Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

*********

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến đem nhóm linh thực thu vào nhẫn không gian, ra cửa ăn bữa sáng rồi đó bắt xe đi đến Tô gia.

Lúc đến nơi cậu mới phát hiện, vị trí của khu biệt thự Lâm Thuỷ và khu biệt thự lưng chừng núi cách nhau rất gần, chỉ là lâm thủy xa hơn một chút, trước khi cậu cũng không chú ý qua.

Xe của Tô gia đã chờ sẵn trước cổng, Tô Duệ đứng ở bên cạnh xe hướng Tiêu Chiến vẫy tay, thực hiển nhiên, cậu ta đối với cầu dịch phi thường để ý.

Sau khi Tiêu Chiến lên xe, Tô Duệ mới mở lời: "Không bằng về sau tôi sẽ cho tài xế đến đón cậu?"

Tiêu Chiến hồi tưởng lại cốt truyện: "Không cần đâu, bắt xe cũng rất tiện.

Cóthể hỏi một chút, cầu dịch là cho ai dùng không?"

Tô Duệ cười đáp: "Này có cái gì không thể hỏi, bên ngoài người biết cũng không ít, là cho ông nội của tôi dùng."

Trong lòng Tiêu Chiến khẽ sửng sốt, cậu nhớ rõ trong sách, lúc nghỉ hè chuẩn bị vào năm nhất đại học, ông nội của Tô Duệ qua đời.

Tô gia rung chuyển nên Tô Duệ phi thường vội, cùng Lâm Mông phát sinh rất nhiều hiểu lầm.

Đương nhiên, trong đó rất nhiều nguyên nhân đều là bút tích của Triệu Kỳ

Thực mau Tiêu Chiến liền trấn định lại, hiện tại cậu ở thế giới này là chân thật, không giống trong sách nữa, vốn dĩ chết cậu phải chết mà hiện tại vẫn còn tồn tại, chuyện gì cũng sẽ khả năng thay đổi.

Lấy xong cầu dịch, tài xế Tô gia đưa Tiêu Chiến rời đi, cậu mua một bó hoa, đi đến khu biệt thự lưng chừng núi.

Cậu quyết định dùng hành động để tiêu trừ hoài nghi trong lòng Vương Nhất Bác, tặng hoa không nhất định là lựa chọn tốt nhất, nhưng cậu nhất thời cũng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.

Rốt cuộc Vương Nhất Bác so với cậu nhiều tiền hơn, cái gì cũng không thiếu, làm hành động thân mật hắn lại không bằng lòng.

Khu biệt thự được quản lý rất nghiêm, xe của Tô gia đưa Tiêu Chiến đến không có đăng ký xuất nhập ở khu biệt thự lưng chừng núi nên bị cản lại.

Các nhân viên bảo an ngày hôm qua đều gặp được Tiêu Chiến trên đường về ngồi chính là xe Vương gia, hôm nay càng sẽ không ngăn cậu, thế là cậu lại lần nữa đi bộ đến biệt thự của Vương Nhất Bác.

Kẻ không có tiền luôn có nhiều nỗi khổ!

Sau khi cửa mở, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, mỉm cười thật tươi đưa ra hoa: "Buổi sáng đi đến Tô gia thu thập cầu dịch, mới phát hiện cách nơi này rất gần, thuận tiện ghé qua đây."

Tầm mắt Vương Nhất Bác từ người của cậu đảo lên gương mặt đỏ ửng vì vận động, còn nhớ rõ ngày hôm qua cậu nói đi lên rất mệt, hắn nghiêng người tránh ra một lối vào: "Đi vào nghỉ ngơi một chút đi."

Vẫn như cũ không có nhận hoa.

Tiêu Chiến cười cười, sau khi đi vào phòng khách, cậu không có nhìn thấy hoa ngày hôm qua, cũng không để ý, chỉ đem hoa cắm vào lọ, thuận tay sửa sửa, làm chúng nó thoạt nhìn càng xinh đẹp, sau đó mới ngồi vào sô pha.

Cậu đánh giá thần sắc Vương Nhất Bác, phát hiện tinh thần hắn không tốt lắm, tựa hồ tối hôm qua ngủ không ngon.

"Anh cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không có việc gì, phản ứng bình thường trong kỳ mẫn cảm thôi."

"Có biện pháp gì làm anh thoải mái hơn không?"

Vương Nhất Bác môi mỏng hơi nhấp, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Đương nhiên là có biện pháp, ôm lấy thiếu niên, khẽ hôn thiếu niên, gặm cắn phía sau gáy của thiếu niên,...

