Dịch giả: archnguyen1984Sau khi Dương Nhất Phàm luyện chế ra Cửu Khúc Đan Văn, cuộc văn đấu thứ hai kéo dài đủ hai canh giờ thì toàn bộ đệ tử tham gia cũng luyện chế xong.
Đưa một kiện Lưu Viêm Đỉnh và một hạt Hối Linh Đan thất phẩm cho Dương Nhất Phàm xong, trưởng lão Mạc Phong tự mình chọn ra chín hạt Thanh Linh Đan có dược hiệu tốt nhất để tuyên bố ra mười người dẫn đầu, cấp cho mỗi người một kiện Lưu Viêm Đỉnh làm phần thưởng.
Hai trận văn đấu, người chiến thắng là đệ tử của Hàn Ngọc Tông và Thương Vân Tông. Việc so đọ trình độ luyện khí và luyện đan cũng theo vậy mà kết thúc. Lúc này đã qua giữa trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu tới Quan Vân Đài làm không khí trở nên nóng bức hơn, nhưng nhiệt huyết trong lòng các đệ tử của tam tông còn nóng rực hơn nhiều lần.
Bởi vì sau đây là sẽ trận võ đấu với rất nhiều màu sắc.
Luyện đan luyện khí chính là so sánh về độ thuần thục trên con đường đan khí chi đạo, còn võ đấu là so về kiếm đạo, công pháp, đó mới thực là tranh đấu về vũ lực.
Trận chiến võ đấu giữa ba đại tông môn mới thể hiện ra thực lực chân chính giữa đệ tử tử từng môn phái.
Võ đấu chia làm mười trận, tổng cộng hai mươi ván. Thương Vân Tông phái ra hai mươi đệ tử, hai tông môn kia mỗi bên phái ra mười người, cứ hai người một tổ, mỗi trận thi đấu sẽ do đệ tử của hai tổ cùng tiến hành.
Quan Vân Đài to lớn bị một tấm màng Linh khí vô hình ngăn cách thành hai nửa. Hai vị đệ tử Trúc Cơ trung kỳ của Thương Vân Tông cùng lên đài, một trái một phải, mỗi người chiếm cứ một nửa đài cao chờ đợi đối thủ của mình.
Đệ tử thứ nhất Hàn Ngọc Tông phái ra là một nữ tu thân hình thon gầy, tu vi cũng dừng ở Trúc Cơ trung kỳ, Thất Sát Môn phái ra một đệ tử tướng mạo bình thường, cũng có cùng tu vi như vậy.
Sau khi bốn người lên đài đầy đủ cả, mỗi người đều chắp tay ôm quyền với đối thủ của mình, sau đó thúc giục Pháp khí bắt đầu chiến đấu.
Trận võ đấu vừa bắt đầu, trong lúc giao thủ, đệ tử của hai tổ thi triển chiếu số ẩn giấu, kiếm quang tung bay xen lẫn với các loại đạo pháp làm đám đệ tử ở dưới đài không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Quan sát tu sĩ khác đối chiến, dù là các tu sĩ cùng cảnh giới cũng thu được những lợi ích không nhỏ. Đệ tử của tam tông đều cẩn thận quan sát cuộc chiến, ngay cả Cao Nhân và Khương Đại Xuyên cũng nhìn không chớp mắt.
Trận võ đấu đầu tiên, đệ tử hai tổ giằng co một hồi, đệ tử Thương Vân Tông đối chiến đệ tử Hàn Ngọc Tông lâm vào tình thế hạ phong, cuối cùng bị một kiếm của đối phương bức khỏi Quan Vân Đài, chịu thua cuộc. Vị đệ tử còn lại đối chiến với đệ tử của Thất Sát Môn thì càng đánh càng hăng, cuối cùng khiến Linh khí của vị đệ tử Thất Sát Môn tiêu hao hết, đành phải chịu bại trận.
Trần đầu tiên, một thắng một bại, phần đông đệ tử Thương Vân Tông cũng coi như thỏa mãn. Dương Nhất Phàm đứng bên cạnh Bạch Dịch nói. “Người thắng đệ tử Thất Sát Môn là đệ tử chân truyền của Chấp Sự Đường, nghe nói rất được trưởng lão Chấp sự coi trọng, thiên phú không tầm thường.”
Bạch Dịch nhẹ gật đầu nhưng cũng không nói gì, tiếp đó trận đấu thứ hai cũng bắt đầu.
