Dịch giả: archnguyen1984Có tâm kiêu hùng, không có thiện niệm nên không giết thì thôi, đã giết là giết tận.
Bạch Dịch không phải kẻ kiêu hùng, hắn từng là Tán tiên, là tồn tại khiến tất cả đám kiêu hùng phải ngước nhìn, so với kiêu hùng thì còn vô tình hơn. Giết chín mạng người chỉ trong khoảnh khắc. Nếu hắn động sát cơ, hắn sẽ không để một tên đệ tử Thất Sát Môn nào còn sống.
Một kiếm chém đứt chín cái đầu, thân thể hắn thuận theo đường kiếm như mãnh hổ hạ sơn đánh về đám Thất Sát Môn, trong chốc lát đã lại có bảy người mất mạng.
Nhân lực Thất Sát Môn có chưa tới trăm người, trừ một tên đệ tử gầy có tu vi Trúc Cơ, những người còn lại đều chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Với thủ đoạn của hắn, chém giết tu sĩ cùng giai đã dễ dàng, xông vào giữa đám tu sĩ Luyện Khí thì như hổ vào bầy dê, không ai có thể ngăn cản.
Quá trình giết chóc diễn ra quá nhanh, thời điểm đệ tử hai tông còn chưa kịp phản ứng, Bạch Dịch đã chém giết hơn ba mươi người. Khóe mắt Vương Hạ co lại, không hề cố kỵ quát to một tiếng lao tới đám đệ tử Thất Sát Môn còn lại. Hắn vừa ra tay, đám đệ tử Thương Vân Tông đang phẫn hận đều nhao nhao vọt lên theo.
Dư Tình của Hàn Ngọc Tông suy nghĩ mọt chút mới phân phó đệ tử môn hạ ra tay. Hơn một ngàn tu sĩ tiến lên như thác lũ, nhanh chóng giết chết đám đệ tử Thất Sát Môn còn lại.
Thời gian chiến đấu qua nhanh, loạn được dẹp, gần trăm cỗ thi thể vẫn còn ấm nhưng đã không còn chút sinh cơ nào.
Vương Hạ lau vết máu trên phi kiếm, nhìn một thi thể dưới chân tức giận nói. “Đám rận rệp mà thôi, tưởng có thể kêu giết là giết người của Thương Vân Tông ta sao? Các ngươi thật nghĩ có thể dễ dàng khi dễ Thương Vân Tông ta?”
Dư Tình làm bộ như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Dịch, mỉm cười nói. “Vị tiểu huynh đệ này có ân với Hàn Ngọc Tông ta, chúng ta sẽ không đứng ngoài cuộc. Mắt thấy ân nhân gặp rủi rõ chẳng lẽ lại không giúp. Đệ tử Thất Sát Môn ngang ngược hung hăng đã quen, lần này xem như chúng chết cũng chưa đền hết tội.”
Một lời nói, Dư Tình đã biến cả đám đệ tử Thất Sát Môn thành tiểu nhân, hơn nữa còn là loại hung hăng ngang ngược bá đạo. Ở nơi hiểm địa, gặp được đám tiểu nhân này sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho nên giết chúng là việc nên làm.
Phi kiếm của Lữ Tịch Thần cũng chém giết bảy tám đệ tử Thất Sát Môn, so với thiếu niên vẫn khiến nàng chán ghét phiền muộn thì đám đệ tử Thất Sát Môn rõ là bại hoại đáng ghét hơn nhiều.
Chậm rãi thu hồi phi kiếm, ánh mắt nàng vẫn nhìn Bạch Dịch không thôi, trong mắt có một tia kinh ngạc khó tin. Vừa rồi Bạch Dịch dùng đạo pháp Băng hệ, chính nàng có thể thi triển nhưng không dễ trôi chảy như vậy được.
Lữ Tịch Thần vốn rất quen thuộc với đạo pháp Băng hệ, nếu không sẽ không dùng nó để cứu sư muội lúc bị bắt. Tu sĩ cấp thấp thi triển đạo pháp khó mà vượt qua tốc độ của phi kiếm, sư muội nàng có phi kiếm dưới cổ mà nàng vẫn can đảm dùng đạo pháp để can thiệp đủ thấy nàng rất tự tin vào năng lực của mình.
Đây chính là sở trường của nàng, sư tôn nàng cũng từng nói qua, tu sĩ thiếu niên ở Thanh Châu có thể hơn nàng về kiếm đạo, có thể có thiên phú cao hơn nhưng có rất ít người có thiên phú về đạo pháp Băng hệ cao hơn nàng.
Tông chủ Hàn Ngọc Tông từng chính miệng tán thưởng, nàng tất nhiên cho rằng thiên phú tại Băng hệ không ai bằng được, không nghĩ vừa mới đây thôi, niềm tự hào thứ thiên phú nàng lấy làm kiêu ngạo đã bị thiếu niên tầm thường kia tước đoạt mất.
Tốc độ Bạch Dịch thi triển đạo pháp Băng hệ cùng tốc độ của phi kiếm vô cùng ăn ý chuẩn xác, hoàn mỹ đến tận cùng. Băng ngưng kiếm chí là kỹ xảo từ lúc bước vào con đường tu chân đến nay Lữ Tịch Thần vẫn không ngừng khổ luyện. Tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ cũng mới đạt tiểu thành, khoảng cách tới đại thành còn một đoạn dài phải đi.
