Hà Cẩm vừa nói xong, khí tức ám muội giữa hai người đột nhiên biến mất không còn sót lại chút gì, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Hà Cẩm như hiểu được điều gì, sắc mặt dần dần tái nhợt, chỉ có đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm Hoàn Lẫm, trong mắt mang theo hơi nước cùng một tia hy vọng xa vời.

Hoàn Lẫm như bị giẫm phải đuôi, đột nhiên đứng lên, hất tay Hà Cẩm, xoay người đi ra ngoài.

Trong nháy mắt Hoàn Lẫm bước ra khỏi cửa, Tạ Trản theo bản năng mà quay lại nhìn Hà Cẩm, chỉ thấy nữ tử thẳng tắp đứng đó, còn đâu nửa phần thẹn thùng? Trên mặt đều là phẫn nộ, trong con ngươi lóe lên quang mang ác độc. Tạ Trản không khỏi có chút lạnh người, bởi vì lúc này Hà Cẩm tựa hồ không phải nhìn Hoàn Lẫm, mà là y!

Tạ Trản vội vã hoàn hồn, Hà Cẩm dĩ nhiên không biết y tồn tại, cho nên vẻ mặt đó là đối với ngọc bội treo bên hông Hoàn Lẫm. Tạ Trản từ lâu đã nhìn ra ác ý của Hà Cẩm đối với ngọc bội, chỉ là nghĩ không thông nàng vì sao đối với đồ vật vô tri vô giác lại oán hận như vậy.

Hoàn Lẫm bước đi rất nhanh, cho nên nét mặt Hà Cẩm chỉ lộ ra một thoáng rồi biến mất, sau đó bước ra khỏi Thái Cực điện. Tạ Trản cảm thấy được, Hoàn Lẫm lúc này điên rồi, hắn bước đi gấp gáp, hơi thở hổn hển. Không biết qua bao lâu, Hoàn Lẫm rốt cục ngừng lại.

Tạ Trản nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Y điều chỉnh tầm mắt nhìn Hoàn Lẫm, khuôn mặt hắn trời sinh tuấn tú nhưng không hề mất đi anh khí, mày rậm mắt to, mâu sắc thâm hắc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, giữa hai hàng lông mày mang theo bĩ khí cùng ngạo khí. Lúc hắn trầm mặt, bĩ khí cùng ngạo khí đều biến mất, cả người thoạt nhìn âm trầm.

Hoàn Lẫm đứng đó, không ai dám đến gần, một lúc sau, hắn đột nhiên gọi một tiếng: “Lý Đắc Thanh!”

Lão thái giám nơm nớp lo sợ tới gần.

“Mang rượu tới.”

Mười mấy cái vò rượu rất nhanh liền đặt trước mặt Hoàn Lẫm.

Tửu lượng Hoàn Lẫm xác thực rất tốt. Nhiều năm về trước, Hoàn Lẫm thích nhất là bồi y uống rượu. Tửu lượng Tạ Trản không tốt, chỉ mới hai chén vào bụng, liền sau đó quên hết mọi chuyện.

Tạ Trản từng hỏi hắn lúc y say rượu trông như thế nào, Hoàn Lẫm trừng mắt nhìn y, lộ ra nụ cười xấu xa: “Như cá gặp nước.”

Về phần ai là cá ai là nước, nếu hỏi thêm quả thực có chút càn rỡ. Hai tai Tạ Trản phiếm hồng, liền không hỏi thêm nữa.

Khi đó, Hoàn Lẫm yêu thương ôm y vào trong ngực, nói những lời thô tục.

Hoàn Lẫm nói: “A Trản, ngươi thật là bảo bối của ta.”

Hoàn Lẫm nói: “A Trản, cả đời này ta không thể bỏ được ngươi.”

Hoàn Lẫm nói: “A Trản, ta thật muốn lúc nào cũng ôm ngươi vào trong ngực, vĩnh viễn không buông tay.”

Khi đó, Hoàn Lẫm giống như một hài tử cố chấp. Nhưng Tạ Trản  lại yêu đến chết cái dáng dấp cố chấp đó của hắn.

Âm thanh vỡ tan của vò rượu khiến Tạ Trản hoàn hồn. Đoạn hồi ức ngọt ngào, bây giờ đột nhiên nghĩ lại, trong lòng y cũng không quá mức gợn sóng.

Hết thảy đều trôi qua, Tạ Trản bình tĩnh mà nhìn Hoàn Lẫm.

Hoàn Lẫm cầm vò rượu lên trực tiếp uống cạn, uống xong đem vò rượu đập xuống mặt đất. Rượu bắn tung tóe, trên mặt Tạ Trản cơ hồ dính vài giọt rượu, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt. Y cảm thấy mình tựa hồ say rồi, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ.