Trận thứ hai ấy, đệ tử lên đài vẫn là đệ tử Trúc Cơ trung kỳ, độ hung hiểm khi thi đấu còn lớn hơn hai trận đầu. Kết cục cuối cùng vẫn như cũ. Đệ tử Thương Vân Tông một thắng một thua, người thắng là thắng đệ tử của Thất Sát Môn, người còn lại thua bởi đệ tử của Hàn Ngọc Tông.
Trận thứ ba bắt đầu, đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ nhao nhao lên đài. Những đệ tử này đều đại biểu cho cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong nên khi giao thủ, thanh thế lớn hơn nhiều đệ tử Trúc Cơ trung kỳ giao đấu. Hơn nữa lúc thi đấu không có ai lưu thủ, mỗi người đều dốc hết toàn lực. Lúc trận thứ tư diễn ra, bốn người trên đài thì ba người bị thương, máu tươi chảy đầy đất.
Những trận võ đấu tiếp tục tới lúc hoàng hôn, có tám trận tỷ thí đã được diễn ra, tổng cộng là mười sáu trận đấu. Thương Vân Tông giành chiến thắng mười trận, đệ tử Hàn Ngọc Tông chiến thắng năm trận, còn đệ tử Thất Sát Môn chỉ giành được một trận thắng mà thôi.
Còn hai ván chưa thi đấu, đệ tử Thương Vân Tông cũng đã giành chiến thắng phân nửa rồi. Dù bốn trận cuối đều thua cả thì tỷ số cũng là hòa, lần tam tông luận võ này có thể nói Thương Vân Tông là giành được thắng lợi lớn.
Dưới đài thi đấu, có rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông hưng phấn không thôi, liên tục bàn luận về bốn trận đấu sau cùng. Những người cuối cùng lên đài đêì là những nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử của ba tông môn, cũng là kỳ tài ngút trời của Đại Phổ.
Bên tai vang lên rất nhiều tiếng bàn luận của đồng môn, nhưng Bạch Dịch không hề cao hứng, trong lòng hắn lại xuất hiện một tia nghi hoặc nhàn nhạt.
Những đệ tử khác nhìn thấy lúc trước đệ tử Thương Vân Tông thi đấu giành được nhiều thắng lợi, nhưng Bạch Dịch lại nhận ra những đệ tử Thất Sát Môn lên đài đều là những đệ tử bình thường mà thôi, ngoài trừ việc có cùng cảnh giới với đệ tử của hai tông còn lại ra thì hầu như những người này không có nhiều kinh nghiệm đối chiến, vừa nhìn là biết họ đều là những đệ tử mới tiến giai chưa lâu.
Tam tông hình thành thế chân vạc ở Đại Phổ này, trong đó thực lực của Thất Sát Môn là mạnh nhất, Thương Vân Tông vốn là yếu nhất. Vậy mà trong cuộc thi đấu hôm nay Thất Sát Môn thua nhiều thắng ít, hiện tượng kỳ lạ này các trưởng lão cũng đã nhìn ra, mọi người đều cho rằng Thất Sát Môn ẩn giấu thực lực, không muốn hiển lộ ở lần tam tông luận võ này.
Nếu Thất Sát Môn thật sự muốn ẩn giấu thực lực thì Bạch Dịch sẽ không sinh ra nghi hoặc. Điều làm hắn không hiểu chính là lần này Thất Sát Môn vẫn kéo tới đây mấy ngàn đệ tử.
Phía Tây của Quan Vân Đài, có khoảng chừng năm ngàn đệ tử Thất Sát Môn, tuy có người tản đi nhiều hướng nhưng chỗ nào tụ tập nhiều đệ tử cũng đều biểu hiện ra khí thế bất phàm. Điều khác lạ là những đệ tử này chủ yếu đều có tu vi Luyện Khí kỳ mà thôi, những đệ tử đạt tới Trúc Cơ rất ít.
Tu sĩ Trúc Cơ đối chiến không làm Bạch Dịch cảm thấy hứng thú chút nào. Lúc thi đấu, Bạch Dịch chăm chú để ý tới ba tông môn nên phát hiện ra sự lạ thường này. Có thể thấy Hàn Ngọc Tông có nhân số ít hơn nhiều so với Thất Sát Môn nhưng quá nửa đệ tử trong đội ngũ cũng là tu sĩ Trúc Cơ rồi.
Thất Sát Môn mang tới nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ, chẳng lẽ là muốn cho những đệ tử cấp thất này thu hoạch thêm chút lịch duyệt, kinh nghiệm hay sao?
