Những người lớn tuổi một chút, mơ hồ nghĩ đến rất nhiều năm trước, nữ tử tài danh nổi tiếng khắp thành Kiến Khang, Vương gia A Thấm, một thoáng kinh hồng lan đài (đài ngự sử) thủy tạ, kinh diễm tựa như tiên nữ giáng trần, cho dù nửa đời qua đi, cũng rất nhiều người không thể quên được. Còn những người trung niên thì nhớ lại nữ tử năm đó cùng Nguyên Hi đế nắm tay nhau bước lên đài cao, đội phượng quan hà bí xa hoa, khí chất vẫn thanh nhã như vậy, chỉ nhìn một lần, liền không bao giờ quên được. Từ Vương Thấm, đến Tạ Chi Lan, cuối cùng đều hội tụ trên người người thanh niên này.

Trong đầu bọn họ liền hiện lên một cái tên —— Tạ Trản.

Tạ Trản trong trí nhớ của bọn họ, luôn lẳng lặng đứng đó, nhưng lại cho người khác cảm giác không thể bỏ qua sự tồn tại của mình, đôi mắt của y lạnh nhạt như vậy, lúc nào cũng ngàn dặm ngăn cách với người bên ngoài. Đó là một loại ánh mắt khiến người chán ghét, tràn ngập ngạo khí cùng miệt thị kẻ khác. Thanh niên này, có khuôn mặt giống y hệt như những nữ tử kia, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Đây là nam sủng của Nguyên Hi đế?

Đây là nịnh thần bọn họ không ngừng buộc tội?

Tạ Trản không phải sớm đã chết sao?

Nếu Tạ Trản đã chết, vậy người đứng trước mặt bọn họ đến tột cùng là ai?

Trong lòng các triều thần kinh nghi bất định, nhìn bạch y thanh niên, rồi lại nhìn Hoàng đế, không biết rốt cuộc Hoàng đế muốn gì. Đương khi lão hòa thượng kia vừa nói xong, một ít triều thần thông tuệ liền hiểu được.

Người nọ thật sự là Tạ Trản! Chính là Tạ Trản đã chết kia! Là Tạ Trản được đặt linh vị trong Thái miếu!

Hoàng đế thật ra đang tìm cơ hội, muốn để Tạ Trản quang minh chính đại đứng trước mặt thế nhân. Hay nói cách khác, Hoàng đế chính là đang tự thừa nhận người chết khởi tử hoàn sinh, người kia tuyệt đối là xác chết sống dậy, là bất tường (không lành, điềm gở)! Nhưng mà đây là nghi lễ tế thiên, lão hòa thượng thập phần uy vọng nói rằng bởi vì y phúc đức thâm hậu, thọ mệnh chưa đoản, cho nên mới sống dậy.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó đem Vương gia Vương Hà quyền thế danh vọng bậc nhất đẩy ra ngoài.

Vương Hà sớm đã tức giận đến dựng ngược râu, trực tiếp chỉ vào Tạ Trản nói: “Bệ hạ, khởi tử hoàn sinh, chính là yêu nghiệt!”

Thời điểm Hoàn Lẫm đưa ra quyết định này, đã sớm biết sẽ có triều thần gây khó dễ. Hắn híp mắt nhìn Vương Hà, trong mắt không có nửa phần thiện ý: “Vương đại nhân, nhân quả luân hồi, Tạ Trản sống dậy, là phúc báo, ngươi nói như vậy, có phải cảm thấy Đức Phật sai rồi?”

“Bệ hạ, ngài là vua của một nước, tùy ý làm bậy như vậy, không sợ nhân quả hay sao?” Vương Hà cũng trở nên hồ đồ, trực tiếp cùng Hoàng đế đối đáp.

Trong mắt Hoàn Lẫm nhiễm sát khí, Vương Hà tựa như lão hổ tạc mao (điên lên vì bị chọc giận), không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, ai cũng không dám lên tiếng.

Cuối cùng có một người phá vỡ cục diện bế tắc này.

Đương gia Tạ gia, Tạ Tuấn đi lên tế đàn, tới bên người Tạ Trản, ngữ khí mềm nhẹ nói: “A Trản, ngươi tỉnh lại là tốt rồi. Mạng ngươi không tuyệt là phúc phận của ngươi, cũng là phúc phận của Tạ gia ta.”

Lời này của Tạ Tuấn nghiễm nhiên biểu thị quan điểm của Tạ gia, Tạ gia thế nhưng chấp nhận Tạ Trản! Tạ gia chẳng phải trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi quan hệ cùng Tạ Trản sao? Việc làm của Tạ Tuấn lúc này là vì cái gì?

