Dịch giả: archnguyen1984Nhìn đàn kiến bò đi như thủy triều rút xuống, Bạch Dịch yên lặng đứng đó, khuôn mặt trầm xuống.
Mê Vụ Lâm rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều to nhện giăng ra như sương mù, có đám kiến này tìm kiếm thay hắn còn hiệu quả hơn gấp trăm lần mà lại không gây ran guy hiểm gì. Bởi nhưng Yêu thú cường thịnh bình thường cũng sẽ không để ý tới những con kiến nhỏ bé đang bò.
Bạch trùng lại thò ra bên ngoài loa xác một lần nữa, nghiêng nghiêng ngó ngó nhìn đám sương trắng xung quanh, lại nhìn gương mặt âm trầm của chủ nhân xong thì tự động rút lui trở lại vào trong loa xác.
Chúc hỏa không giống đám kiến không có chút tâm trí nào kia. Nó biết rõ Bạch Ngọc rất có thể đã táng thân nơi hiểm địa. Bình thường không có việc gì, nó có thể dở trò hèn mọn bỉ ổi mà không sợ mất mặt, nhưng tình huống hiện giờ mà nó dám nói nhảm, chủ nhân của nó rất dễ nổi giận thực sự.
Trong trí nhớ của Chúc Hỏa, Tiêu Dao Tiên Quân rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã nổi giận thì hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng. Chúc Hỏa từng thấy tận mắt Tiêu Dao Tiên Quân khi nổi giận đã dùng lực lượng đạo tâm thi triển ra thần thông biến cả một tòa lục địa ở ngoại vực hóa thành bột mịn.
Một tòa lục địa với trăm vạn sinh linh ngay lập tức tan thành mây khỏi. Cảnh tượng ấy khiến Chúc Hỏa vốn không tim không phổi, vô lo cũng phải tim đập chân run. Có lẽ chỉ có loại quái vật lạnh như băng Chân Hồn Vạn Phá của Chúc Long mới có thể thờ ơ trước cơn giận ấy.
Thời gian trôi qua, màn sương mù bên trong Mê Vụ Lâm lúc nặng lúc nhẹ. Lúc sương giăng nhàn nhạt thì có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài trăm trượng, lúc sương giăng kín đặc thì thị lực chỉ nhìn được cảnh vật trong có hơn một trượng mà thôi.
Đối với sự biến hóa của màn sương mù, Bạch Dịch không thèm để ý. Thân ảnh gầy gò đứng thẳng tắp trong khu rừng không nhúc nhích, nhìn giống như một pho tượng đá lạnh như băng.
Xoàn soạt…!
Từ xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ trên đám lá khô. Một con đường kiến thật dài từ từ bò tới.
Lúc tập trung lại dưới chân Bạch Dịch, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Xem ra chúng không thu hoạch được gì.
Lãnh ý trên mặt Bạch Dịch ngày càng dày đặc. Hắn đợi thêm một canh giờ nữa, bỗng có một đoàn kiến từ xa bò tới với tốc độ cực nhanh. Lúc bò tới gần Bạch Dịch thì không yên lặng như đoàn kiến lúc trước mà cứ bò qua bò lại, lộ ra vẻ bất an và lo lắng.
Chúc Hỏa nằm ở trong loa xác, tập trung nhìn vào đoàn kiến này. Nhìn thấy biểu hiện của đoàn kiến, nó kinh hỉ kêu lên. “Đã tìm được rồi. Chủ tử, mau đi theo bọn chúng!”
Chúc Hỏa nói xong thì phát ra một tiếng gầm nhẹ. Đoàn kiến kia lập tức bò về hướng rừng sâu. Tinh thần Bạch Dịch chấn động, nhanh chóng đi theo, mặt khác đại quân kiến đang ngây người cũng nương theo khí tức của kiến chúc rồi tất cả cùng đuổi theo.
