên trong góc chậm rãi đứng dậy. Nghê Thu Vũ và Mục Linh muốn ngăn cản, Bạch Dịch lại phong khinh vân đạm phất phất tay. Hắn biết rõ, ở thọ yến của gia tộc tu chân loại này mà khiến tộc lão mất hứng, đừng nói mình, mà ngay cả Mục Linh và Nghê Thu Vũ cũng chịu xui xẻo.

Bước vào giữa viện, Bạch Dịch ôm quyền nói với Mục Đức: "Thương Vân Bạch Dịch, chúc mừng đại thọ của tộc lão."

"Quả nhiên là một thiếu niên tuấn tú, so với đệ tử Mục gia chúng ta thì hiểu lễ nghĩa hơn nhiều." Mục Đức mắt nhìn Bạch Dịch, không chú tâm nhiều. Một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, không cần khiến hắn quá để tâm.

Chương Nhạc đứng một bên, trong vẻ tươi cười dịu dàng chút bất tri bất giác theo thần sắc khó lường, âm trầm nói: "Bạch huynh, làm phiền rồi, xin mời."