Dịch giả: archnguyen1984Quy Tổ không thể nói tiếng người nhưng thần trí của nó không khác thường nhân, nó chợt nhớ tới một đoạn thảm kịch từng xảy ra với mình lúc trước.
Từ vài ngàn năm trước, nó bị một cường giả kinh khủng bắt tới nơi này, biến nó thành cửa đá mấy trăm năm. Nghe thấy Bạch Dịch quát lên, nó vốn đã nghi ngờ, sau lại nghe được khí tức quen thuộc của bạch trùng thì nó nhanh chóng kết luận thanh niên ở trước mặt này nhất định có liên quan tới vị cường giả kinh khủng kia.
Ở kiếp trước, lúc Chúc Hỏa còn nhỏ xuất hiện, cũng trùng hợp với thời điểm Bạch Dịch tìm được Thương Vân Hỏa Mạch và bắt đầu tiến hành bế quan. Chúc Hỏa từng xuất hiện một lần, nắm trong tay bản thể Chúc Long gần trăm năm.
Lần đó, thần hồn của Chúc Long Vạn Phá cần phải yên lặng tĩnh tu nên Chúc Hỏa Thiên Hào mới có thể khống chế bản thể. Trước kia Chúc Hỏa còn rất cao hứng, dù sao đã mấy ngàn năm nó chưa được ra ngoài một lần, thế nhưng vừa nhìn thấy sơn mạch liên miên xung quanh thì nó không khỏi thất vọng.
Địa phương xung quanh nó không có gì để chơi đùa, tất cả chỉ toàn là rừng xanh núi thẳm. Tiêu Dao Tiên Quân đang luyện khí tại chân núi Hỏa mạch, nó không dám đi xa, chỉ có thể trải qua từng ngày nhàm chán trong sơn mạch, trêu chọc đám Yêu thú trong đó, tìm Linh quả. Cuộc sống trôi qua thật buồn tẻ.
Trong thời gian trăm năm, Yêu thú trong sơn mạch này bị Chúc Hỏa chơi đùa mà chết mất một nửa, căn bản không có con Yêu thú nào còn dám thò đầu ra. Linh thảo, Linh quả bị nó nuốt vào hết sạch, sau cùng chả còn gì thú vị nữa, Chúc Hỏa mới đặt sự chú ý lên người Quy Tổ. Nó biến Quy Tổ thành một con ngựa, cưỡi trên lưng mà hành tẩu trong rừng, khi thì nó lại biến Quy Tổ thành thuyền trôi nổi trong hồ nước. Có một việc Chúc Hỏa rất hay làm chính là lật ngửa Quy Tổ ra, khiến bốn chân nó chổng ngược lên trời không sao dậy được.
Bị Chúc Hỏa khi dễ nhiều năm, Quy Tổ đã coi nó như một bóng ma trong tâm khảm. Nó không sợ Tiêu Dao Tiên Quân cường đại vì người đó chỉ bắt nó biến thành cửa đá. Nó sợ nhất chính là con ác ma Chúc Long giống như một tên du côn kia. Lúc này phát hiện thấy khí tức của Chúc Long, Quy Tổ thiếu chút nữa muốn bỏ trốn khỏi Thương Vân Tông.
Quy Tổ bị bạch trùng đe dọa một trận, cuối cùng lui về nằm trong đầm nước, trốn trong mai rùa không dám nhúc nhích.
Chúc Hỏa thấy Quy Tỏ bị dọa thành ra như vậy thì không khỏi kiêu ngạo mà gào lên vài tiếng, ngênh ngang rụt cổ vào trong loa xác gặm Linh đan.
Bạch Dịch bất đắc dĩ phải cười lên một tiếng. Nó không nghĩ Chúc Hỏa lại còn có chút tác dụng như vậy. Quy Tổ không nhận ra hắn đã từng là Tiên Quân nhưng nó nhớ rõ khí tức của Chúc Long năm đó.
Rất may là Quy Tổ không thể nói tiếng người nên không sợ nó làm lộ ra sự tồn tại của Chúc Long. Bạch Dịch không lo lắng nữa nhưng Diêm Sơn thì bị dọa cho xanh lét mặt mày, há miệng run rẩy trốn trong khối ngọc bội tới thở gấp cũng không dám. Nó thấy Quy Tổ rút lui thì nghi hoặc cả buổi cũng không hiểu vì sao một con Yêu thú cấp năm lại bị một con Yêu thú cấp một dọa cho sợ hãi phải lui lại.