Dù chỉ đạt tiểu thành ở đạo pháp Băng Ngưng kiếm chí, nàng đã có năng lực khinh thường tu sĩ cùng giai. Tư vị bị người khác vượt qua mình không dễ chịu chút nào. Trong lòng nàng phát khổ, thầm không phục, cái miệng nhỏ vênh lên, oán hận nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Bạch Dịch dần chuyển thành bình thản. Hắn cũng không ngại ánh mắt của người khác. Nếu không cần phải dấu khả năng thi triển đạo pháp kinh người của mình thì vừa rồi, hắn chỉ cần toàn lực thúc giục đạo pháp Băng hệ kia là có thể cùng lúc giết chết gần trăm tên đệ tử Thất Sát Môn kia.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể chịu được uy lực khi Bạch Dịch dùng linh lực thi triển đạo pháp.
Không nhìn thi thể dưới chân, Bạch Dịch hướng ánh mắt về phía thông đạo đối diện, hàng lông mày cau lại, trầm mặc không nói.
Dư Tình thấy tu sĩ thiếu niên có vẻ lạnh lùng, mỉm cười lên tiếng. “Mới vừa nghe sư muội gọi người là Bạch Dịch, không biết Bạch huynh đệ có kiến giải gì với đoạn thông đạo cổ quái này không?”
Nghe Dư Tình đặt câu hỏi, trong lòng Vương Hạ không khỏi khẽ động. Nếu Bạch Dịch có thể đơn giản dẫn đám đệ tử Thất Sát Môn vào tử địa, toàn thân trở ra, hắn tất nhiên sẽ phát hiện được điều gì đó. Nếu có thể tìm ra cách thông qua tử địa này, có lẽ không bao lâu nữa là có thể trở lại mặt đất.
Vương Hạ tiến lên một bước nói. “Bạch sư đệ, nếu ngươi nhìn ra manh mối gì thì đừng ngại nói ra mọi người cùng nhau xem xét. Bị vây ở chỗ này quá lâu không phải là biện pháp. Một khi trùng yêu tiến tới, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.”
Đám đệ tử Thương Vân Tông đứng quanh cũng nhao nhao. “Đúng vậy, Bạch sư đệ, ngươi có biện pháp gì vượt qua chỗ này thì nói ra. Nếu chúng ta có thể cùng trở lên mặt đất, tất cả sẽ đều thiếu ngươi một phần ân tình, kiếp nạn lần này được cứu bởi ngươi chứ không sai.”
“Bạch sư huynh nhất định phải cứu đám đồng môn chúng ta đấy.”
Đám đệ tử mỗi người một câu, có sư đệ, có sư huynh. Trong một chốc lát, Bạch Dịch trở thành mấu chốt để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nghe một lúc, Bạch Dịch nở nụ cười khổ, nhẹ nhàng nâng tay lên ngăn cản đám đệ tử đồng môn đang cầu khẩn. “Đoạn thông đạo này có một thứ đáng sợ, nhìn không thấy, sờ không được, đụng tới nó là phải chết.”
“Là thứ gì? Nơi này rốt cuộc có thứ gì tồn tại?” Vương Hạ mở to mắt hỏi, râu ria đều run cả lên.
Tất cả tu sĩ xung quanh đều dựng hết lỗ tai, chờ nghe xem thứ tồn tại đáng sợ nào xuất hiện trong đoạn thông đạo này. Ngay cả Lữ Tịch Thần cũng tạm thời quên mất muộn phiền của mình, đôi mắt mở to nhìn Bạch Dịch không chớp.
Ngước mắt nhìn đỉnh động, Bạch Dịch trầm ngâm, vừa muốn mở miệng bỗng từ trong thông đạo truyền đến tiếng xé gió mơ hồ. Ngay sau đó từng đạo kiếm quang từ xa phóng tới, mỗi một thanh phi kiếm đều chở theo hai tu sĩ, hình thành một đoang có tới mấy trăm tu sĩ.
Những tu sĩ vội vàng chạy tới đều là tu sĩ đệ tử của Thương Vân Tông. Những người này sắc mặt trắng bệch, tuy ngự kiếm phi hàng nhưng nhìn sao cũng giống đám người đang chạy trốn trối chết.
Những đệ tử này tiến đến đây, phát hiện hơn một ngàn tu sĩ thì có người nhảy khỏi phi kiếm, có người vẫn tiếp tục phi hành.
Lúc đầu thấy có mấy trăm đồng môn xuất hiện, Vương Hạ còn thấy cao hứng. Dù sao có thêm nhiều người, cơ hội để rời khỏi lòng đất sẽ càng nhiều hơn. Tới lúc thấy có một số người phóng thẳng tới thông đạo đối diện thì biến sắc, quát lớn. “Dừng lại! Mau dừng lại!”
Nghe tiếng hắn la lên lo lắng, phần lớn đệ tử đang phi hành đều dừng lại, chỉ có hai tên đê tử xui xẻo không quan tâm vẫn chạy trốn. Vừa mới bay khỏi rừng thi thể, cả hai đều rơi ngã xuống đất như hai khúc gỗ, bất động. Sau đó, trên đỉnh động lại có thêm hai cỗ thi thể nữa.
Những đệ tử mới đến thấy đồng môn chết thảm không khỏi kinh sợ, chăm chăm nhìn đám thi thể trên đỉnh đầu mà không nói được gì.
“Đoạn thông đạo này vô cùng kỳ quái, ai đi qua đều sẽ trở thành cương thi, treo bản thân lên trên đỉnh động.”
Vương Hạ thấy mấy người quen thì tiến lại giải thích, sau đó tiếp tục dò hỏi. “Sao các ngươi lại vội vàng như vậy, lẽ nào lại gặp phải Trùng yêu?”