dịch:Mã Phương Linh
Dương Nhất Phàm không những đã từng có thiên phú tu luyện cực cao mà còn là người có hỏa linh căn đơn hệ hiếm thấy.
Chỉ dựa vào hệ linh căn này, lúc Dương Nhất Phàm gia nhập tông môn nhất định sẽ trở thành đối tượng khiến các trưởng lão phải tranh giành. Cuối cùng Đan Các trưởng lão đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn đó là miễn cưỡng đưa cho các trưởng lão khác những viên linh đan quý mới có thể thu nhận Dương Nhất Phàm về làm đệ tử chân truyền.
Sau khi bái nhập vào Đan Các, Dương Nhất Phàm đã thể hiện ra mình là một người có thiên phú tu luyện cực cao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ba năm đã luyện thành công Trúc Cơ kỳ, hơn nữa cực kỳ am hiểu về đạo pháp hỏa linh căn, được Đan Các trưởng lão coi là truyền nhân bát y chân chính.
Số lượng đệ tử chân truyền ở Thương Vân tông không ít, nhưng có thể trở thành truyền nhân bát y thì toàn bộ Thương Vân tông chỉ miễn cưỡng có được vài người, và ai nấy đều là những người có thiên phú cực cao, tương lai đều có thể áp chế được các trưởng lão.
Tông môn quy định, phàm là đệ tử đạt tới cảnh giới Kim Đan thì có thể thành trưởng lão của tông môn, nhưng giữa các trưởng lão và đệ tử trở thành trưởng lão thì có địa vị không hề tương đồng, trưởng lão mạnh nhất mới thực sự là cường giả nắm giữ quyền hạn to lớn trong tông môn, còn những trưởng lão khác chẳng qua chỉ mang cái danh trưởng lão, dẫn theo các tông môn đi cung phụng cường giả mà thôi, không hề có quyền hạn gì.
Địa vị của Đan Các trưởng lão trong Thương Vân tông đã là cao rồi, nên Dương Nhất Phàm vô cùng hài lòng đối với tương lai của mình, càng thêm chuyên tâm tu luyện, mãi đến khi hắn lên cấp Trúc Cơ trung kỳ thì có một tai nạn kỳ quái giáng xuống.
Không lâu sau khi Dương Nhất Phàm lên cấp Trúc Cơ trung kỳ, hắn phát hiện bản thân mình bất luận tu luyện như thế nào, cảnh giới đều không thể tiến bộ lên đến nửa phần, tu vi đột nhiên bị đình trệ.
Dạng tu vi bị đình trệ như thế này không phải là do không lên cấp nổi mà là do bất luận Dương Nhất Phàm có tu luyện thế nào thì nó vẫn không thay đổi, một chút nâng lên cũng không có, giống như một dạng bị ứ đọng.
Lúc đó Dương Nhất Phàm không hề biết vận rủi của mình mới chỉ bắt đầu.
Không lâu sau, Dương Nhất Phàm phát hiện ra tu vi của mình không những bị trì trệ mà còn có dấu hiệu bị thụt lùi.
Sự phát hiện này khiến Dương Nhất Phàm bắt đầu hoảng sợ, vội vàng bẩm báo lên Đan Các trưởng lão, sư tôn của hắn. Sau đó Đan Các trưởng lão đã luyện chế ra rất nhiều loại linh đan, muốn giữ vững cảnh giới của Dương Nhất Phàm. Nhưng một năm sau, khi Dương Nhất Phàm đã nuốt vô số linh đan, cảnh giới của hắn vẫn bị giảm xuống đến Trúc Cơ sơ kỳ.
Bị rớt xuống cảnh giới nhỏ, nhìn thì có vẻ như không có gì đáng ngại, nhưng trên thực tế thì đó là biểu thị của việc tư chất thiên tài của Dương Nhất Phàm đã hoàn toàn biến mất, trở thành kẻ chỉ có đơn hệ linh căn quý hiếm, rốt cuộc cũng chỉ là một phế nhân tu luyện vô vọng.
Đã từng là thiên tài, nhưng chỉ trong một năm thành phế nhân, Dương Nhất Phàm trở nên nản lòng, thoái trí, cảm thấy hổ thẹn với sư phụ cùng với vô số linh đan, vì vậy hắn rút lui khỏi Đan Các và làm vị trí chấp sự có địa vị chỉ lớn hơn đệ tử thông thường một chút.