Hoàn Lẫm uống quá nhanh, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đều là vò rượu rỗng. Sau khi uống xong, hắn ngồi lên một vò rượu, ngẩng đầu nhìn trời.

Đêm đã khuya, trăng sáng cả một bầu trời.

Hoàn Lẫm nhìn một chút, đột nhiên điên cuồng nở nụ cười.

“Từ Kinh Châu tới Kiến Khang, suốt hai ngày hai đêm, từ trên lưng ngựa ngã xuống rất nhiều lần, cả người đều là thương tích, ta quả thực là đồ ngốc.” Hoàn Lẫm nói xong, liền cầm lên một vò rượu uống tiếp.

“Trẫm hôm nay đã là Hoàng đế, muốn gì có đó, đã không còn gì hiếm lạ!”

Hoàn Lẫm vừa khóc vừa cười, cực kỳ giống một kẻ điên.

Hoàn Lẫm phát điên xong, liền mặc kệ một đống bừa bộn, quay trở về Thái Cực điện.

Tạ Trản phát hiện Hoàn Lẫm thực sự là người tự chủ rất mạnh. Hắn vốn đã say khướt, thế nhưng trên đường trở về Thái Cực điện, liền biến thành Hoàng đế cao cao tại thượng, ung dung quý phái.

Lúc vào Thái Cực điện, vừa đóng cửa, hắn đột nhiên đi đến trước giường, mở ra ngăn kéo, tựa hồ đang tìm kiếm đồ vật gì đó. Hắn tìm càng ngày càng nhanh, cuối cùng đem toàn bộ ngăn kéo rút ra, rơi trên mặt đất.

Tạ Trản đã quen dáng dấp phát điên của hắn, âm thanh va chạm làm y vô cùng buồn bực, cuối cùng chỉ còn cách tĩnh tâm dưỡng thần.

Hoàn Lẫm giống như một con chiến ngưu bị đánh bại, ngồi dưới đất thở hổn hển.

“Bệ hạ, Hoàn Thanh đạo nhân cầu kiến.”

Hoàn Lẫm chợt tỉnh táo lại, gương mặt tuấn lãng lúc này tràn đầy uể oải.

“Để hắn vào.”

Một lát sau, một đạo sĩ tiên phong đạo cốt* bước vào.

( *Cốt cách dáng dấp của bậc tiên)

Hắn đi tới trước mặt Hoàn Lẫm, trên mặt không có cung kính, cũng không hành lễ, nhìn Hoàn Lẫm tựa như nhìn chúng sinh.

Hoàn Thanh đạo nhân tới cạnh bàn, rót một chén trà rồi đưa cho Hoàn Lẫm. Hoàn Lẫm nghi hoặc nhìn hắn, cũng không đón lấy chén trà. Đạo nhân không thu hồi, một mực giữ nguyên tư thế.

Cuối cùng, Hoàn Lẫm vẫn đón lấy, chìn chằm chằm chén trà nửa ngày: “Trà này có gì kỳ lạ sao?”

Hoàn Thanh đạo nhân nhìn chằm chằm chén trà, khuôn mặt không gợn sóng, cũng không nói một lời.

Hoàn Lẫm cảm thấy vô vị, đem chén trà thả trên mặt đất.

“Mệt mỏi, liền buông tay.” Đạo nhân nói.

“Trẫm sở dĩ giữ ngươi lại bên cạnh, chính là vì cảm thấy ngươi cùng những đạo sĩ hay nói đạo lý không giống nhau.” Hoàn Lẫm cười lạnh.

“Bất quá đều là con người, làm sao có thể bất đồng?” Đạo nhân trên mặt lộ ra ý cười, ý cười đó như một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, rất nhanh liền biến mất.

Hoàn Lẫm ngơ ngác nhìn hắn: “Nguyên lai ngươi cũng sẽ cười.”

“Đều là người, thì lại làm sao sẽ không cười? Bệ hạ nói đùa.”

Hoàn Lẫm như cũ nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa hơn nhiều: “Ngươi không nên như vậy mà nên cười vui vẻ thêm một chút, ngươi lúc cười trên mặt sẽ có hai lúm đồng tiền. Tóc cũng không nên thả loạn, ngươi chẳng phải yêu thích gọn gàng sạch sẽ sao, đem tóc buộc lên đi.”

Hoàn Lẫm thân thủ muốn đem tóc của hắn buộc lên, đạo nhân lui về sau một chút, tay Hoàn Lẫm liền dừng ở không trung.