Buổi trưa, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Đồng Linh xuất hiện ở xa xa. Tiểu nữ hài nhảy cà tưng đi vào bên cạnh hồ nước, nó phát hiện thấy Bạch Dịch thì kinh hỉ hô lên. “Dịch ca ca, sao ngươi lại ở đây?”
“Ta tới chỗ này là có việc cần ngươi giúp.” Bạch Dịch cười hòa ái nói.
“Cầu ta giúp?” Đồng Linh cảm thấy mơ hồ nhưng vẫn hào phóng gật đầu nói. “Dịch ca ca cứ nói, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Bạch Dịch trầm ngâm một chút rồi bảo. “Lần trước lúc thực hiện nhiệm vụ ở Thiên Lao, ta có một kiện tín vật gia truyền bị thất lạc mất, chắc hẳn bị rơi đâu đó trong Thiên Lao rồi. Ta muốn quay lại đó tìm kiếm thì phát hiện nhiệm vụ liên quan tới Thiên Lao đều bị đệ tử khác lấy mất rồi. Ở Thương Vân Tông, trừ ngươi ra thì không ai có thể dễ dàng xâm nhập vào Thiên Lao nên ta đành phải tới cầu xin ngươi dẫn ta đi một chuyến.”
“Đi tới Thiên Lao sao?” Đồng Linh hơi do dự nói. “mỗi ngày ta đều đi tới Thiên Lao nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng mang theo người nào. Ta không biết có thể làm như vậy hay không, để ta thử một chút xem.”
“Đa tạ tiểu Linh Nhi rồi.” Bạch Dịch mỉm cười, ôm quyền nói.
“Dịch ca đã có đại ân với ta, nếu không nhờ có ngươi ta sẽ không biết được Quy Tổ lại thích ăn cá biển tôm biển. Nếu thủ vệ Thiên Lao không cho ngươi vào, ta sẽ thay ngươi đi tìm kiện tín vật kia. Dù sao hàng ngày ta đều vào đó, một ngày tìm không thấy thì tìm một năm, nhất định sẽ tìm ra tín vật bị mất của Dịch ca ca.”
Đồng Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc nói. Nó chỉ là một người nhỏ tuổi nhưng lại hiểu được đạo lý có ân tất báo.
Hẹn ngày gặp lại xong, Bạch Dịch rời khỏi hồ nước, lại quay trở lại Địa Hỏa Quật một chuyến, dựa theo trí nhớ mà luyện chế ra một cái chìa khóa nhà lao rất tinh xảo, sau đó mới trở lại Lưu Tiên Cư để nghỉ ngơi.
Cửa nhà lao đều dược luyện thành từ các tài liệu luyện khí. Khóa cửa nhà lao đều có trình độ Pháp khí, thậm chí một số phòng giam giam giữ trọng phạm còn dùng tới khóa có cấp độ Pháp bảo, cường giả Kim Đan cũng khó mà cưỡng ép phá vỡ được.
Lúc thực hiện nhiệm vụ ở Thiên Lao lần trước, Bạch Dịch thường xuyên nhìn thấy cửa nhà lao và chìa khóa của nó. Với kinh nghiệm của hắn, hắn có thể dễ dàng luyện chế ra một cái chìa khóa mở nhà tù bình thường. Cũng may Dương Hải không phải là trọng phạm, buồng giam chỉ là một buòng bình thường mà thôi. Nếu đổi thành một cái khóa lớn có trình độ Pháp Bảo thì với tu vi hiện giờ của Bạch Dịch, hắn không thể luyện chế ra chìa để mở được.
Ngày thứ hai, Bạch Dịch nhanh chóng đi tới vùng phụ cận của Thiên Lao, tìm tới một rừng cây rậm rạp rồi ngồi xuống, xếp bằng, lấy con Khôi Lỗi giống mình như đúc ra ngoài.
