Tác giả: Trang Mun

---------------------------------------------

"Cô chủ, cô chủ"

Diệp Vy mơ mơ màng màng thấy có người lay mình, cô mở mắt. Đập vào mắt cô là gương mặt lo lắng của quản gia:

"Cô chủ cô cảm thấy thế nào? Người cô nóng qúa"

Diệp Vy lúc này mới nhận ra là cô đã ngủ thiếp đi trên ghế. Cô nhìn quản gia, bỗng cảm thấy lạ. Chẳng phải quản gia rất ghét cô sao?

Quản gia nhìn gương mặt nghi hoặc của cô cũng biết cô đang nghĩ gì. Ông cảm thấy mình vô cùng có lỗi với cô. Ông biết từ khi cô đến đây vẫn không có ngày yên ổn.

Quản gia khẽ cúi người xuống che đi giọt nước mắt sắp trào ra.

Im lặng vài giây, ông ngẩng đầu, nói:

"Điều hòa trong phòng cô tôi đã cho người sửa rồi. Sao cô không thông báo cho tôi biết vậy?"

Quản gia cũng thấy nghi hoặc.

Diệp Vy cảm thấy người lúc này như nhũn ra. Cô cũng thấy được là mình đang phát sốt. Cô cất giọng yếu ớt:

"Tôi tìm ông nhưng không thấy" Diệp Vy ngồi dậy. Cô muốn đứng lên nhưng vì hoa mắt cô lại ngã xuống.

Quản gia thấy vậy vội vàng đỡ Diệp Vy:

"Cô chủ, cô lên phòng nghỉ ngơi đi, để tôi đi gọi bác sĩ."

Diệp Vy khẽ lắc đầu: "Tôi không sao. Diệp Hàn về chưa?"

"Cậu chủ vẫn chưa về. Chắc muộn cậu chủ mới về vì hôm nay là sinh nhật cậu ấy mà"

Diệp Vy giật mình, cô ngẩng đầu nhìn quản gia: "Hôm nay là sinh nhật Diệp Hàn sao?"

"Đúng vậy, vào ngày này cậu chủ toàn đi ra ngoài với bạn bè. Ông chủ không ở nhà, cũng chỉ cho người gửi qùa về cho cậu chủ"

Diệp Vy trầm ngâm suy nghĩ. Cô bỗng đứng dậy đi vào nhà bếp.

Quản gia thấy vậy chạy đến đỡ cô: "Cô chủ cô đi đâu vậy? Cô mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ cho người bưng bữa tối cho cô"

Diệp Vy mỉm cười: Tôi không sao. Tôi chỉ muốn làm bánh sinh nhật cho Diệp Hàn thôi. Bác cứ đi làm việc của mình đi"

Quản gia muốn nói gì đó nhưng thấy cô kiên quyết nên cũng thôi.

Diệp Vy bước vào phòng bếp, cơn choáng váng ập đến. Cô phải vịn vào tường mới cố gắng chống đỡ thân mình.

Diệp Vy lấy bột mì, trứng gà, những thứ cần thiết để làm bánh sinh nhật. Trước đây khi mẹ cô còn sống, mỗi lần đến sinh nhẫt của bà, cô thường làm bánh cho mẹ. Nên việc này đối với cô không khó khăn chút nào.

Sau gần 2h, Diệp Vy cuối cùng cũng đã làm xong. Cô nhắm chặt mắt, đầu cô lúc này như muốn nổ tung.

Diệp Vy cố lê bước chân lên phòng mình. Cô cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa.

Diệp Vy đặt mình xuống giường. Cô nhắm mắt bất động.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Diệp Vy, cô mệt mỏi với tay, không nhìn tên cô bấm nút nghe, một giọng nam vang lên:

"Chị đang làm gì vậy? Chị ăn tối chưa?"

Nghe thấy là giọng của Diệp Hàn, Diệp Vy lúc này mới mở mắt, cô mỉm cười:

"Chị cảm thấy không được khỏe nên vẫn chưa ăn"

Diệp Hàn không để ý việc cô bị bệnh, cậu nói:

"Ở trong tủ lạnh có bánh đó chị. Em thấy đứa bạn em là fan cuồng của bánh ngọt. Nó nói bánh đó rất ngon. Chị ăn đi chị"

Nụ cười của Diệp Vy càng sâu "Ừ chị sẽ ăn. Cảm ơn em"

Diệp Hàn thấy đạt được mục đích cũng không nói nhiều nữa:

"Em còn có việc em cúp máy trước đây" Không đợi Diệp Vy trả lời cậu đã tắt máy.

"Khoan đã..."

Diệp Vy muốn nói chúc mừng sinh nhật cậu nhưng không kịp.

Cô khẽ lắc đầu. Cố gắng chống đỡ thân mình, Diệp Vy lê bước xuống phòng khách.

Mở tủ lạnh, Diệp Vy nhìn quanh. Thấy có bọc giấy nhỏ được đóng gói tinh xảo. Diệp Vy mở ra, những chiếc bánh nhỏ xinh đập vào mắt cô.

Diệp Vy mỉm cười, tâm trạng của cô khá là vui vẻ. Mặc dù hiện tại cô cảm thấy rất khó chịu và không muốn ăn gì, nhưng cô vẫn cầm lên chiếc bánh, cắn một miếng.

Nó rất ngon. Đó là cảm nhận đầu tiên của cô. Nhưng Diệp Vy thấy có mùi gì lạ lạ.

Diệp Vy ăn hết chiếc bánh. Trong hộp vẫn còn nhưng cô không muốn ăn tiếp. Diệp Vy gói lại rồi để vào tủ lạnh.

Diệp Vy đang định lên phòng thì quản gia gọi lại:

"Cô chủ, cô vẫn chưa ăn tối đúng không? Cô đang ốm, không ăn được gì, ăn bát cháo này rồi nghỉ ngơi sớm đi"

Mùi thơm từ tô cháo cũng không làm gợi sự thèm ăn của Diệp Vy.

Đang muốn từ chối nhưng thấy vẻ mặt chân thành của quản gia, Diệp Vy cũng không xuống lời được.

Diệp Vy khẽ thở dài. Cô đón lấy bát cháo từ tay quản gia.

Cũng chỉ ăn được vài miếng, Diệp Vy buông thìa xuống. Cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.

Diệp Vy lên phòng. Điều mà cô muốn nhất lúc này là đánh một giấc.

Bỗng Diệp Vy lảo đảo rồi ngã xuống sàn. Cô cảm thấy rất khó thở. Diệp Vy muốn đi về phía cửa nhưng cơn choáng váng và sự khó thở khiến cô không thể nào lê bước.

Trước khi mất đi ý thức, Diệp Vy nghĩ, có lẽ cô sẽ gặp được mẹ.