Ánh mắt Hoàn Lẫm nhanh chóng lạnh xuống.

“Vốn không phải cùng một người, làm sao có thể giống nhau?” Đạo nhân nói.

Hoàn Lẫm dời đi ánh mắt: “Trẫm không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”

Đạo nhân đem mũ đeo lên, che khuất khuôn mặt.

Thời điểm phát sinh những việc này, Tạ Trản vẫn luôn ở bên cạnh chứng kiến. Ánh sáng quá mờ, đèn vẫn chưa thắp lên, cho nên Tạ Trản cũng không thấy rõ bộ dáng của đạo nhân. Nhưng tại một khắc kia, nương theo ánh trăng, y liền nhìn thấy rõ mặt đạo nhân,. Đương lúc thấy rõ mặt hắn, mãi một lúc sau Tạ Trản vẫn chưa hoàn hồn. Đầu của y hoàn toàn hỗn độn, tưởng đã nắm bắt được chút gì đó, lại phát hiện chẳng có gì cả.

“Có nguyên nhân sẽ có kết quả, bệ hạ sao không kết thúc hết đi?” Hoàn Thanh đạo nhân hỏi.

“Như thế nào kết thúc? Chẳng lẽ muốn trẫm đặc xá tử tội cho hắn?” Hoàn Lẫm cười lạnh nói, “Người trong thiên hạ có thể vô tội, chỉ có hắn không thể vô tội. Trẫm muốn nhìn một chút, người mà hắn luôn dựa vào, Tư Mã Diễm, có đi cứu hắn hay không!”

“Bệ hạ vẫn muốn nhốt hắn bên trong nhà lao hay sao?” Đạo nhân hỏi.

Vẫn luôn nhốt y bên trong nhà lao tới lúc y già, tới lúc y chết?

Hoàn Lẫm nghĩ như vậy cũng cảm thấy không thích hợp, hắn trong lòng có chút hoảng loạn, tựa như người lơ lửng trôi nổi trên biển rộng, làm cách nào cũng không nắm giữ được đồ vật.

“Vẫn luôn giam giữ thì làm sao?” Hoàn Lẫm đột nhiên đứng lên, “Thiên hạ của trẫm chẳng lẽ không nuôi nổi một tử tù?”

“Trẫm muốn giam giữ hắn, để hắn biết rõ ai mới là người hắn nên dựa vào.”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, đạo nhân không thấy rõ mặt, có lẽ đang trầm tư, cũng có lẽ bởi vì không nói gì. Hoàn Lẫm đã đi vào ngõ cụt, cho dù đạo nhân nói gì, hắn cũng không chịu nghe.

“Vậy nếu hắn nguyện ý cầu ngài?” Hoàn Thanh đạo nhân hỏi.

Hoàn Lẫm đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đêm đó, Hoàn Lẫm mơ thấy hai giấc mộng.

Giấc mộng đầu tiên, hắn mơ thấy doanh trại đóng quân ở ngoại ô Kinh Châu, hắn lén lút từ trong quân doanh chạy ra ngoài, một người một ngựa bôn ba trên đường. Đối với Hoàn Lẫm lúc đó mà nói, mấy trăm dặm không phải là khoảng cách. Hắn thế nhưng trong lòng vui mừng, một đường chông gai không hề khó khăn, bởi vì cuối con đường, có người mà hắn muốn gặp. Hắn đi qua những vùng đất hoang, tiến vào đô thành phồn hoa, cũng không thèm liếc nhìn phồn hoa đây đó, mà chạy thẳng đến nơi chốn cũ kia.

Giấc mộng thứ hai, Tạ Trản vẫn là một thân bạch y, hiện ra cùng lúc khi hắn giục ngựa đi xa, hắn quay đầu, trông thấy dưới ánh hoàng hôn một thiếu niên toàn thân bạch y đứng đó. Hắn vẫn luôn tiến lên, mãi đến khi bóng người kia biến thành một chấm trắng, đột nhiên thiếu niên xuất hiện trước mặt hắn, Hoàn Lẫm vội ghìm chặt dây cương. Thiếu niên bạch y, băng băng lãnh lãnh, biểu tình trên mặt thanh đạm mà mờ mịt.

“Hoàn Lẫm, ta muốn gặp ngươi.” Thiếu niên kia đôi môi mỏng mấp máy, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Hoàn Lẫm cảm giác được những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên mặt hắn, sau đó đột nhiên tỉnh dậy.

Hoàn Lẫm nghĩ, nếu y nguyện ý cầu hắn, nếu y nói rằng y đã dựa vào nhầm người, vậy hắn liền tha cho y một mạng.