Sáng hôm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó đi xem ba cây linh thực, khi nhìn thấy cậu xuất hiện ba cây linh thực thật cao hứng, dùng cành lá đóa hoa cọ cọ ngón tay cậu.

Thụy Đạt phóng thích tin tức tố cùng chúng nó giao lưu, cười nói: "Chúng nó đang rất vui vẻ."

Ngón tay của Tiêu Chiến bị cọ phát ngứa, cười đến hai mắt híp lại: "Thật tò mò cảm giác cùng chúng nó giao lưu là như thế nào."

Thụy Đạt thuận lợi lấy xong nguyên vật liệu, đem ngưng lộ cùng lạc ti đưa cho Tiêu Chiến, vẻ mặt mang theo chút tiếc nuối: "Tôi có quen biết một chuyên gia về phương diện tin tức tố, cậu có cần tôi giới thiệu không?"

Nhìn ba cây linh thực, mẹ của nguyên chủ từng nói mấu chốt điều trị là ở chỗ chúng nó, cho nên Tiêu Chiến cũng không ôm hy vọng gì với bác sĩ hay bệnh viện.

Nhưng mấy ngày này, cậu mỗi ngày đều tới nhìn ba cây linh thực, cũng tỉ mỉ đem chúng nó quan sát, thậm chí còn trực tiếp ăn qua nguyên vật liệu, một chút tiến triển cũng không có.

Cậu nghĩ nghĩ liền nhận lời: "Vậy phải làm phiền anh rồi."

Thụy Đạt cười rộ lên: "Không cần khách khí, tôi sẽ tìm thời gian liên hệ đặt hẹn với chuyên gia kia rồi sẽ báo cho cậu."

Tiêu Chiến gật gật đầu, không còn việc gì, Thuỵ Đạt mang theo dịch Hồng Cầu Quả rời đi.

Hướng tài xế nói cảm tạ, Tiêu Chiến bước xuống xe đi vào trường học.

Nhưng vừa mới đi được vài bước liền bị người gọi lại.

"Tiêu Chiến, mày đứng lại đó!"

Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy Tiêu Ngạo chạy đến trước mặt cậu chất vấn: "Mày đi học bằng xe ai?"

"Liên quan gì đến cậu?"

"Tao thấy người cầm lái ít nhất cũng 40 tuổi đi? Mày không muốn xin hệ thống phối hôn, lại nguyện ý cho một lão già bao dưỡng, thật ghê tởm!"

Đối với tưởng tượng phong phú của đối phương, Tiêu Chiến cũng cạn lời.

"Cậu nói chuyện có thể mang theo đầu óc không? Còn có, tôi cùng Tiêu gia đã đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta cũng không giao tình, không có việc gì cảm phiền Tiêu nhị thiếu đừng tìm tôi nói chuyện."

"Vậy vì cái gì mày không thay đổi họ!"

Đúng là tiểu hài tử vô cớ kiếm chuyện, Tiêu Chiến cũng không có kiên nhẫn: "Không muốn giống họ tôi thì cậu có thể đổi nha."

Dứt lời, Tiêu Chiến đi nhanh vào trường học, Tiêu Ngạo phẫn nộ đi theo phía sau cậu lãi nhãi: "Dựa vào cái gì tao phải đổi, tao là cùng họ với ba ba, mày có ba ba sao?"

Tiêu Chiến giả vờ như không nghe thấy, một chút cũng không để ý tới.

Thấy cậu im lặng Tiêu Ngạo liền tức giận đến dậm chân: "Có bản lĩnh thì vĩnh viễn mày cũng đừng trở về Tiêu gia!"

Sở dĩ Tiêu Ngạo nói như vậy, là bởi vì cậu ta nghe mẹ nói hiện tại Tiêu Chiến cậy có chút tiền mới lên mặt như thế, bất quá chút tiền ấy cho dù tiết kiệm thì không tới hai năm cũng sẽ tiêu hết mà thôi.

"Tiêu Ngạo, Tiêu Trứng Thúi thật sự đã cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ sao?"

