Dịch giả: Lạc Đinh ĐangTại biên giới Thanh Châu, Bạch Dịch và Khương Đại Xuyên điều khiển phi thuyền, luôn thẳng hướng Đông mà bay. Một ngày sau, hai người vào tới địa phận Ngũ Nhạc Quốc.
Đất Thanh Châu rộng lớn, quốc gia trên Thanh Châu dày đặc như sao trên trời. Ngũ Nhạc Quốc và Đại Phổ liền nhau, đều là nước lớn trong Thanh Châu.
Trong lòng Bạch Dịch nhớ đến muội muội, không hề có hứng thú với đám người phàm tục của Ngũ Nhạc Quốc, trên đường đi luôn ở trạng thái tĩnh tu. Khương Đại Xuyên thì ngược lại, hắn ta hết sức tò mò với văn hóa nước khác. Lúc bay qua một số thành trấn, không ngừng nhìn trái ngó phải.
Phi thuyền bay rất cao, từ trên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của thành trấn, đám người phàm trong thành thì trở thành mấy điểm đen nhỏ như con kiến. Khương Đại Xuyên rất muốn du ngoạn một phen, nhưng vừa thấy dáng vẻ yên tĩnh như đá của Bạch Dịch, hắn liền bỏ lòng hiếu kỳ của mình đi.
Không đi cùng tiểu thúc, cuốc bộ về tông môn ít nhất phải mất vài năm.
Liên tiếp năm ngày, phi thuyền lao nhanh như bay. Điểm tốt là pháp khí phi hành không tiêu hao nhiều linh khí, dùng tu vi Khương Đại Xuyên cũng có thể điều khiển khá lâu.
Tuy nói điều khiển phi thuyền không khó, nhưng cảnh giới Khương Đại Xuyên qaú thấp. Năm ngày bay không ngớt khiến hắn có cảm giác sụp đổ. Lúc bay qua một ngọn núi cao ngất, Khương Đại Xuyên thấy mình cần nghỉ ngơi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chưa về đến tông môn hắn đã chết vì mệt.
Nhìn tiểu thúc còn đang tĩnh tu, Khương Đại Xuyên tự ý hạ phi thuyền chậm xuống. Trên đỉnh núi có một mô đất trống tương đối lớn, cỏ xanh trải rộng. Trước tiên hắn sẽ khôi phục linh khí, sau đó đánh một giấc ngon trên bãi cỏ, vậy là có thể quét sạch những ngày mệt mỏi.
Bản thân là cháu trai chứ không phải con lừa, Khương Đại Xuyên cho rằng Bạch Dịch tuyệt đối không trách tội. Nghỉ ngơi và hồi phục một phen thôi, không coi là chuyện lớn gì.
Kích động đem phi thuyền hạ xuống đỉnh núi, Khương Đại Xuyên vừa nhảy xuống bãi cỏ, đột nhiên cảm thấy bốn phía tối đen. Một khí tức kì dị phóng thẳng lên trời!
Bãi cỏ xung quanh đã không thấy tung tích, mây trắng trên trời cũng biến mất vô tung. Ngay cả núi cao dưới chân cũng biến thành khoảng không đen kịt. Chỉ có một phi thuyền trơ trọi lơ lửng bên trong bóng đêm vô tận.
Khương Đại Xuyên há hốc mồm, con mắt trợn lớn. Hắn nhìn chung quanh một chút, linh hồn nhỏ bé bị dọa bay. Khi hắn hoảng sợ nhìn về phía đuôi thuyền, cuối cùng yên ổn thêm vài phần.
May quá, tiểu thúc còn trên thuyền...
Bạch Dịch lúc này đã mở hai mắt ra, gương mặt lộ vẻ nghiêm trọng. Có lẽ Khương Đại Xuyên không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn biết rõ.
Khương Đại Xuyên mang phi thuyền vào chính giữa trận pháp.
Bốn phía đều là đêm đen, trên không thấy trời, dưới không thấy đất, phương xa lóe ra mấy ánh sao lờ mờ, không gió, không mưa, chỉ có yên tĩnh nặng nề.