Từ truyền nhân Đan Các cao cao tại thượng rớt xuống làm chấp sự ngoại môn, Dương Nhất Phàm yên lặng trong hai năm sau đó lại nảy sinh ra ý chí quyết tâm tu luyện, hắn không cam lòng việc mình không thể lên cấp, không cam lòng cả đời làm chấp sự ngoại môn, bởi vậy một năm sau khi ra ngoài rèn luyện, hắn đã muốn đi tìm thiên tài địa bảo nhằm tác động vào cảnh giới đã bị lơi lỏng của mình. Nguyện vọng không thành lại còn bị quỷ vật xâm hại, đến nỗi bây giờ tính mạng cũng khó bảo toàn.
Dương Nhất Phàm mang theo vẻ tiếc nuối không cam lòng kể lại câu chuyện của mình. Sau đó hắn trầm mặc một lúc rồi mãi mới chịu mở miệng nói tiếp: “Linh khoáng trong Nhập Vân cốc do Tào Nham phụ trách, tên Tào Nham này là một kẻ nhát gan, sợ gặp phiền phức nên luôn tìm cách thoát thân. Nếu như bây giờ Lũng Thiên Lý xuống tay với ngươi trong Linh Khoáng thì hắn cũng kệ không giúp ngươi, vậy nên ngươi chỉ có thể nhịn cho đến khi lên Luyện khí trung kỳ rồi rời khỏi đó. Chỉ cần ngươi trở về nơi ở ban đầu, ta sẽ có thể truyền ra linh thức để kiểm tra và phòng ngừa những bất lợi mà Lũng Thiên Lý gây ra cho ngươi.”
Địa vị của Dương Nhất Phàm bây giờ thì không thể so sánh được với Lũng Thiên Lý, hơn nữa hắn cũng không thể đợi chờ thời cơ ở trong Linh Khoáng, nếu như Lũng Thiên Lý thực sự muốn ra tay với Bạch Dịch ở trong Linh Khoáng thì hắn cũng đành bất lực.
Nói xong, Dương Nhất Phàm từ từ lấy ra mười khối linh thạch nhỏ trong một cái túi da đưa cho Bạch Dịch: “Mười viên linh thạch này có thể giúp ngươi lên cấp nhanh hơn một chút, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.”
Nhận linh thach, Bạch Dịch khẽ mỉm cười nói: “Dương chấp sự quả nhiên ra tay hào phóng, ngươi yên tâm, cách áp chế quỷ hồn thì đợi ta từ Linh Khoáng trở về sẽ nói cho ngươi biết.”
Nghe nói như vậy Dương Nhất Phàm thực sự sững sờ, sau đó hơi giận dữ nói: “Ta đã nói hết kinh nghiệm cho ngươi, không những cho ngươi mười viên linh thạch cấp thấp mà còn hứa sau khi ngươi trở về sẽ dùng linh thức bảo hộ sự an toàn cho ngươi, nếu như có thể đấu thắng Lũng Thiên Lý thì Dương Nhất Phàm ta tuyệt đối sẽ không chối từ, nếu đợi ngươi lên cấp Luyện khí trung kỳ mới nói cho ta biết cách áp chế quỷ hồn thì sợ rằng ta đã chết mất rồi.”
Dương Nhất Phàm không thể không tức giận. Cho dù thiên tài như hắn năm xưa cũng phải mất thời gian ròng rã hơn nửa năm mới có thể lên cấp Luyện khí trung kỳ mà bây giờ thiếu niên trước mặt đến linh căn cũng không có, sợ là ít nhất cũng phải một năm nữa mới có thể lên cấp, thì đến lúc đó Dương chấp sự này cũng đã toi mạng rồi.
“Chẳng lẽ ngày mai Dương chấp sự sẽ chết ngay được sao?” Bạch Dịch đầy vẻ cổ quái nhìn Dương Nhất Phàm nói: “Đi thôi, chúng ta nên đi đến Linh Khoáng rồi, đi sớm thì mới có thể về sớm.”
Dương Nhất Phàm vốn dĩ giận dữ muốn phát hỏa thì đột nhiên mặt trở nên biến sắc.
Hắn nghe được hàm ý trong lời nói của Bạch Dịch, tên tiểu tử này rõ ràng có ý rằng ngày mai hắn có thể luyện lên cấp luyện khí trung kỳ.
“Ngươi nói, ngày mai ngươi có thể lên cấp?” Dương Nhất Phàm không dám tin hỏi.
“Có chút linh thạch này thì có lẽ cũng gần như vậy.” Bạch Dịch tùy ý đáp, sau đó đi ra khỏi nhà gỗ trước.
Nhìn vào bóng lưng gầy gò của đối phương, bỗng Dương Nhất Phàm sinh ra một loại ảo giác, ngụ trong thân xác của thiếu niên dó tuyệt đối không phải là linh hồn của kẻ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Rõ ràng biết Lũng Thiên Lý muốn hại tới tính mạng của mình mà hắn vẫn nhẹ nhàng ung dung như mây gió, Bạch Dịch này liệu có phải kẻ ngu ngốc đặt niềm tin vào việc sẽ tránh được tai kiếp này.