Bả vai của Tô Ngạo bị người vỗ vỗ, cậu ta quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Kỳ: "Kỳ ca, là thật đó."

Triệu Kỳ nhíu nhíu mày, càng không nghĩ ra.

Ngày hôm qua anh trai đáp ứng sẽ cho Tiêu Chiến một bài học, kết quả sự tình không làm được, ngược lại tay còn bị thương.

Còn dặn không được tìm Tiêu Trứng Thúi gây sự nữa.

Buổi tối nghe cha nhắc tới chuyện làm ăn hợp tác cùng Tiêu gia, Triệu Kỳ còn tưởng rằng anh trai Tiêu gia nên mới không ra tay, nhưng hiện tại Tiêu Chiến đã cùng Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ rồi mà.

Rốt cuộc vì cái gì anh trai lại cho phép tìm Tiêu Chiến gây phiền phức?

Chẳng lẽ?

Triệu Kỳ nghĩ gương mặt Tiêu Chiến hiện tại có chút xinh đẹp hơn trước, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Anh trai sẽ không coi trọng Tiêu Trứng Thúi đâu!

Buổi chiều tan học, Tiêu Chiến không liên hệ với tài xế của Vương gia mà là đứng ở ven đường bắt taxi, cậu chuẩn bị đến Vọng Nguyệt Chi Hạ một chuyến.

Hôm nay Naru thúc vừa nhập về một nhóm linh thực cấp D, dạo gần đây cậu vẫn đang nghiên cứu về linh thực nên muốn nhìn qua một chút thực thể.

Đợi hơn năm phút mới bắt được xe, Tiêu Chiến nói địa chỉ đến cho tài xế rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Trong chốc lát, mày cậu nhíu chặt lại, trong xe tràn ngập tin tức tố Alpha, càng ngày càng nồng.

Phía sau gáy nóng rực, thân thể cũng hơi nóng lên, rất không thoải mái.

Thanh âm của tài xế có chút không được tự nhiên: "Xin lỗi, tôi...!thân thể không được thoải mái lắm.

Cậu ổn không?"

"Vẫn ổn." So tối hôm qua, phản ứng như thế này đã tốt hơn nhiều rồi.

Sau đó cậu lại nói tiếp: "Chú dừng xe cho con xuống bên đường đi."

Tài xế điều khiển xe chạy đến càng nhanh: "Được, để tôi tìm vị trí thuận lợi đổ lại để cậu xuống, cậu cố chịu đựng một chút, nếu không thoải mái có thể gỡ miếng dán ngăn cách xuống."

Tiêu Chiến liếc gã tài xế một cái, từ ba lô lấy ra túi thơm đưa lên mũi ngửi ngửi, đồng thời mở vòng tay gửi một tin nhắn S.O.S

Lúc này tài xế đã lái xe vào một con đường nhỏ, bên đường có ba gã Alpha đứng chờ sẵn, cách đó không xa còn một chiếc xe thể thao màu rượu đỏ.

Tài xế cho xe dừng lại: "Xuống xe."

Mặc dù Tiêu Chiến không có nghe lời mà bước xuống xe, nhưng có thực nhiều loại hương vị tin tức tố của Alpha vẫn có thể xuyên qua cửa xe mà quấn lấy cậu.

Đem túi thơm đặt ở chóp mũi, hương thơm nhàn nhạt mát lạnh làm các loại tin tức tố kia mai một đi bớt, khiến cậu thanh tỉnh trở lại.

Trong xe thể thao, Triệu Thanh lười biếng vuốt vuốt tóc bên thái dương, ghét bỏ nói: "Em trai thân ái, chẳng lẽ em không biết Alpha rất chán ghét tin tức tố của đồng loại sao? Em đang trừng phạt người khác hay là trừng phạt anh trai của mình vậy?"

Lúc này Triệu Kỳ đã mang khẩu trang cách ly lên, lôi kéo Triệu Thanh xuống xe: "Em đang giúp anh thanh tỉnh đầu óc."

Triệu Thanh không hiểu nên đành nhún vai, đi theo Triệu Kỳ đến gần xe taxi.

