Dịch giả: archnguyen1984Chiến trường hỗn loạn đột nhiên nứt ra, rất nhiều đệ tử của tam tông rơi xuống đó. Có một số người, trong lúc rơi xuống kịp ngự kiếm phi hành nhưng không nhiều.
Bởi vì đối tượng rơi xuống không chỉ có tu chân giả mà còn có rất nhiều trùng yêu.
Trong lúc rơi xuống, đám trùng yêu vẫn không ngừng giết chóc. Hơn mười đệ tử tu chân vừa mới dựng phi kiếm bay lên, trong khoảnh khắc gặp phải đám trùng yêu từ trên đầu rơi xuống, lập tức toi mạng.
Trong đám yêu vật rơi xuống có một số trùng yêu có cánh. Những con trùng có cánh này mới quả thực đáng sợ, không ngừng đuổi giết tu sĩ đang rơi xuống.
Lúc này, Bạch Dịch cũng đang nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió rít bên tai. Xung quanh mờ mịt, hắn không ngự kiếm bay lên mà lấy phi kiếm che chắn trước người, phóng ra Linh thức để cảm giác xung quanh.
Mỗi khi có trùng yêu tới gần, Bạch Dịch liền thúc giục phi kiếm chém chết hoặc đánh văng ra, không để bất cứ con trùng nào tiến lại gần bản thân mình.
Trong quá trình rơi xuống, Bạch Dịch vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chạy trốn, nếu cuối cùng không có cách nào ngự kiếm phi hành, khi ngã xuống mặt đất, đừng nói là đệ tử Trúc Cơ cảnh, ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng biến thành đống thịt nát.
Phía dưới tối đen như mựa, không thể nhìn thấy đáy. Nhìn thấy kết cục ấy, Bạch Dịch không dám chờ đợi tiếp, sau khi đánh văng một đám trùng yêu ra, phi kiếm trước người hắn bay về dưới chân, nâng người hắn đứng vững lên.
Đạt đến độ sâu này, các đệ tử đã bất chấp rất nhiều để có thể ngự kiếm, mọi người vừa cố gắng tránh né trùng yêu vừa cố gắng bây về phía trước.
Các tu sĩ cấp thấp đang phi hành không có đủ năng lực để thi triển đạo pháp. Chỉ mỗi việc khống chế phi kiếm đã tiêu hao gần như toàn bộ tâm lực của họ rồi, căn bản không còn cách nào vừa phi hành vừa chống lại địch nhân.
Trong số những đệ tử rơi vào vết nứt có cả đệ tử Hàn Ngọc Tông là Lữ Tịch Thần và Thương Vân Tiên tử. Cũng may hai người này là hai vị thiên kiêu có dị bảo cường đại hộ thân, tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, trong lúc rơi xuống, chỉ cần cẩn thận phòng thủ thì trùng yêu không thể gây thương tổn cho hai nàng được.
Trong vết nứt lờ mờ, rất nhiều đạo kiếm quang lập lòe, theo đám đệ tử đông tới cả ngàn bắt đầu xông lên nhưng đúng lúc ấy, tiếng nổ vang như tiếng sóng nước cuồn cuộn xuất hiện từ trong hắc ám.
Lúc Bạch Dịch nghe thấy tiếng nổ vang, sắc mặt hắn đại biến.
Thương Vân Tông không có con sông nào lớn, những tiếng nổ vang như vạn mã đang chạy này chỉ có thể đến từ con sông ngầm nào đó dưới lòng đất.
Sông ngầm trong lòng đất có lớn có nhỏ, vừa khéo thay, mặt đất rạn nứt ở Thương Vân Tông lại hướng tới một con sông ngầm khổng lồ.
Rầm rầm…!
Từ lúc nghe thấy tiếng nước nổ vang, chỉ sau vài hơi thở, một dòng nước lớn như sóng biển, lạnh như băng đã ào lên, đánh mạnh vào gờ đá hai bên vết nứt, đồng thời rất nhiều đệ tử của tam tông cũng bị cuốn trôi vào dưới lòng đất, không biết về nơi nào.
Có một số trưởng lão bay vào giữa vết nứt, muốn tìm cách cứu viện đám đệ tử đồng môn vừa rơi xuống kia, nhưng vừa nhìn thấy sóng ngầm xuất hiện, tất cả đều há miệng sợ hãi.
Sóng ngầm khổng lồ như thế, tốc độ chảy không thua gì tốc độ ngự kiếm phi hành của họ, trong chốc lát đã trôi đi cả trăm dặm. Hơn nữa địa hình lòng đất rắc rối phức tạp, nhánh rẽ rất nhiều. Nếu bị sóng ngầm cuốn đi, không ai biết đám đệ tử kia bị đưa tới noniw nào, không thể tìm ra được.
Bên trong vết nứt xuất hiện sông ngầm, số trùng yêu xuất hiện để tiếp viện đã bị cuốn sạch cùng với mấy ngàn đệ tử khác.
Tông chủ Thương Vân Tông cũng giận tới dựng tóc gáy, sắc mặt tím tái. Hắn vung tay tế ra pháp bảo của mình, phóng tới Cổ mẫu.
Trùng yêu không còn chui ra từ long đất, chiến đấu trên mặt đất lập tức xuất hiện biến hóa. Trưởng lão của hai đại tông môn là Thương Vân và Hàn Ngọc Tông liên thủ, không bao lâu sau, cả Cổ mẫu và đám dị thú đều bị giết chết.
Ngoài đám cổ trùng, những đệ tử bị trùng yêu khống chế cũng bị chém chết. Bọn họ đều đã trở thành những dị nhân, quái vật, không thể cứu chữa được nữa.