Trận võ đấu thứ chín sắp sửa bắt đầu. Tạm gác qua nghi hoặc trong lòng, Bạch Dịch hướng ánh mắt quan sát lên trận chiến. Loại thi đấu giữa tu sĩ Trúc Cơ thế này, đối với đệ tử Luyện Khí kỳ vẫn có nhiều chỗ tốt.
Bạch Dịch vừa quay mắt lại bỗng phát hiện ra một thân ảnh nho nhỏ vừa lách vào, người này chính là Đồng Linh.
Đồng Linh giật ống tay áo Bạch Dịch, cao hứng nói. “Dịch ca ca, ngươi ở đây mà làm ta tìm đã nửa ngày rồi.”
Thấy Đồng Linh, Bạch Dịch cười ôn hòa nói. “Tiểu Linh nhi cũng thích xem náo nhiệt sao? Hôm nay là sinh nhật của ngươi đó hả.”
Đồng Linh mang khuôn mặt ngây thơ, tươi cười thần bí nói. “Ta dùng trứng ca muối và thịt cua biển làm một nồi lẩu thần bí rất ngon, buổi tối mời Dịch ca ca cùng qua nhấm nháp nha.”
Đã nói ra nguyên liệu mà còn khoe là nồi lẩu thần bí khiến Bạch Dịch không khỏi cười lên một tiếng, gật đầu đáp. “Tốt, buổi tối nhất định ta phải tới thưởng thức tay nghề của Tiểu Linh nhi mới được.”
“Nhất định sẽ rất ngon!”
Đồng Linh vô cùng cao hứng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn mừng rỡ không giấu giếm. Hôm nay là sinh nhật thứ mười ba của nàng, nàng không có người thân ở Thương Vân Tông này, chỉ có Bạch Dịch là mang lại cho nàng cảm giác như người nhà ấy.
Lúc hai người đang nói chuyện, trên Quan Vân Đài đã có hai vị đệ tử tiến lên. Một người tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, người còn lại có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Vị đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ có tướng mạo bất phàm, mi thanh mục tú, khí vũ hiên ngang nhưng sau khi hai người lên đài, mọi ánh mắt lại đổ dồn về vị đệ tử Trúc Cơ trung kỳ kia.
Vì người đệ tử của Thương Vân Tông bước lên đài lần này chính là một nữ tử.
Lần này Hàn Ngọc Tông phái ra một nam đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ đối chiến với đệ tử tướng mạo bất phàm kia của Thương Vân Tông, phía Thất Sát Môn cũng phái ra một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ đối chiến. Dù sao loại chiến đấu kiểm nghiệm này, hai người phải cùng giai mới có thể phân định ra ai là người yếu kẻ mạnh. Nếu cảnh giới cao thấp khác nhau, tu sĩ cảnh giới thấp hơn không có bao nhiêu phần thắng.
Tại vị trí ngồi của Thất Sát Môn, trưởng lão Trần Xương quay đầu nhìn một tu sĩ tóc xám nhẹ gật đầu. Trong mắt bỗng hiện ra một tia dữ tợn. Người nọ thấy biểu hiện khác thường của trưởng lão thì lập tức khom người thi lễ, không chút do dự mà nhảy lên đài.
Tu sĩ tóc xám này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng đạo bào hơi khác những đệ tử Thất Sát Môn bình thường khác. Kiểu áo đạo bào này bình thường chỉ có Chấp sự của Thất Sát Môn mới có thể mặc.
Chấp sự có tu vi Trúc Cơ thì vẫn chỉ coi như đệ tử trong tông môn. Dương Nhất Phàm có thể lên đài luyện đan, tất nhiên Chấp sự của Thất Sát Môn cũng có thể lên võ đài để chiến đấu.
Nữ đệ tử Thương Vân Tông phái ra không phải ai khác, nàng chính là Bích Lạc Phong Nghê Thu Vũ, mọi người chẳng ai để ý tới đệ tử tóc xám của Thất Sát Môn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Nghê Thu Vũ, thậm chí có rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông vì người đối chiến kia mà nổi giận. Có thể thấy được Nghê Thu Vũ ở Thương Vân Tông này cũng cần phải có nhân duyên vô cùng tốt.
Thấy Chấp sự tóc xám của Thất Sát Môn lên đài, hai mắt Bạch Dịch lộ ra một tia lạnh lẽo.
Đối thủ của Nghê Thu Vũ lúc này chính là Chấp sự của Thất Sát Môn đi theo hoàng tử Cao Mông, suýt chút nữa đã đánh chết Bạch Dịch tại Nhập Vân Cốc.