Nhìn thấy Triệu Kỳ, vẻ mặt Tiêu Chiến mang theo một tia không kiên nhẫn.

Quả nhiên rất giống với miêu tả trong tiểu thuyết, tên Triệu Kỳ này giống hệt như cao bôi da chó, trời đánh không buông.

Trong sách, toàn bộ tâm trí Triệu Kỳ đều dùng để theo đuổi vai chính công cùng với chia rẽ vai chính thụ, lần lượt thất bại, lần lượt lại nghĩ ra biện pháp mới, thẳng đến chết.

Loại người này thực phiền.

Triệu Kỳ vẫy vẫy tay, ba Alpha đứng ở ven đường đều rời đi, cậu ta tháo khẩu trang cách ly ra, nói với Triệu Thanh: "Anh phải ngửi cho kỹ mùi vị tin tức tố này, không được để diện mạo của nó lừa."

Sau khi nói xong, Triệu Kỳ hít hít mũi, trong không khí một chút mùi thối cũng không có, cậu ta trừng mắt nhìn người tài xế: "Một chút hữu dụng cũng không có, cư nhiên còn chưa làm cho nó gỡ miếng dán cách ly ra."

Triệu Thanh vẫn luôn treo tươi cười giờ phút này lại biến thành nhăn nhúm khó coi: " Không phải anh đã nói em chớ chọc tới người này rồi sao?"

Triệu Kỳ bị biểu tình nghiêm túc của anh trai doạ sợ, nhưng vẫn ngang bướng nói: "Em chính là muốn để anh ngửi mùi vị tin tức tố của Tiêu Trứng Thúi, để anh không bị diện mạo của nó lừa thôi mà."

Lúc này Tiêu Chiến mới mở cửa xe bước xuống, giương mắt nhìn bọn họ.

Triệu Kỳ tầm mắt dừng ở trên tay cậu, thanh âm đột nhiên đề cao: "Sao mày lại có túi thơm Nguyệt Hàn?"

Triệu Kỳ nhớ lần đó cậu ta phải năng nỉ mẹ thật lâu mẹ mới đáp ứng mua cho mình một cái, nhưng cuối cùng cũng không mua được.

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn túi thơm, thầm nghĩ thứ này có hiệu quả tốt như vậy, quả nhiên không phải hàng rẻ tiền.

"Thực xin lỗi Tiêu thiếu, Kỳ Kỳ chỉ là hồ nháo, không có ác ý." Triệu Thanh nhìn trên tay Tiêu Chiến cầm túi thơm Nguyệt Hàn, càng thêm chắc chắn đối phương cùng Vương Nhất Bác quan hệ không đơn giản, thế nên chủ động xin lỗi trước.

Tiêu Chiến méo miệng đáp: "Lời này tôi nghĩ anh nên cùng cảnh sát nói đi."

Triệu Kỳ thoáng chốc hoảng sợ: "Mày báo cảnh sát?"

Tài xế sửng sốt, từ ghế điều khiển ló đầu ra: "Cậu báo cảnh sát khi nào? Không đúng, sao cậu lại báo cảnh sát?"

Tiêu Chiến liếc nhìn gã tài xế một cái: "Người có đầu óc đều biết lúc bị tin tức tố ảnh hưởng, gỡ miếng dán ngăn cách xuống chỉ làm tình huống trở nên khó khống chế hơn.

Huống chi, tuyến đường xe chạy căn bản là không phải đi đến địa điểm mà tôi đã nói lúc lên xe."

Chỉ là cậu nghĩ gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới báo cảnh sát, không nghĩ tới là do Triệu Kỳ giở trò.

Lúc này, còi cảnh sát từ xa đã truyền tới.

Triệu Kỳ khẩn trương bắt lấy cánh tay Triệu Thanh cầu cứu: "Anh, làm sao bây giờ?" Rồi lại trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, "Mày mau gọi điện thoại nói không có việc gì đi."