Tất cả những chuyện này đều sẽ làm hắn cảm thấy thoải mái.

Tiêu Chiến xê dịch vị trí, đùi của hai người gần như dán vào nhau, cơ bắp của Vương Nhất Bác nháy mắt căng chặt lên.

Cậu nghiêng người, giang hai tay ra.

"Muốn ôm một chút thử xem không?"

"Không được."

Nói xong Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy, hướng bên cạnh di chuyển sang một bước.

"Làm đi, nếu tôi có thể làm anh thoải mái thì anh không cần khách khí."

Vương Nhất Bác vẫn đứng im như cột.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác biểu tình căng thẳng, bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy nói: "Tôi về đây, hẹn gặp lại.

Không cần tiễn."

Vì thế Vương Nhất Bác đứng lại tại chỗ.

Khi Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng khách, một chiếc xe đã chờ sẵn ở cửa, tài xế mở cửa xe ra đứng khom lưng trong tư thế mời mà nói với cậu: " Tiêu tiên sinh, Vương tổng căn dặn tôi đưa cậu trở về."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn, tự nhiên không có thấy người, cậu buồn cười mà lắc đầu, ngồi vào trong xe.

Đi được nửa đường, cậu nhận được một cuộc gọi từ người lạ, trực tiếp từ chối, người kia lại tiếp tục gọi đến.

Cậu nhướng mày, nhàm chán mà nhìn ngoài cửa sổ, tùy tay nhận cuộc gọi.

"Xin chào Tiêu tiên sinh, tôi là thiếu tá Tiền Cần thuộc bộ phận hậu cần của quân bộ, có rảnh nói chuyện một chút sao?"

Tiêu Chiến nghĩ đến tin tức lúc trước từng xem qua:"Về chuyện Thấu Cốt Thảo sao? Thực xin lỗi, chúng nó với tôi mà nói giống như bạn bè, tôi không bán."

Tiền Cần có chút kinh ngạc, tư liệu của đối phương hắn đã xem qua, tốc độ phản ứng cùng quyết đoán cự tuyệt, thật sự không giống như một Omega 18 tuổi chút nào.

Cho dù là Tiêu gia chủ Tiêu Viễn, nghe tới người của quân bộ cũng chưa chắc quyết đoán như vậy.

"Điểm này tôi có thể lý giải, vậy quân bộ chỉ mua ngưng lộ của Thấu Cốt Thảo có được không?"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, ngưng lộ một ngày đại khái có thể thu thập 15 ml, cậu còn chưa có học tập chế hương, loại nguyên vật liệu cao cấp này cậu cũng không dùng được, không bán chính là lãng phí.

Quân bộ ít nhất so chợ đen đáng tin cậy, hơn nữa quân bộ mua, những người còn lại cũng không dám động tâm tư, bớt việc.

"Có thể, mỗi tháng bán 300 ml, một tháng bán một lần, nếu các ngườu có tình huống khẩn cấp có thể lấy mỗi ngày, được không?"

"Thấu Cốt Thảo trên tay Tiêu tiên sinh một ngày có thể thu thập được bao nhiêu ngưng lộ?"

"15 ml."

"Quân bộ muốn mua toàn bộ, một tháng 450 ml, 50 vạn."

"Nhiều nhất 400ml, tôi phải lưu một chút."

Dù sao cũng là thánh dược ngoại thương, tùy thời đều khả năng sẽ dùng đến.

"Được, gặp mặt trao đổi về hợp đồng đi, hiện tại Tiêu tiên sinh có rảnh không?"

Tiêu Chiến trả lời có, Tiền Cần sấm rền gió cuốn, nhanh chóng xác định vị trí gặp mặt, sau khi gặp mặt trực tiếp đem hợp đồng mua bán đưa cho cậu xem qua.

Sau khi xem qua, Tiêu Chiến ký tên, toàn bộ quá trình không vượt qua năm phút.

Tiền Cần nhìn chữ ký trên hợp đồng, cười vươn tay: "Hợp tác vui vẻ."

Tiêu Chiến duỗi tay, còn chưa đụng tới, Tiền Cần liền thu hồi tay, sờ soạng cái mũi: "Xin lỗi, cậu làm việc quá lưu loát, làm tôi quên mất cậu là Omega."

Tiêu Chiến nhướng mày: "Ngài đây là kỳ thị giới tính."

