Dịch: Lạc Đinh Đang
Đó là một chiếc quan tài trôi đến theo đường sông. Khi trôi tới đại điện thì đụng vào hai bên đường sông, phát ra tiếng va đập loảng xoảng.
Quan tài đá dài khoảng hơn một trượng, nắp quan tài đã có chút rạn nứt trong lúc trôi nổi. Bốn cạnh quan tài trên vách đá còn rủ xuống tám cái khóa sắt đứt gãy. Trên khóa sắt đen như mực mơ hồ khắc một loại hoa văn phức tạp, giống như vảy rắn, lại giống như hoa văn hình rồng.
Quan tài đá thần bí trôi đến theo nước sông, cuối cùng bị một khối nham thạch rơi xuống lòng sông chặn đứng, lạnh lùng dừng lại trong đại điện.
Khoảnh khắc quan tài đá trôi đến, lông tơ rậm rạp trên thân Sát Văn dựng thẳng, xúc tu dài nhỏ cũng rời khỏi đỉnh đầu Bạch Dịch. Cặp mắt kép cực lớn tập trung nhìn thẳng vào quan tài đá, giống như bên trong chứa một hung thú động trời.
Trong mắt Bạch Dịch bắt đầu lưu chuyển dị sắc nhàn nhạt. Linh thức hắn không xuyên qua được quan tài đá, chịu không biết bên trong chứa thứ gì. Tuy nhiên hắn có thể nhìn ra manh mối qua tám cái xiềng xích đứt gãy.
Văn Long Tỏa, một loại tài liệu bày trận cực kỳ cường đại. Giá trị một cái xiềng xích thậm chí vượt qua Pháp Bảo cấp thấp. Thứ bị phong ấn bên trong Bát Long Tỏa Hồn Trận chắc hẳn không phải người lương thiện gì.
Hình thái thường thấy nhất của Văn Long Tỏa là thiết lập một Bát Long Tỏa Hồn Trận. Loại trận pháp này có thể nhốt cường giả trình độ Nguyên Anh. Một khi bày trận, trừ khi Văn Long Tỏa đứt gãy, nếu không tu sĩ bị nhốt rất khó đào thoát.
Quan tài đá vô thanh vô tức mắc cạn tại chính giữa đại điện trống trải. Vô số cái bóng phản chiếu trong đôi mắt kép của Sát Văn. Không khí có chút trầm lặng.
Không giống với dị sắc trong mắt Bạch Dịch, khoảnh khắc Lê Tử Tiên nhìn thấy quan tài đá, nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu. Loại cảm giác này cực kì quái dị, giống như bên trong quan tài đá là người thân của nàng. Ngay cả đau đớn từ hai cánh tay bị đứt gãy cũng nhất thời quên mất.
Mặc dù Lê Tử Tiên là con gái duy nhất của Tông chủ Thương Vân Tông nhưng nàng rất ít khi gặp mặt phụ thân. Lê Văn Phong giống như cố ý xa lánh nữ nhi này, có khi quanh năm suốt tháng mới đi Tử Đằng Cốc gặp một lần. Coi như cha con gặp mặt, bình thường đều là im lặng sống qua.
Lê Tử Tiên chưa từng gặp mẹ ruột của mình. Nàng đã hỏi phụ thân một lần, câu trả lời là mẫu thân mất sớm.
Lê Tử Tiên từ nhỏ chưa cảm nhận qua tình thân, khi thấy quan tài đá lần đầu tiên, nàng cảm giác huyết mạch trong người bắt đầu xao động. Một loại vui mừng phát ra từ sâu trong linh hồn.
Đó là cảm giác của kẻ xa nhà nhiều năm gặp được mẫu thân mình.
Giống như huyết mạch trong nhiều năm vận chuyển đã sinh ra tình cảm với người cùng huyết thống.
Là ai?
Rốt cuộc trong quan tài đá kia là ai!
Nếu không phải đã tiêu hao hết khí huyết, lúc này không còn một chút sức lực, thậm chí Lê Tử Tiên muốn gào lên.
Nàng muốn biết, huyết mạch không thuộc về Nhân tộc trong cơ thể mình rốt cuộc đến từ phương nào.
Rắc rắc!
Nắp quan tài lạnh như băng cuối cùng đứt gãy khi bị nước sông va chạm. Cảnh tượng trong quan tài đá đồng thời xuất hiện trong mắt hai người một yêu.
Nằm trong quan tài đá là một nữ tử tuổi còn trẻ, mặc y phục màu tím sậm, gương mặt trắng nõn mang theo vui vẻ nhẹ nhàng. Hai mắt nàng nhắm nghiền, giống như một mỹ nhân lâm vào trong mộng.
Trong đại điện lờ mờ, quan tài đá lạnh như băng trào lên khỏi dòng sông, còn có một nữ tử nằm trong quan tài. Cảnh tượng biến hóa kì lạ. Nếu người nhát gan thấy, chỉ sợ sẽ bị dọa ngất. Nhưng Bạch Dịch lại nhìn nữ tử trong quan tài đá không chớp mắt. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một điểm màu đỏ trên trán nữ tử.
Màu đỏ diễm lệ khiến cho nữ tử trong quan tài đá có một vẻ xinh đẹp khác thường. Nhưng trong mắt Bạch Dịch, điểm màu đỏ sậm này biến thành một thứ hung ác đến từ thời hoang cổ.
Vảy rắn.
Điểm màu đỏ ở mi tâm nữ tử vậy mà là một vảy rắn đỏ nhạt khéo léo.
Linh thức quét nhanh như gió trên quan tài đá. Đợi khi linh thức tản đi, Bạch Dịch thừa nhận suy đoán của mình.