"Tiểu... tiểu thúc, chúng ta ở chỗ nào đây, rõ ràng ta hạ xuống một đỉnh núi mà." Hàm răng Khương Đại Xuyên run lên hỏi.
Bạch Dịch không để ý tới hắn mà ngửa đầu quan sát ngôi sao trên cao, nhìn thật kỹ.
Qua một hồi, phát hiện Bạch Dịch vẫn đang nhìn những ngôi sao, Khương Đại Xuyên nhỏ giọng lầm bầm rồi vài câu. Hắn lấy ra một khối Linh thạch Bạch Dịch đưa cho chưa lâu mà khôi phục linh lực.
Ánh sao trên bầu đã thay đổi. Trước đó hợp thành hình Bắc Đẩu, sau một khắc sẽ tạo thành hình con cá, về sau còn biến hóa đủ các loại hình dạng. Nhìn qua thì lộn xộn nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện chúng rất giống ngôi sao trong trời đêm.
Chẳng qua tốc độ biến hóa của ánh sao ở đây nhanh hơn bầu trời đêm quá nhiều, tựa như tinh tú biến hóa.
Quan sát khoảng nửa ngày, thấy Bắc Đầu nhìn thấy lần đầu tiên lại xuất hiện, Bạch Dịch âm thầm thở nhẹ. Hắn bắt đầu điều khiển phi thuyền.
Bên trong khoảng không đen kịt, phi thuyền có vẻ cực kỳ nhỏ bé, khi đâm trái, lúc rẽ phải, nhìn như đang bay tung tung, có khi còn chậm chạp bay lên hoặc cấp tốc hạ xuống.
Nơi đây không có phương hướng, cũng không có thời gian, thậm chí ngay cả trời đất cũng có thể đảo ngược khiến người ta không phân được phương vị, càng không nhìn được lối ra. Một lát sau có thể mãi mãi lâm vào chính giữa khoảng không tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, Khương Đại Xuyên thấy bên tai có động tĩnh. Khi thì tiếng sói tru, trong chốc lát lại là tiếng hổ gầm, ngay cả tiếng khóc ô ô cũng có. Da đầu hắn thiếu chút rách toác, mắt cũng không dám mở.
Bốn phía vẫn là bóng đêm vô tận, xung quanh Bạch Dịch cũng vang đủ thứ tiếng kêu. Hắn vẫn chuyên chú điều khiển phi thuyền như cũ, làm như không nghe thấy gì.
Lại thêm một hồi, bóng đêm giống như bị kiếm đâm xuyên, ánh sáng chói lóa trong nháy mắt kéo tới.
Khương Đại Xuyên cảm thấy trước mặt sáng ngời. Nhìn kỹ lại, hắn tiếp tục nhắm mắt. Vừa rồi da đầu có cảm giác rách toác, giờ bắp chân cũng bắt đầu thấy chuột rút.
Bóng đêm qua đi, cũng không phải về lại đỉnh núi, trước mặt Bạch Dịch là một biển lửa ngập trời. Ngọn lửa màu bạc dâng đến hai, ba trượng, nhìn đâu cũng thấy lửa lớn bừng cháy. Mà phi thuyền đang ở trung tâm biển lửa.
Bầu trời tối tăm mờ mịt, những ánh sao ảm đạm vẫn lóe lên như cũ. Bạch Dịch lần nửa ngẩng đầu nhìn trời, ngoảnh mặt làm ngơ với biển lửa xung quanh. Sắc mặt hắn vẫn nghiêm trọng như trước nhưng không hề bối rối.
Quan sát ánh sao hồi lâu, Bạch Dịch tiếp tục điều khiển phi thuyền. Tốc độ phi thuyền lúc này còn nhanh hơn trước nhiều. Nó mang theo tiếng gió gào thét xuyên vào chỗ sâu trong biển lửa, đường đi vẫn lộn xộn như cũ. Hết lần này đến lần khác, những đám lửa đáng sợ kia làm cách nào cũng không đốt được thuyền nhỏ.