Tay Tạ Tuấn có chút run, trong lòng ngũ vị tạp trần, tựa như người hành tẩu trong bóng đêm rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, hắn cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng.

Vô luận đã xảy ra chuyện gì, người trước mặt hắn thật sự là A Trản.

Tạ Trản nhìn hắn, trong mắt nhàn nhạt mang theo một ít xa cách, y cùng Tạ Tuấn chưa bao giờ thân cận. Tạ Tuấn ôn tồn lễ độ, đối với ai cũng đều là bộ dáng hào hoa phong nhã, với y cũng vậy, nhưng mà kỳ thực, Tạ Tuấn chưa bao giờ để y vào mắt. Khi còn bé, thứ Tạ Trản chờ mong nhất chính là ánh mắt của Vương thị, nhưng sau lần thất vọng đó, y đối với kẻ khác không còn bất kỳ mong chờ nào nữa. Tạ Tuấn mặc dù đối với y như vậy, y cũng không có cảm giác gì. Ngược lại, bộ dáng thân cận của Tạ Tuấn lúc này làm y có chút không được tự nhiên. Tay Tạ Tuấn dừng trên vai y, Tạ Trản liền lui về sau một chút, tránh khỏi tay hắn.

Tạ Tuấn có hơi sửng sốt, hắn thu hồi tay, trên mặt vẫn là nụ cười ôn tồn lễ độ, kiên định đứng bên người Tạ Trản.

Nịnh thần ngày xưa, đứng một bên là cửu ngũ chí tôn, một bên là gia chủ Tạ gia. Rất nhiều người đều là gió chiều nào theo chiều ấy, trừ bỏ con chim đầu đàn Vương Hà, những người còn lại đều không hề nói tiếng nào.

Kỳ thật, những chuyện y làm cũng không phải là tội ác tày trời. Những người trung thành với Hoàng đế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ bất quá không quen nhìn Tạ Trản ngạo khí, không quen nhìn y áp đảo bọn họ, cho nên mới trăm phương ngàn kế dẫm đạp y dưới lòng bàn chân.

Hoàn Lẫm đi tới bên người Tạ Trản, nhìn bóng râm dưới hàng mi của y, tự nhiên có loại đặc biệt ngoan ngoãn, phảng phất A Trản của hắn là như vậy. Trong lòng Hoàn Lẫm bỗng nhiên dấy lên một cảm giác tốt đẹp. A Trản rốt cuộc có thể quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người, không cần mang áo choàng, không cần sợ bị người khác chỉ trỏ. A Trản trong dĩ vãng, không ai che chở, nhưng hiện tại đã khác xưa.

Hoàn Lẫm còn chưa kịp vui sướng, Tạ Trản đột nhiên quỳ gối trước mặt lão hòa thượng, nói: “Đại sư, ta nguyện nhập Phật môn.”

Biến cố này tới quá nhanh, Hoàn Lẫm nhất thời không phản ứng kịp.

Hắn đã nghĩ đến cuộc sống sau này, hoặc là A Trản theo hắn tiến cung, để y hưởng vinh hoa phú quý, khiến mọi người kính sợ, không còn ai dám nửa câu xằng bậy; hoặc là hắn rời khỏi hoàng cung, cùng A Trản quy ẩn điền viên, du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ vẽ tranh. A Trản không thích hắn cũng được, chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ.

Toàn thân hắn cứng đờ, nhìn A Trản quỳ gối, ngữ khí xưa nay chưa từng kiên định như vậy.

Hắn biết, kỳ thật A Trản đã sớm đưa ra quyết định. Đây mới chính là nguyên nhân vì sao A Trản đáp ứng tham gia lễ tế thiên. Y chẳng qua là muốn thoát khỏi hắn mà thôi.

Hắn cho dù không cam lòng cách mấy, nhưng vào lúc này cũng chẳng thể làm được gì.

“A Trản, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Tạ Tuấn nói. Hắn hiển nhiên cũng không kịp ứng phó, còn chưa hưởng thụ đủ niềm vui sướng A Trản còn sống, liền gặp phải sấm sét giữa trời quang như vậy. Tạ gia đã có hai người xuất gia, hiện giờ lại thêm một người, rốt cuộc thì Tạ gia bọn họ đã tạo ra oan nghiệt gì đây?

“Thỉnh đại sư vì đệ tử quy y.” Tạ Trản nói, ngay cả kéo y cũng đã chuẩn bị tốt.