Nhìn thi thể đầy đất cùng vết nứt to lớn, ánh mắt tông chủ Lê Văn Phong có chút vô thần, sau đó tự mình bay vào trong vết nứt dò xét.
Cùng bay vào với hắn còn có Tô Hải Đường của Hàn Ngọc Tông.
Đệ tử Hàn Ngọc Tông tới lần này khoảng ba ngàn gười, lúc này chỉ còn không tới hai ngàn đệ tử. Hơn nữa Thanh Châu Minh Ngọc cũng bị rơi vào trong vết nứt, Tô Hải Đường không thể bỏ mặc. Nhưng sau một hồi lâu, hai vị cường giả Nguyên Anh lại quay trở lại mặt đất, trầm mặc không nói.
Sông ngầm cuộn chảy, thời gian đã qua lâu như vậy, có thể đã kéo đám đệ tử ra xa tới ngàn dặm, dù là cường giả Nguyên Anh cũng không thể tìm thấy tung tích những đệ tử của tông mình.
Trầm mặc hồi lâu, Tô Hải Đường nhíu chặt hai hàng lông mày, cáo từ rời khỏi Thương Vân Tông, mang theo số đệ tử may mắn còn sống trở về tông môn, đồng thời phái ra rất nhiều môn nhân tìm kiếm tung tích những đệ tử bị mất tích.
Tu sĩ Hàn Ngọc Tông vừa đi, lửa giận lại bộc phát trong lòng những trưởng lão của Thương Vân Tông. Lần này Thất Sát Môn làm việc quá tuyệt tình, không ai có thể nuốt mối hận này xuống được.
Xung quang vết nứt ở Quan Vân Đài tụ tập ba bốn ngàn đệ tử, mỗi người đều mang thương vong. Gần vạn đệ tử Thương Vân giờ chỉ còn không tới bốn ngàn. Trừ những đệ tử đã bị giết bởi yêu trùng, chừng hơn năm ngàn đệ tử đã bị sông ngầm cuốn đi, sinh cơ không biết thế nào.
Tổng thất lớn như thế khiến nguyên khí Thương Vân Tông đại thương.
Lê Văn Phong giữ sắc mặt âm trầm không nói. Không chỉ đệ tử tông môn, ngay cả nữ nhi của hắn cũng bị rơi vào trong vết nứt, sinh tử không biết thế nào, tậm trạng của hắn lúc này không cần nói cũng có thể đoán ra được.
Nâng hai tay lên, Lê Văn Phong không nhìn các trưởng lão cùng đám đệ tử đang lo âu thấp thỏm nhiều mà nhìn về một tòa núi cao vút ẩn trong mây ở phương xa.
Đó là Thanh Sơn.
Nhiều người trong số các trưởng lão biết ở phía dưới Thanh Sơn có chôn Thương Vân Hỏa Mạch, nhưng không ai biết chính giữa Hỏa Mạch ấy còn là nơi ẩn cư của một cường giả khủng bố, tính tình cổ quái. Chỉ cần vị cường giả này xuất hiện, Thất Sát Môn sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Thương Vân Tông tồn tại lâu đời, chẳng những có nội tình cực sâu, còn có những bí ẩn không người biết tới. Tiếc rằng, dù là tông chủ của Thương Vân Tông, Lê Văn Phong cũng không thể mời vị cường giả cổ quái kia xuất hiện được.
Nhìn qua Thanh Sơn, tông chủ như đang do dự điều gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi quay người mà đi.
Tông chủ vừa đi, trưởng lão Chấp sự vội phân phó các đệ tử quét dọn chiến trường, rất nhiều thi thể bị vùi lấp. Quy Tổ to lớn như ngọn núi đung đưa thân thể khổng lồ quay trở lại đầm nước, nằm ngáy o o như bình thường…
Rạn nứt trên Quan Vân đài bị con sông ngầm rửa sạch nhưng không thể che lấp huyết tinh chi phí nồng đậm. Trưởng hạo kiếp này đã chấm dứt như thế. Trong lòng những đệ tử còn sống sót đã lưu lại một bóng ma sợ hãi không dễ quên đi được.
Trừ khi những đệ tử mất tích kia có thể trở về, nếu không, Thương Vân Tông không chỉ nguyên khí đại thương, danh vọng tông môn bao năm qua cũng rơi xuống vực thẳm vạn trượng.
Ở trong tông môn tu chân còn phát sinh kiếp nạn như thế, sau này ai còn dám bái nhập vào tông môn nữa?
Là một trong những đệ tử may mắn còn sống, Dương Nhất Phàm nhìn xung quanh mà không thấy Bạch Dịch, sắc mặt kinh hoảng nhìn về vực sâu trước mắt, im lặng thật lâu.
Cách Dương Nhất Phàm không xa, Cao Nhân đã tái mặt từ lâu, hai chân không ngừng run rẩy. Nếu không phải vận khí của hắn tốt, kịp chạy khỏi vị trí của vết nứt thì cũng bị rơi vào trong vết nứt, bị sóng ngầm cuốn đi không rõ sống chết rồi.
Xung quanh Quan Vân Đài, thi thể tu sĩ và trùng yêu từ từ được thu dọn sạch. Mấy vị trưởng lão liên thủ dùng đạo pháp Thổ hệ dần lấp đầy vết rạn.
Thương Vân Tông trở nên yên tĩnh. Nhưng đệ tử còn sống lẳng lặng tu luyện còn những đệ tử bị sông ngầm cuốn đi lại đang rơi vào tuyệt cảnh kinh hoàng.