Đi thẳng trong biển lửa hơn một canh giờ, cảnh trí xung quanh lần nữa biến đổi. Lúc này trước mặt Bạch Dịch là trời xanh biển xanh.
Khương Đại Xuyên nghe thấy tiếng sóng, cẩn thận từng chút một mở mắt ra. Hắn phát hiện biển lửa đã biến mắt, xuất hiện trước mắt là đại dương bao la, cuối cùng thở phào một hơi.
Nhìn quanh bốn phía một vòng, Khương Đại Xuyên phát hiện xung quanh đều là nước biển vô biên vô hạn. Đừng nói là lục địa, ngay một hải đảo cũng tìm không ra.
Tìm không ra lục địa, chứng minh rõ mình đang ở biển sâu. Khương Đại Xuyên không ngốc. Hắn biết biển sâu chính là nơi cấm kỵ của Tu Chân Giả. Yêu Thú trong biển còn đáng sợ gấp nhiều lần Yêu Thú trên lục địa.
"Chúng ta đi thế nào?" Khương Đại Xuyên gãi đầu, nhất thời khó hiểu. Hắn nhìn mặt trời, trong lòng tính trước một phương hướng, nói: "Tiểu thúc, chúng ta bay về phía Đông mới có thể về Thanh Châu."
Dựa theo vị trí mặt trời lúc này, Khương Đại Xuyên đại khái có thể tìm được Đông Tây Nam Bắc. Lúc hắn rời khỏi lòng đất chính là bay theo hướng Đông, vì vậy cho rằng Thanh Châu ở phía Đông.
Bạch Dịch vẫn ngẩng đầu nhìn trời. Tuy mặt trời treo trên đỉnh đầu nhưng ở sâu trong trời cao vẫn hiện ra ánh sao ảm đạm. Khương Đại Xuyên không biết đây là nơi nào, Bạch Dịch lại rõ bản thân đang rơi vào trong một loại trận pháp cường đại. Lấy thiên tượng trận pháp hình thành để xác định phương vị, so với kẻ mù sờ voi không khác bao nhiêu.
Khương Đại Xuyên vô cùng đắc ý với việc mình có thể nhận ra phương hướng. Chờ cả buổi không thấy tiểu thúc có hành động, hắn cũng không dám tự tiện điều khiển phi thuyền, vậy nên nhìn mặt biển yên tĩnh đến ngẩn người.
Phần phật!
Gió mạnh không hề báo trước mà nổi lên. Trong cơn gió mơ hồ mang theo lôi điện. Khương Đại Xuyên bị dọa cho hoảng sợ, nghĩ thế nào cũng không thông. Vừa rồi mặt biển còn trong xanh vạn dặm, giờ đột nhiên mây đen giăng đầy, sóng lớn ngập đầu là sao?
Trong nháy mắt khi gió bắt đầu hiện, phi thuyền liền di chuyển. Nó đón gió phá sóng mà phóng tới, hướng di chuyển vừa vặn ngược với phương Đông Khương Đại Xuyên kết luận.
Cùng chỗ với gió biển là mưa to ào ào. Trước cơn giận của thiên nhiên, pháp khí phi hành giống như một chiếc thuyền lá lênh đênh, khi thì bị sóng lớn đẩy lên không, lúc thì bị dẫn xuống đáy biển, lung lay sắp đổ, không biết lúc nào sẽ vỡ tan.
Tuy phi thuyền chật vật không chịu nổi nhưng tốc độ vẫn không giảm chút nào. Một đường chèo gió vượt sóng, quyết chí tiến lên trong màn mưa, từ đầu đến cuối chưa hề dừng lại.
Mưa tuôn càng lúc càng lớn, sóng to ngày càng mạnh. Ngay lúc Khương Đại Xuyên cảm thấy mình sẽ ngủ say ở đáy biển, cơn giận của thiên nhiên tiêu tan trong nháy mắt. Phi thuyền giống như chưa hề nhúc nhích, vẫn đứng trên đỉnh núi cao như cũ. Xung quanh vẫn là bãi cỏ xanh mượt, chẳng qua ở cuối bãi cỏ, xuất hiện thêm một gian nhà ngói đơn giản.