Lời này thành công làm Tiêu Chiến cười thành tiếng:"Cậu cảm thấy tôi có khả năng sẽ làm vậy sao? Hết lần này đến lần khác tìm tôi gây phiền toái, cậu dựa vào cái gì cảm thấy tôi nên chịu đựng? Lần trước trong lớp tôi đã nói rồi, gặp phải chuyện ngoài ý muốn tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."

Xe cảnh sát rất nhanh liền đến, trong không khí còn tàn lưu các loại khí vị Alpha, một người cảnh sát dò hỏi: "Ai là người báo án?"

Tiêu Chiến lên tiếng, đem sự tình kể lại một lần, cậu, tài xế taxi cùng với hai anh em Triệu gia đều bị đưa tới cục cảnh sát lấy lời khai.

Không bao lâu, một người cảnh sát từ bên ngoài đi vào, thông báo kết quả điều tra.

"Theo kết quả điều tra camera trên tuyến đường giao thông, xe taxi đã đổ trong con hẻm gần trường học khoảng 30 phút trước đó, khi ông Tiêu Chiến bắt taxi, tài xế liền lái xe đến đón."

Tiếp theo, cảnh sát là bằng chứng liên lạc của tài xế taxi và Triệu Kỳ.

Sự tình trở nên rõ ràng.

Triệu Kỳ thanh âm phát run: "Tôi không có muốn hại cậu ta đâu, chỉ là muốn tài xế kích thích làm cậu ta phóng thích tin tức tố để anh trai tôi nghe được mùi vị thôi."

Tiêu Chiến sực nhớ lại: "Không chỉ có tài xế, còn có vài Alpha lạ mặt khác, ở vị trí dừng xe đợi sẵn."

Cảnh sát chau mày, quát nhẹ Triệu Kỳ: "Thân là một Omega, còn không biết khi chịu tin tức tố của Alpha kích thích có bao nhiêu nguy hiểm sao? Đặc biệt là những người trẻ tuổi các cậu, nói không chừng sẽ dẫn đến kỳ động dục thụ động.

Còn có anh, thân là tài xế, một chút chức nghiệp thường ngày cũng không có! Đã lớn tuổi như vậy, còn không phân rõ tính nghiêm trong của sự việc sao?"

Tài xế biện giải: "Tôi cũng đã khuyên qua Triệu nhị thiếu, nhưng cậu ta không nghe, tôi chỉ là người làm công, cũng không có cách nào, xe là tôi mượn tới."

Không bao lâu, luật sư của Triệu gia cũng tới.

Cảnh sát dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tiêu Chiến: "Cậu muốn khởi tố sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần."

Sự tình không phát triển đến kết quả xấu, mục đích của Triệu Kỳ xác thật chỉ là muốn cho cậu gỡ miếng dán ngăn cách ra mà thôi, khởi tố cũng không được gì.

Triệu Kỳ ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, sau khi nghe luật sư nói sẽ không có việc gì, biểu tình của cậu ta trấn định hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến nhìn cảnh sát: "Bảo lưu vụ án là được, cậu ta luôn tìm tôi gây phiền toái, một ngày nào đó nếu tôi gặp chuyện gì ngoài ý muốn biết đâu lại có liên quan đến cậu ta."

Triệu Kỳ căm tức nhìn Tiêu Chiến: "Đừng nói bậy, người chán ghét mày đặc biệt nhiều."

Tiêu Chiến nhún vai: "Phải không? Trừ bỏ cậu ra, không có ai tìm tôi gây sự cả."

Sau đó cậu dò hỏi cảnh sát: "Tôi có thể đi được chưa?"

Cảnh sát gật đầu: "Đã lưu vụ án vào hồ sơ, có nguy hiểm nhớ phải báo án."

Nói cảm tạ với cảnh sát xong Tiêu Chiến cũng không nhìn hai anh em Triệu gia, trực tiếp rời khỏi cục cảnh sát, bắt xe đến Vọng Nguyệt Chi Hạ.

Trên đường, cậu nghĩ nghĩ, phát tin nhắn báo với Vương Nhất Bác một tiếng rằng đêm nay sẽ không dùng bữa tối ở Vương gia, để hắn không phải chờ..