Dịch giả: archnguyen1984

Tiến vào Táng Hồn Cốc, tốc độ phi kiếm chậm lại khá nhiều, Bạch Dịch tổ vẻ rất cẩn thận.

Bạch trùng thò đầu ra nhìn, ngó qua ngó lại, không hiểu hỏi. “Chủ tử, chúng ta không quay về tông môn sao? Sao lại tới Táng Hồn Cốc rồi?”

“Trưởng lão Đan Các rất cảnh giác, dù ta có toàn lực tu luyện thì trong thời gian ngắn cũng chưa chắc đã cứu được Ngọc nhi.” Bạch Dịch nói nhỏ, sau đó nở nụ cười cổ quái nói tiếp. “Nếu địch nhân quá mạnh mẽ, chúng ta phải tìm sự giúp đỡ mạnh mẽ không kém mới được. Phải chuẩn bị chu đáo mới chắc thắng được.”

Tại Táng Hồn Cốc, Bạch Dịch ngự kiếm phi hành cẩn thận một hồi lâu thì tiến vào khu vực của hàn đàm Địa Nhãn. Hắn thu hồi phi kiếm, hướng bờ hồ đi tới.

Khi khoảng cách tới đầm nước còn ba trượng thì Bạch Dịch dừng lại, nhấc chân đá bay một tảng đá rơi xuống mặt nước.

Bịch!

Mặt nước yên tĩnh bị tảng đá khuấy động, từng đạo khí xám từ đáy hồ bay lên, xuyên qua mặt nước phát ra từng tiếng kêu như gào khóc. Nhiệt độ xung quanh đầm nước bỗng chốc trở nên rét lạnh hơn rất nhiều.

Từ trong đầm nước xuất hiện một ít hồn thể bình thường, chỉ cần cách xa một chút là những hồn thể này không thể tác động tới Bạch Dịch được.

Chờ một lúc, hắn phát hiện những hồn thể bay lên đều là những hồn thể bình thường, Bạch Dịch liền xoay người đi về phía khu rừng. Hắn nâng một khối đá nặng mấy chục cân lên, vứt thẳng xuống hồ nước.

Tảng đá lúc trước chỉ tạo ra một ít rung động, còn khối đá lớn này lao vào hồ nước khiến gần như toàn bộ mặt hồ đều rung động.

Bọt nước văng tung tóe, những hồn thể nổi lên trên mặt nước kia liền giận giữ, cả đám hiện ra bộ mặt quỷ mờ nhạt thành rất nhiều mặt người, mặt thú vô cùng dữ tợn.

“Lão quỷ, có phải ta lấp đầy cái hồ Địa Nhãn này thì ngươi mới đi ra?”

Bạch Dịch ở gần bờ sông quát to. Tiếng quát vừa dứt, những hồn thể trên mặt nước như phát hiện ra vật gì đáng sợ liền tản ra tứ tán.

“Rầm…ào ào…”

Trung tâm đầm nước sóng nổi cuồn cuộn. Không bao lâu, cả hàn đàm như bị đun sôi, một luồng khí xám nhìn như ngưng thực bay lên hình thành hình dáng của một lão giả. Hình dáng ấy rất lớn, ngoại trừ nhìn kỹ thân thể có chút trong suốt ra thì hoàn toàn giống với nhân loại.

Sau khi xuất hiện, lão giả âm trầm nhìn người thanh niên trước mặt, hồi lâu mới mở miệng nói. “Lần trước vì ngươi có thể nói ra Quỷ ngữ nên ta mới tha cho ngươi một mạng, ngươi còn dám tới sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thật sự không giết được ngươi?”

“Dám thừa nhận mình bị Quỷ ngữ hù dọa thì cũng không tính là bị mất mặt. Ngươi chỉ là một con Quỷ vật ngàn năm mà thôi, đừng dùng khẩu khí quá lớn.” Bạch Dịch bình tĩnh nói, không hề sợ hãi.