Càng đi sâu vào trong, sương mù trong Mê Vụ Lâm càng dày đặc. Bạch Dịch đi xuyên từng mảnh sương mù, tơ nhện quấn trên người ngày một nhiều. Ở đây mà dùng tới phi kiếm thì rất dễ đụng phải Yêu thú. Bạch Dịch dứt khoát cầm phi kiếm trong tay, biến nó trở thành một thanh kiếm bình thường, chém tới những đám tơ nhẹn chắn trước người hắn.
Đi theo đoàn kiến một hồi lâu, chúng dẫn Bạch Dịch tới dưới gốc một cây cổ thụ cực lớn. Cũng may những con kiến này cũng e ngại Yêu thú, suốt quãng đường đều tìm cách tránh Yêu thú mà đi nên Bạch Dịch đi theo sau cũng được an toàn.
Tới cây đại thụ rồi, đoàn kiến đang bò di chuyển chậm lại, sau đó từ từ rút lui như thế đang tránh né một khu vực nguy hiểm.
Quan sát cử động của đoàn kiến, Bạch Dịch càng cẩn thận hơn, quan sát kỹ cây đại thụ phía trước.
Cây đại thụ này cao chừng hơn mười trượng, hơn mười người có thể ôm xung quanh được. Nó cao lớn như một hòn núi nhỏ, ngọn cây bị che khuất bởi sương mù nhìn không thấy lá, chỉ nhìn được những nhanh cây vặn vẹo giao thoa với nhau giống như những con mãng xà, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Chung quanh không có tung tích của tu chân giả nào, trên cảnh cây mới lộ ra một lỗ thủng lớn, như thế nơi này mới xảy ra một trận chiến cách đây chưa lâu.
Bạch Dịch khẽ nhíu mày, chậm rãi đi quanh thân cây đại thụ. Lúc hắn đi ra phía sau, ánh mắt chợt ngưng tụ ở giữa một cành cây nằm ở ngọn cây.
Giữa nhánh cây có một cái kén bị quấn quanh bởi tơ nhện chằng chịt, kích thước phải lớn hơn kén tằm gấp cả trăm lần.
Nhìn cái kén cực lớn này, trong lòng Bạch Dịch bỗng trầm xuống, bởi vì đó chính là chỗ Yêu thú loại nhện bắt được con mồi.
Không có Linh thức để quan sát, hắn không phân biệt được rốt cuộc bên trong cái kén là thứ gì, nhìn vào kích thước của nó thì rất có khả năng bên trong cái kén là thân thể của một tu sĩ.
Yêu thú loại nhện, sau khi bắt được con mồi, nếu ăn không hết thì sẽ dùng tơ nhện quấn lại để giữ gìn. Dựa theo lẽ thường mà đoán thì con người nếu có trong cái kén đã chết từ lâu rồi.
Sát cơ hiện lên trong mắt Bạch Dịch, cơn tức giận trào dâng trong lòng hắn nhưng hắn không vọng động mà tiếp tục đi quanh gốc cây, cẩn thận quan sát xung quanh cái kén lớn.
Nếu tùy tiện tiếp cận cái kén thì rất có khẳ năng sẽ đụng phải Yêu thú. Bạch Dịch dù đang rất phẫn nộ nhưng cũng chưa bị mất đi lý trí của mình.
Liên tục thay đổi góc nhìn, một mạng lưới lớn bao bọc cái kén cuối cùng đã bị Bạch Dịch phát hiện. Mạng nhện này lớn chừng mười trượng, hoàn toàn phong kín cái kén trên nhánh cây. Nếu muốn tháo cái kén xuống thì chắc chắn sẽ làm rung động lưới nhện, Yêu thú có thể phát hiện ra ngay.
Nhìn cái mạng nhện cực lớn, Bạch Dịch trầm ngâm hồi lâu, hắn quay đầu nhìn bầy kiến tụ tập ở xa nhưng không dám tiến lại gần, nói với bạch trùng. “Ngươi bảo bầy kiến gặm đám mạng nhện đi.”