Tiền Cần một thân quân trang, lại không nghiêm túc, cười rộ lên sang sảng: "Tuyệt đối không có, không ai sẽ kỳ thị Omega.

Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Vì thế Tiêu Chiến ngồi của quân bộ trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ, đem nhóm linh thực thả ra ngoài, tiếp tục luyện tập khống chế tin tức tố.

Buổi chiều Tiêu Chiến dùng thiết bị tách mùi lấy ra một chút tinh dầu của linh thực cấp thấp, ở chế hương thất dùng chúng nó cùng tinh dầu lần trước cậu đã lấy ra thử điều hương.

Cậu không ngừng thay đổi tỉ lệ các loại tinh dầu, chọn ra một loại dễ ngửi nhất.

Còn đang định tiếp tục, nhưng đã dùng hết nguyên vật liệu rồi.

Vì thế cậu ngưng lại, tìm một khoá hướng dẫn chế hương cơ bản để xem qua.

Trong lúc cậu điều hương phát hiện tinh dầu linh thực cùng tinh dầu của thực vật bình thường không giống nhau, mùi vị không dễ dàng trộn lẫn.

Vẫn luôn xem hướng dẫn chế hương đến lúc Naru thúc đến cậu mới ngưng lại ra ngoài ăn cơm chiều.

Thu nhóm linh thực vào nhẫn không gian, sau đó đi dọc theo phố giải trí náo nhiệt nhất ở Đế Đô xem phong cách của các hàng quán.

Mỗi nơi cậu đều sẽ lưu lại một lát, nhìn kỹ phong cách trang hoàng của bọn họ, quan sát khách đến thích xu hướng nào hơn.

Lúc ban đầu khi vừa tới đây cũng đã xem qua, nhưng chỉ là xem cho vui chứ không mục đích rõ ràng như lần này.

Trong lúc xem có rất nhiều người đến gần, cậu đều sạch sẽ lưu loát cự tuyệt.

Mỗi nơi xem qua cậu liền ghi nhớ những chỗ tốt lại, cùng với một ít ý tưởng của chính mình.

Khi Tiêu Chiến vừa mới xem xong một nhà hàng, âm báo cuộc gọi lại vang lên, cậu chuyển tiếp, âm thanh của Lâm Mông vang lên rất khẽ bên kia đầu dây, như là sợ bị người phát hiện: "Chiến Chiến, cậu mau tới Ngọc Trai Đen đi."

Ngọc Trai Đen nằm trên phố giải trí lớn nhất Đế Đô, quán bar vừa có rượu vừa có phục vụ hương chế phẩm, rất nhiều khách nhân ở đó đều không dán miếng dán ngăn cách, vì cồn sẽ làm cảm xúc phóng ra ngoài.

Sau khi uống rượu say, dùng một chút hương phẩm hiệu dụng tốt thì có thể làm cho bọn họ bảo trì lý trí.

Tiêu Chiến khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Lâm Mông lại khe khẽ nói: "Hôm nay Vương tổng hẹn A Duệ tụ tập, A Duệ không nói với tôi mà lại đi một mình, là tôi lặng lẽ theo tới, vừa mới nãy tôi thấy tên Triệu Kỳ đáng ghét kia cũng đến rồi, cậu ta cố ý té ngã trên người Vương tổng.

Lẽ nào bây giờ cậu ta không theo đuổi A Duệ nữa mà chuyển sang Vương tổng rồi? Ây da, nói chung là tôi cảm thấy không thích hợp, cậu mau đến đây nhanh lên đi."

Đôi mắt của Tiêu Chiến mị mị, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cách đó không xa chính là Ngọc Trai Đen: "Tôi sẽ tới ngay."

Lúc Tô Duệ nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác đã cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Tô gia cùng Vương gia thường hay tới lui hợp tác làm ăn, nhưng quan hệ của cậu ta cùng Vương Nhất Bác cơ hồ không thân thiết lắm, dù sao cũng cách nhau nhiều tuổi nên cũng không thích hợp làm bạn bè.

Hơn nữa Vương Nhất Bác trầm mặc ít nói, các thiếu gia công tử hào môn ở Đế Đô tụ tập, hắn chưa từng tham gia qua.

Cho nên Tô Duệ hoàn toàn không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ mời cậu ta tham gia buổi tụ tập của hắn.

Mà nếu Vương Nhất Bác đã mở miệng, Tô Duệ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng đáp ứng hắn không mang theo người khác.