“Lão phu bị một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ hù dọa? Ha ha ha…” Lão giả cười phá lên, bỗng biến sắc mặt, quát lạnh. “Ngươi nghĩ mình là ai, đế vương nhân gian hay chưởng môn phái nào đó?”

Bạch trùng từ trong loa xác chui ra, miệng còn ngậm đầy Linh đan mắng. “Chỉ tử ta mà nói ra danh hào thì lão quỷ ngươi sẽ bị dọa cho hồn phi phách tán ấy. Không cần chủ tử phải nói, chỉ cần ngươi biết ta là ai ngươi cũng đái ra quần rồi.”

Thanh âm Chúc Hỏa vang lên sắc bén, trong không gian tĩnh mịch ở Táng Hồn Cốc thì truyền đi rất xa. Lão giả nghe xong, lập tức giận giữ mắng. “Diêm Sơn ta từ khi Quỷ thể đại thành còn chưa khiếp sợ bao giờ. Chỉ là một tu sĩ nho nhỏ mà cũng dám khẩu cuồng ngôn với lão phu. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của Quỷ vương là như thế nào. Thân thể của ngươi lão phu muốn rồi!”

Quát lên lạnh lẽo, thân ảnh lão giả biến mất, sau đó một cỗ khí tức cường đại lăng không mà tới, bao trùm cả hàn đàm. Âm thanh bay lơ lửng trên mặt nước như chim sợ cành cong, tiếng kêu thảm chui vào đáy nước giống như thể nếu không đi thì hắn chắc chắn phải chết.

Lông mày Bạch Dịch khẽ động, hắn vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, lạnh lùng nhìn vào đầm nước.

“Rầm…ào..ào…”

Trong đầm nước có một cột xoáy nước đột nhiên phóng lên trời, cùng với đó là một tiếng nổ thật lớn. Bọt nước văng tung tóe. Vòng xoáy kia sau khi ra khỏi mặt nước thì không những không tan đi mà còn giống như một cái vòi rồng điên cuồng xoay tròn, hút những âm hồn vào trong.

Vòi rồng trong đầm nước dâng lên tới độ cao năm sáu trượng rồi hướng về bờ đầm mà đổ xuống. Ở trên đỉnh, có một mặt người cực lớn xuất hiện.

Rống!

Trong nước, mặt người phát ra tiếng gào rũ trầm thấp, tốc độ vòng xoáy đột nhiên tăng lên, xông tới vị trí Bạch Dịch ở trên bờ.

Lão giả nọ dùng Quỷ khí của bản thân để dẫn xuất nước trong đầm, hình thành long quyển bằng nước cực lớn. Vòi rồng hình thành trong đầm nước kia không chỉ có hồn thể của lão giả mà còn ngưng tụ một lượng lớn âm hồn. Bị vòi rộng này bao phủ, tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể bị mất mạng. Dẫu là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng luống cuồng tay chân, sơ sẩy là mất mạng như chơi.

Thực lực của con Quỷ vật ngàn năm này không kém thực lực tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bao nhiêu. Nếu giao thủ ở nơi tụ hồn chi địa, năng lực của nó chắc chắn sẽ áp đảo tu chân giả Kim Đan sơ kỳ.

Mặc dù Diêm Sơn có chút kiêng kỵ người thanh niên biết nói Quỷ ngữ trước mặt này nhưng dù sao đối phương cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới thấp kém, thực lực giữa hai người khác biệt quá lớn. Nếu ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ hắn cũng không giết được thì Quỷ vật ngàn năm như hắn làm sao còn xưng bá ở hàn đàm Địa Nhãn này được nữa.

Nhìn chằm chằm vào thiếu niên phía dưới, khuôn mặt trong thủy long quyển lộ ra vẻ đắc ý.