Chúc Hỏa không nói lời thừa, dùng âm thành gầm rú rất nhỏ ra lệnh cho đám kiến. Bầy kiến nhốn nháo, nhất thời không dám lại gần nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của người lãnh đạo. Cuối cùng, Chúc Hỏa tức giận gầm nhẹ một tiếng, bầy kiến mới từ từ bò lên trên mạng nhện, ra sức gặm từng sợi tơ. Không bao lâu, mạng nhện bao quanh cái kén đã bị đám kiến trắng bám đầy.
Sức nặng của đám kiến không đáng kể, dẫu bò lên những sợi tơ cũng không làm kinh động tới Yêu thú. Chỉ có điều, đám kiến trắng dù cường hãn những cũng chỉ là những con kiến thường, gặm cả buổi cũng không được một đoạn tơ nhện.
Bạch Dịch vẫn chưa động thủ, hắn chỉ đứng đợi dưới tán cây. Nếu người trong kén đã chết, có cứu cũng vô dụng. Nếu còn sống thì chờ thêm một chút thời gian chắc cũng không sao.
Hơn nửa ngày dày công, rốt cuộc bầy kiến cũng gặm được mấy đoạn tơ nhện, làm lộ ra nửa cái kén. Lúc áy Bạch Dịch mới ngự kiếm bay lên. Bay tới gần cái kén, từ một lỗ thủng trên mạng nhện hắn phát hiện thấy cái kén, ra sức kéo mạnh một cái.
Mạng nhện đã nứt đoạn, lẽ ra khi cầm cái kén kéo ra thì sẽ không ảnh hưởng gây động tới Yêu thú nhưng lúc Bạch Dịch kéo cái kén ra, cái kén như một cái lò xo, lại bị kéo ngược trở lại mạng nhện.
Không được rồi!
Bạch Dịch thầm nghĩ không ổn. Cái kén được kéo ngược trở lại tất nhiên sẽ làm rung động đến lưới nhện.
Trong nháy mắt, Bạch Dịch ra một quyết định, vừa bắt lấy cái kén vừa thúc giục phi kiếm dưới chân. Kiếm quang lóe lên, từ dưới chân hắn bay đến trước người cắt xẹt qua phía trên cái kén lớn.
Tạch…!
Tiếng sợi tơ đứt gãy vang lên rất nhỏ, cả cái kén cùng với Bạch Dịch đều rơi xuống.
Dưới chân hắn toàn là mạng nhện. Nếu Bạch Dịch rơi trúng lưới nhện này thì hắn có muốn trốn cũng khó. Những con kiến kia có thể bò trên mạng nhện mà không việc gì nhưng nếu con người bị dính vào đó thì càng giãy dụa sẽ càng bị dính chặt hơn. Tới lúc Yêu thú chạy đến, hắn chỉ có một con đường chết.
Không kịp thu hồi phi kiếm lại, Linh khí trong cơ thể Bạch Dịch khẽ động, hắn mở túi trữ vật lấy ra một chuôi phi kiếm trung giai khác, mượn nó để tung chân nhảy lên, khó khăn lắm mới tránh được mạng nhện.
Cự kén rất nặng, Bạch Dịch mang theo nó hạ xuống. Hai thanh phi kiếm dùng tốc độ cực nhanh bay tới đỡ dưới chân chủ nhân.
Nhất niệm điều khiển song kiếm, dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng có rất ít người làm được. Nếu không có tinh thần cực kỳ mạnh mẽ thì không thể sử dụng kỹ xảo nhất tâm nhị dụng này được. Nhưng Bạch Dịch từng là Tán tiên, tinh thần lực của hắn rất mạnh, có thể coi là độc nhất vô nhị. Việc không chế hai thanh phi kiếm với hắn không phải là việc khó, chỉ là Linh khí cũng sẽ tổn hao gấp đôi bình thường mà thôi.
Vững vàng đáp xuống đất, Bạch Dịch lập tức thúc giục một thanh phi kiếm muốn mở cái kén trước mặt ra. Vừa lúc đó, từ trên đỉnh cái cây cổ thụ bỗng rơi xuống vô số chiếc lá. Xuất hiện giữa đám lá ấy là một thú trảo sắc bén lạnh lẽo, vô thanh vô tức nhắm về đỉnh đầu hắn.