Lão hòa thượng đứng đó, giống như lão tăng nhập định, không động đậy.

“Sư phụ, đệ tử đến đây đi.” Một tăng nhân xấu xí mặc tăng bào đột nhiên xuất hiện, bước lên bậc thang lên tế đàn, tới trước mặt Tạ Trản, trực tiếp nhận lấy kéo trong tay y.

“Vô Trần!”

“A Trản!”

Lão hòa thượng kêu một tiếng, Tạ Tuấn cũng nhịn không được muốn ngăn cản. Nhưng hai người kia căn bản không thèm nghe, vì thế trước mắt bao nhiêu người, mái tóc đen nhánh của Tạ Trản liền thiếu mất một góc.

Không thể không nói, công phu dùng đao của Vô Trần xác thực rất kém cỏi, hắn vừa xuống kéo, mái tóc đen nhánh đầy mỹ cảm của A Trản liền hoàn toàn bị phá hỏng.

“Đủ rồi” Hoàn Lẫm rốt cuộc mở miệng, sắc mặt của hắn thập phần khó coi, như là tùy thời đều có thể giết người, cực kỳ đè nén phẫn nộ.

Tạ Trản nhìn thẳng hắn, ánh mắt mang theo quật cường cùng quyết tuyệt. Hoàn Lẫm thiếu chút nữa bị ánh nhìn của Tạ Trản làm cho bỏng rát.

“A Trản, nếu muốn nhập Phật môn, cũng không nhất thời vội vàng quy y.” Hoàn Lẫm nói.

Tạ Trản tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Vô Trần cau mày xem thành quả của mình, sau đó thu hồi kéo……

“A Trản, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.” Thanh âm của hắn thấp xuống, mang theo mỏi mệt cùng thống khổ, “Ta sẽ không cưỡng bách ngươi nữa.”

Thân ảnh có chút lạnh lẽo của Hoàn Lẫm biến mất trên tế đàn, nghi thức tế thiên liền kết thúc như vậy. Chuyện này đối với các triều thần mà nói, chính là một cố sự đáng nói, có chút khúc chiết huyền huyễn, nhưng kết cục sau cùng lại hoàn toàn có thể tiếp nhận. Bọn họ không cần phải phủ phục dưới chân nịnh thần xưa kia, Tạ Trản nhập Phật môn, cùng bọn họ không hề ảnh hưởng. Phật Tổ sẽ thanh tẩy tội nghiệt trên người y, nghĩ như vậy, bọn họ đối với Tạ Trản cũng không còn quá nhiều chán ghét nữa.

Ảnh hưởng lớn nhất đó là hoàng cung cùng Tạ phủ.

Hoàn Lẫm cơ hồ là nghiêng ngả lảo đảo trở về hoàng cùng. Lúc khởi hành, hắn ngồi ngự liễn, tâm tình vô cùng tốt, đối với sinh hoạt trong tương lai cũng tràn ngập mong đợi, thế nhưng hiện tại, hiện thực đã cắt đứt hết thảy ánh sáng của hắn. Kết thúc, A Trản hoàn toàn vứt bỏ hắn, không còn bất luận hy vọng gì nữa.

Hắn vào trong cung, nhốt mình vào đại điện, cầm kiếm loạn vũ (múa lung tung) một hồi. Ngày hôm sau, thời điểm Lý Đắc Thanh đẩy cửa đi vào, liền bị tình cảnh bên trong làm cho hoảng sợ. Nơi này nào giống tẩm điện của Hoàng đế? Bức tường đổ nát, một mảnh hỗn độn, ngổn ngang bất kham. Hai mắt Hoàng đế đỏ bừng ngồi dưới bậc thang, tựa như dã thú giãy giụa trong khoảnh khắc cuối cùng.

Đối diện với ánh mắt giết người của Hoàng đế, Lý Đắc Thanh vội vàng lui ra ngoài, sau đó đem cửa điện đóng lại, sâu kín thở dài một hơi. Lão thái giám đứng ở Tây điện ngày xưa, hiện tại là cửa Thái Cực điện, ngẩng đầu nhìn, tầng tầng mây đen che lấp dương quang, sắc trời có chút ám trầm, gió thổi cây cối, càng sinh ra cảm giác lạnh lẽo. Ngày thu đến, triều đình cũng tựa hồ lung lay sụp đổ. Trong đầu quanh quẩn ánh mắt hung ác nhưng tuyệt vọng của Hoàng đế, Lý Đắc Thanh luôn có loại cảm giác, ông trời, giống như muốn thay đổi. Trong mắt Hoàng đế, đã không còn thiên hạ này.