Cậu ta hiểu, Vương Nhất Bác chính là muốn ám chỉ không được nói cho Lâm Mông biết, còn lý do vì sao thì cậu ta cũng không rảnh quan tâm.

Tô Duệ đem tin tức này nói trong nhóm bạn tốt, trong nhóm thoáng chốc an tĩnh hồi lâu, thậm chí có người hoài nghi ai đó đã hack vòng tay cá nhân của Vương Nhất Bác rồi.

Tô Duệ vô ngữ, cường điệu: "Địa chỉ IP chính xác là cái mà chúng tôi đã trao đổi, thanh âm chính xác cũng là của Vương tổng, các người tới hay không?"

"Đương nhiên tới!" Mấy tên phú nhị đại tâm tình tò mò, sôi nổi tỏ thái độ.

Hành động này của Vương tổng nói không chừng là đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn kết giao một ít bạn bè, cơ hội tốt như vậy, ai cũng sẽ không bỏ lỡ.

Tô Duệ cộng thêm bốn vị phú nhị đại, tổng cộng năm người tới Ngọc Trai Đen trước, con trai của ông chủ Ngọc Trai Đen, Diệp thiếu cũng ở trong số đó.

Năm người gặp mặt, tầm mắt Tô Duệ ở trong đám bạn tốt đảo qua, không nhịn cười ra tiếng: " Mấy người là muốn đi khảo sát chi nhánh nào hay là muốn mở họp?"

Mỗi người đều mặc đứng đứng đắn đắn, cùng bộ dáng bình thường không đàng hoàng cách thật khá xa.

Diệp thiếu trợn trắng mắt: "Kia chính là Vương tổng đó, đến cha ta thấy đều phải khách khách khí khí, ta nào dám giương oai."

Còn lại mấy người khác cũng không ngừng hưởng ứng.

Tô Duệ an ủi: "Tuy rằng Vương tổng nghiêm túc, nhưng ở chung cũng khá tốt."

Diệp thiếu chậc một tiếng, rõ ràng không tin, hỏi: "Ở chỗ này chờ hay là đi vào phòng trước?"

Tô Duệ nghĩ nghĩ: "Ở bên ngoài chờ đi, Vương tổng nói không đi phòng."

Diệp thiếu sắc mặt cổ quái: "Đây là khảo sát dân tình sao?"

Tô Duệ nhún vai: "Không biết được."

Bọn họ đi đến phía trước ngồi xuống bàn bên góc trái, một chiếc số pha hình chữ U lớn được bọc nhung đỏ sang trọng chứa năm đại nam nhân cũng không chật hẹp.

Tô Duệ ngồi xuống, gửi định vị cho Vương Nhất Bác, sau đó lại trò chuyện cùng những người khác.

Trong lúc mọi người đang hăng say trò chuyện, một người nam nhân cao lớn đến gần, Diệp thiếu giơ tay ngăn cản lại: "Ngượng ngùng a người anh em, bên này đặt bao hết rồi."

Tầm mắt Tô Duệ nhìn qua, lập tức đứng lên: "Vương tổng?"

Diệp thiếu: "......?"

Người đi đến tóc mái màu đen che một nửa cái trán, mặc một kiện áo sơ mi màu rêu phối cùng quần jean, chân mang giày Martin, thân cao chân dài thoạt nhìn rất soái.

Đây chính là Vương - vĩnh viễn mặc tây trang giày da vẻ mặt nghiêm túc - Nhất Bác, Vương tổng sao?

Vương Nhất Bác gật đầu, cùng những người cũng chào hỏi: "Xin lỗi, đợi để mọi người đợi lâu."

Diệp thiếu lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy xua tay: "Không không không, chúng tôi chỉ mới đến thôi."

Vương Nhất Bác mở miệng: " Mọi người không cần khẩn trương, cùng bình thường giống nhau chơi là được."

Hắn trực tiếp ngồi xuống sô pha, tầm mắt ở đại sảnh quét vòng, người trẻ tuổi đủ loại giới tính tới tới lui lui, có không ít người ở sàn nhảy khiêu vũ, trên mặt mang theo tươi cười.

Cũng có người ở quầy bar uống rượu giải sầu, thâm tình bi thương, còn có những đôi tình lữ ngồi ở ghế dài, ngọt ngọt ngào ngào cùng nhau uống rượu.

Mỗi người đều hoàn toàn không giống như khi hắn đi làm nhìn thấy, tình cảm đều hiện ra ngoài mặt.

Hắn cảm thấy phi thường vừa lòng, nơi này thực hợp ý mình..