Nhưng niềm vui của Diêm Sơn không duy trì quá lâu, lúc nó nhìn thấy Bạch Dịch xuất ra một hạt châu tỏa ánh sáng long lanh thì nụ cười bỗng đông cứng lại, sau đó trở thành sợ hãi.

Hạt châu trong tay Bạch Dịch tản mát ra một cỗ khí tức trầm trọng, mặt ngoài hạt châu còn tản ra sương mù nhè nhẹ. Hạt châu vừa xuất hiện, trong hư không dừng như truyền tới những tiếng niệm kinh trang nghiêm.

“Xá Lợi của Phật Môn!”

Diêm Sơn đã thực sự hoảng sợ như gặp phải thiên địch. Long thủy quyển bỗng chốc sụp đổ, có một đạo khí xám trong vòng xoáy nước đang dùng tốc độ rất nhanh hòng quay lại hàn đàm.

Phật môn là khắc tinh của hết thảy Quỷ vật trên thế gian. Xá Lợi trong tay Bạch Dịch vừa xuất hiện, Diêm Sơn đã bị dọa cho hồn phách nhảy dựng, nhanh chóng trốn về hang ổ.

Viên Xá Lợi này Bạch Dịch lấy được từ trong tay Tuệ Không, nếu nổ tung sẽ gây ra sức hủy diệt tương đương với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nên không phải chuyện đùa. Dùng nó để tấn công tu sĩ Trúc Cơ thì tu sĩ ấy chắc chắn phải chết.

Diêm Sơn là một con Quỷ vật, Phật môn lại là thiên địch của Quỷ vật. Viên Xá Lơi này nếu phát nổ thì có thể ngay lập tức giết chết Quỷ vật ngàn năm như hắn, Diêm Sơn sao có thể không chạy trốn cho nhanh?

Sau khi trốn vào hàn đàm, có âm thanh sợ hãi từ dưới mặt nước truyền tới. “Ngươi có Xá Lợi, chẳng lẽ người là đệ tử của Phật môn?”

Năm ngón tay khép lại, Bạch Dịch nắm Xá Lợi trong tay đáp. “Ta chỉ là một tu chân giả nho nhỏ, không phải người trong Phật môn. Viên Xá Lợi trăm năm này cũng là vô tình mà có được. Nghe nói Quỷ vật sợ nhất là vật của nhà Phật, nếu ta ném hạt Xá Lợi này vào hàn đàm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.”

“Ngươi dám!”

Tiếng gầm thét vang lên, sau đó thân thể Diêm Sơn lại một lần nữa xuất hiện trên mặt nước, chỉ có điều đã không giữ được sự trầm ổn như lúc đầu mà có vẻ lo lắng bất an.

“Vì cái gì mà ta không dám? Dù sao với ta Xá Lợi cũng không có tác dụng lớn lao nào, không bằng tặng cho ngươi thì tốt rồi.” Bạch Dịch mỉm cười nói, làm bộ dang tay định ném hạt Xá Lợi xuống mặt dàn đàm.

Hạt Xá Lợi này nếu để ở nơi khác thì không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu bị ném vào trong hàn đàm, Hồn Khanh Địa Nhãn ở nơi này coi như vứt đi rồi, còn đám Quỷ vật bên trong cũng sớm phải dọn nhà mà đi chỗ khác.

“Chờ một chút!”

Diêm Sơn vội vàng nói. “Hạt Xá Lợi kia vô cùng trân quý, dù ngươi mang bán cho tu chân giả khác cũng sẽ đổi được rất nhiều Linh thạch, ném ở đây thì lãng phí quá…”

Nói tới đó, Diêm Sơn ngập ngừng, từ khóe miệng nhếch lên của đối phương hắn nhìn thấy một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Hắn biết đối phương không phải người dễ lừa gạt nên trầm mặc một lát rồi nói. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Muốn làm một giao dịch với ngươi.” Bạch Dịch thoải mái cười nói, thần sắc càng thêm vui vẻ.