Bị Bát Long Tỏa Hồn Trận phong ấn trong quan tài đá không phải người, mà là một Yêu Thú thật sự. Nữ tử trong quan tài đá là hóa hình của Yêu Tộc.
Yêu Anh đại thành, có thể hóa thân thể Yêu Tộc thành thân người. Chỉ cần che đậy Yêu khí ở bản thể sẽ không khác gì người bình thường, thậm chí có thể đi lại ở Tu Chân Giới. Gọi là Yêu Tu.
Yêu Thú đạt tới cấp 5 có thể sinh ra Yêu Anh giống tu sĩ Nguyên Anh. Yêu Thú cấp 6 là Yêu Anh đại thành. Nói cách khác, phàm là xuất hiện Yêu Tu, tu vi đều từ Yêu Thú cấp 6 trở lên.
Lấy kinh nghiệm của Bạch Dịch, đã xác định nữ tử trong quan tài là một vị Yêu Tu, chẳng qua không biết là địch hay bạn mà thôi. Tuy nhiên Bạch Dịch cũng không lo lắng, bởi vì bất kể là tu sĩ Nhân Tộc hay là Yêu Tu Yêu Tộc đều không thích Trùng Yêu trong lòng đất.
Cót... két...
Quan tài đá bị nham thạch chặn lại bỗng nhiên nhúc nhích. Nữ tử trong quan tài đá dần mở mắt ra, sau đó từ từ ngồi dậy, mang theo ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh.
Khi thấy Sát Văn cực lớn, nữ tử lộ chút kinh ngạc, thấy Bạch Dịch thì lộ chút xem thường. Thời điểm nàng thấy Lê Tử Tiên, không khí vốn trầm lặng bỗng bộc phát ra một cỗ uy áp kinh khủng.
Ô...ô...n...g!
Cảm nhận được uy áp của nữ tử, Sát Văn vỗ cánh dựng lên. Xúc tu lạnh lẽo dần dần chuyển màu, từ trong suốt biến thành đen kịt.
"Tiên nhi?"
Nữ tử mở miệng, âm thanh như chuông bạc động lòng người. Có điều, ngữ khí nàng hỏi có chút run rẩy mơ hồ.
"Ngươi là ai? Sao biết tên của ta?"
Lê Tử Tiên mạnh mẽ chống đỡ không để cho mình ngã xuống, kiên cường chuyển động một cái, khàn khàn hỏi.
"Con đúng là Tiên nhi của ta!" Nữ tử trong quan tài đột nhiên đứng lên. Nàng bước đến trước mặt Lê Tử Tiên, vui mừng nói: "Sinh ra con trai đặt tên Quân, con gái đặt là Tiên. Quả nhiên hắn không bỏ được ta, không bỏ được ta! Hặc hặc, ha ha ha ha!"
Trên đỉnh đầu là hung thú Sát Văn kinh khủng, nhưng nữ tử lại hồn nhiên không để ý. Nàng kéo Lê Tử Tiên xem trái nhìn phải, tựa như xem thế nào cũng không đủ. Trong mắt đều là yêu thương và dịu dàng.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lê Tử Tiên cảm thấy thanh âm của mình cũng bắt đầu run rẩy. Nước mắt chưa bao giờ chảy bắt đầu ngưng tụ, cảm giác tan nát cõi lòng xuất hiện.
"Ta là mẫu thân của con..." Nữ tử áo tím nói xong, mở rộng vòng tay, chăm chú mà ôm lấy Lê Tử Tiên. Một giọt chảy xuống theo dung mạo tuyệt mỹ.
"Mẫu thân..."
Lê Tử Tiên có thể cảm giác được huyết mạch mình sôi trào lên. Chỉ khi gặp được người thân nhất mới khiến huyết mạch lạnh như băng không thuộc về Nhân Tộc trong nàng nóng rực lên.
"Cha nói người đã mất từ lâu rồi... Hức..."
Hàng rào được tạo bởi cô đơn và lạnh lẽo lúc này ầm ầm sụp xuống. Lê Tử Tiên giống như một đứa bé, dựa vào cái ôm của mẫu thân mà gào khóc. Tất cả áp lực nhiều năm đều buông xuống tại thời khắc này.
"Cha con không đành lòng giết ta, vậy nên phong ấn ta dưới lòng đất Thương Vân Tông. Mẫu thân không chết, chỉ có lòng đã chết mà thôi."
Nhớ lại chuyện cũ lúc trước, trong mắt nữ tử hiện ra vẻ thê lương. Nàng nhìn con gái trong ngực, tia thê lương rất nhanh biến mất. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng tại chỗ Sát Văn.
"Con gái ta bị con nghiệt súc này gây thương tích?" Tiếng nói của nữ tử trở nên lạnh lẽo, quét mắt nhìn thiếu niên cách đó không ra, bất thiện hỏi.
"Trùng Yêu Sát Văn, dị thú sáu chân, da có thể so với trăm ngàn Tinh Cương đã qua tôi luyện. Xúc tu của nó biến thành màu đen biểu thị cho tất cả chất độc đều được đẩy vào đó, một khi bị đâm trúng, trừ khi có tu vi Hóa Thần mới có thể bình yên vô sự." Bạch Dịch bình tĩnh nói: "Nhược điểm duy nhất của nó là lông cánh sau lưng."
"Sát Văn?" Nữ tử cảm thấy vô cùng kì lạ, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dịch không khỏi phức tạp vài phần: "Tuổi còn nhỏ mà ngay cả Trùng Yêu dưới lòng đất cũng biết rõ ràng. Ngươi biết không ít đấy."