Phạm vi hoạt động của Thiên Cơ Khôi Lỗi rất lớn. Chỉ cần bản thể Bạch Dịch không rời khỏi Thiên Lao quá xa, đầu Khôi Lỗi này có thể hoạt động tự nhiên trong Thiên Lao. Trong Khôi Lỗi có một tia thần niệm của Bạch Dịch, chẳng những nó có thể há miệng nói chuyện mà từng cử động của nó đều không khác với Bạch Dịch là bao.
Dùng Thiên Cơ Khôi Lỗi thay bản thân mình thì hắn mới có cơ hội cứu Dương Hải ra. Nếu là con người thật của hắn, hắn không thể mang theo một người lớn còn sống trốn thoát ra khỏi đó được.
Gần trưa, Đồng Linh theo hẹn mà tới. Bạch Dịch nhận lấy hộp cơm sau lưng Đồng Linh rồi hai người cùng bước xuống cầu thang tiến đến cánh cửa Thiên Lao trước mặt.
Vừa mở cửa nhà lao, thủ vệ Thiên Lao thấy Đồng Linh mang theo một tên đệ tử cừng đi tới thì nhăn mày, có chút mất hứng nói. “Đồng Linh, ngươi lớn lên ở trong tông môn chẳng lẽ còn không biết quy củ ở Thiên Lao? Thiên Lao là trọng địa, t sao có thể để cho ngươi mang người ngoài tiến vào được.
Đồng Linh làm bộ bối rối, năm góc áo người đó nói dối rằng. “Thân thể ta hôm nay không được khỏe nên mới nhờ vị Dịch ca ca đây hỗ trợ đeo hộp cơm theo.”
Đồng Linh còn nhỏ tuổim tính cách thuần lương căn bản không biết nói dối. Tối hôm qua nó mất một đêm suy nghĩ xem làm sao để thủ vệ chú ý tới bệnh tật của mình. Lúc nãy bắt gặp một tên thủ vệ kiểm tra, tinh thần nó hoàng sợ bấn loạn cả lên.
Thủ vệ Thiên Lao thấy mặt mũi Đồng Linh trắng bệch thì tưởng nàng thật sự bị ốm mà không hề hoài nghi gì cả. Nhưng người ngoài cuối cùng vẫn không được phép ra vào Thiên Lao. Người này đang nhìn Bạch Dịch định cự tuyệt thì hắn nhận ra Bạch Dịch liền nói. “Là ngươi à, vào đi.”
Lần trước Bạch Dịch quét dọc Thiên Lao cả tháng, hiện giờ mới có mấy ngày nên đám thủ vệ vẫn còn nhớ rõ, nếu đổi thành người khác thì dù có nói gì hắn cũng không được bước vào. Vì Bạch Dịch từng xuất hiện ở Thiên Lao hơn một tháng, lại phụ giúp Đồng Linh mang cơm phân phát cho phạm nhân nên hắn mới được phép cho đi.
Thủ vệ cho đi rồi, trong lòng Bạch Dịch như trút được tảng đá lớn vẫn treo trước ngực. Sau khi nói lời cảm tạ, hắn đeo hộp cơm sau lưng hiên ngang tiến vào Thiên Lao.
Thiên Lao trước sau vẫn như một, tâm trí có phần trống rỗng, Bạch Dịch mang hộp cơm giao cho Đồng Linh, một mình hướng về phía Đông của Thiên lao mà đi tới. Không lâu sau đó, hắn đã đứng ở bên ngoài của buồng giam nhốt Dương Hải.
Trong căn phòng giam mục nát, ẩm ướt, Dương Hải vẫn như mọi ngày rúc vào trong một xó xỉnh, nghe thấy tiếng người cũng không nhúc nhích, chẳng khác nào một cơ thể đã chết. Có điều những vết dơ bẩn trên mặt cùng khí sắc đã tốt hơn nhiều kể từ khi Bạch Dịch cho hắn một con kiến chúa Minh Loa. Thời điểm Đan độc phát tác, Dương Hải lại dựa vào việc ăn sống kiến trắng để giảm bớt nỗi thống khổ. Mỗi lần như vậy, ít nhất hắn có thể sống sót qua mỗi lần độc tố bộc phát mà không cần phải cắt thịt dẫn kiến tới nữa.
Trong mơ hồ, Dương Hải nghe thấy tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa buồng giam. Hắn chậm rãi ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy thiếu niên đang đứng ngoài cửa lao thì kinh ngạc mở to mắt.