Mang theo một bụng đầy sự nghi hoặc, Dương Nhất Phàm dẫn Bạch Dịch đi vào nơi sâu nhất trong Linh Khoáng của Nhập Vân cốc.
Linh mạch cấp thấp này nằm sâu dưới đáy vực, bên ngoài là một sơn động to lớn, bên trong động lại có rất nhiều khoáng vật rắc rối phức tạp, những người khai mỏ ở đây đều là các đệ tử ngoại môn vi phạm môn quy của Nhập Vân cốc.
Thấy Dương Nhất Phàm đưa Bạch Dịch tới, phụ trách trông coi Linh Khoáng, Tào Nham lập tức đến đón và nói: “Dương chấp sự yên tâm, hắn ở đây sẽ không bị người khác bắt nạt.”
Biết Bạch Dịch có quen biết với Dương Nhất Phàm, Tào Nham mới nói những lời khách sáo như vậy, nếu đổi lại là những đệ tử khác đến Linh Khoáng khai mỏ thì hắn sẽ không thèm để ý.
“Vậy làm phiền Tào chấp sự rồi.” Dương Nhất Phàm chắp tay lại, có người ngoài ở đây nên hắn không muốn nói nhiều chỉ gật gật đầu với Bạch Dịch rồi mang theo tất cả những nghi hoặc rời khỏi linh mạch.
Đợi Dương Nhất Phàm đi xa, Tào Nham mới gọi đến một thợ mỏ, dặn dò vài câu sau đó giao Bạch Dịch lại cho đối phương.
Người đứng đầu các nhân công thợ mỏ này tên là Tráng Hán, ánh mắt trợn tròn, xem ra khá là hung dữ.
“Đi theo ta.” Người đàn ông khỏe mạnh nhìn vào cơ thể yếu đuối của Bach Dịch, vừa đi vào trong động vừa nói: “Quy củ ở trong Linh Khoáng, mỗi người mỗi ngày phải đào ra được mười cân* khoáng thạch mới coi là hoàn thành nhiệm vụ, đào không đủ thì không được ăn cơm.”
*
Theo đơn vị đo lường của người Trung Quốc, một cân của họ là tương đương với 5 lạng (nửa kg) so với quy ước quốc tế. Vì vậy mười cân linh thạch ở đây là bằng 5kg.Một ngày mười cân, có vẻ không nhiều nhưng đây là linh mạch chứ không phải quặng sắt, khoáng thạch kiên cố dị thường rất khó đào bới, tu sĩ luyện khí kỳ phải dốc toàn lực may ra mới đào được mười cân một ngày.
Tào Nham ở trước mặt Dương Nhất Phàm có vẻ khách khí nhưng thật ra hắn cũng chả đối xử tốt đẹp gì với Bạch Dịch, người khác làm bao nhiêu thì Bạch Dịch cũng phải làm bấy nhiêu.
Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, Tào Nham cũng mơ hồ đoán được giữa Bạch Dịch và Lũng Thiên Lý có mối thù hận, chuyện của hai huynh đệ họ Cát, sợ rằng không phải do trọng thương mà chết, Tào Nham chỉ đơn giản là mong được thoát thân nên không muốn giúp đỡ bên nào.
Bạch Dịch đi theo Tráng Hán, không lâu sau là đi đến đoạn cuối của một nhánh động, nơi này còn có thêm ba người thợ nữa đang mồ hôi đầm đìa vất vả đào bới.
“Mấy người các ngươi nghe cho rõ đây!” Tráng Hán cao giọng quát lên: “Bắt đầu từ ngày mai, khu vực này do bốn người các ngươi phụ trách, mỗi ngày phải giao ra được bốn mươi cân khoáng thạch, nếu không đủ thì hậu quả các ngươi biết rồi đấy!”
Tráng Hán nói ngắn gọn xong muốn rời đi thì có một người trong đó muốn lấy lòng hỏi: “Vương sư huynh, hắn có tu vi gì? Phải khai mỏ bao nhiêu lâu?”
Tráng Hán dừng bước quay đầu lại lườm người công nhân kia một cái rồi nói: “Hắn đang ở luyện khí sơ kì và sẽ đào khoáng cho tới khi nào lên luyện khí trung kỳ.”
Nói xong hắn quay lưng rời đi, ba người bên trong động mỏ ai nấy đều buông công cụ xuống, sắc mặt từng người đều tối sầm lại và nhìn chằm chằm vào Bạch Dịch.