Lúc chạng vạng, La Kiều cũng hai đứa con trai về tới lãnh địa của mình.

Hi Đạt cùng Sa Mỗ cũng đưa đám nhỏ trở lại hang núi nghỉ ngơi, La Kiều nhìn đám chim quelea mỏ đỏ dàn thành đàn mà phát sầu. Không tính đám chim trưởng thành, lũ chim non cũng đang bắt đầu theo cha mẹ học cách bay, điều này làm số lượng của tăng lên ít nhất cũng gấp đôi. Đám chim nhỏ này cứ tụ lại một chỗ như vậy vì muốn tránh né những kẻ săn mồi, điểm này giống như đàn cá trích trong biển, số lượng nhiều lên tới cả trăm ngàn con, tạo thành một quần thể, thoáng cái đổi hướng sẽ làm kẻ săn mồi hoa mắt, vô kế khả thi.

La Kiều bội phục trí tuệ của đám chim quelea, cũng hiểu được cách sống của chúng, nhưng điều kiện tiên quyết là đám ồn ào này không phải hàng xóm nhà cậu!

Có thể tưởng tượng cảm giác có hơn một ngàn cái loa cùng lúc thổi bên tai không? Tuy tiếng kêu của chim quelea không khoa trương đến vậy nhưng vẫn làm đầu La Kiều nhức inh ỏi.

Sa Mỗ cùng Hi Đạt vì sao nghe đám chim kia hò hét ầm ĩ mà vẫn bình chân như vại thế kia? La Kiều thực khó hiểu.

Rốt cuộc, toàn bộ đám chim quelea mỏ đỏ cũng quay về ‘ký túc xá tập thể’ trên cây để chải chuốt lông vũ của mình, đây là việc chúng phải làm trước khi mặt trời lặn.

La Kiều cũng thở phào, nếu đám chim kia còn không chịu ngừng thì khó đảm bảo cậu sẽ không giết chim xả giận.

Cho dù giết không hết nhưng vài con là không thành vấn đề.

Dù sao hiện giờ cậu cũng là dã thú, luật bảo hộ động vật không còn phù hợp dùng trên người cậu nữa!

La Sâm cùng La Thụy từ đầu vẫn không lên tiếng, hai anh em yên lặng đi theo sau La Kiều, tựa hồ trân quý từng phút giây cuối cùng được ở cùng một chỗ với ba ba. Đợi đến ngày đủ mười tám tháng, chúng sẽ rời khỏi La Kiều, sau đó nếu không được La Kiều cho phép, chúng không thể bước vào vùng lãnh địa này một bước.

Trước núi đá, ba tiểu báo nhà Sa Mỗ đang truy đuổi một con linh dương Nyala bị thương. Loại linh dương nhỏ tính tình quái gở này có đôi tai rất dài, thích sống một mình, rất nhạy bén cùng cảnh giác đối với nguy hiểm. Chúng là loại linh dương không sống quần cư, không có đồng bạn trợ giúp, chúng chỉ có thể dựa vào thính giác nhạy bén của bản thân để tránh né nguy hiểm.

Bọn nó rất hiếm khi rời khỏi rừng rậm cùng lùm cây, có thể bắt giữ cũng không dễ.

Linh dương nyala bị thương ở chân, điều này làm nó đi đứng khập khiễng, Tây Lam cùng hai anh em truy theo phía sau, không ngừng sẫy ngã, bất quá không vội vàng giết chết mà càng giống như mèo vờn chuột, đùa giỡn con mồi của mình. Theo cái bụng phình to thì hẳn chúng đã ăn no, con linh dương nyala này thực xúi quẩy, bị liệp báo ăn no chộp tới làm đối tượng luyện tập đi săn.

Bốn ấu tể Hi Đạt chạy phía sau nhóm Tây Lam, chúng cũng cảm thấy hứng thú với trò chơi này. Vô luận là liệp báo ở độ tuổi nào đều thích đuổi mục tiêu chạy đông chạy tây, điểm này, La Kiều cũng từng thể nghiệm.

“Đã trở lại rồi sao?”

Sa Mỗ nằm trên cỏ, uể oải cọ đầu, nhìn thấy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo thì động động lỗ tai.

“Ân.”

La Kiều đi tới bên cạnh Sa Mỗ, cọ cọ trán, hiện giờ cậu đã có thể thực tự nhiên tiếp cận Sa Mỗ mà không cần lo bị đánh nữa. Sa Mỗ là mụ mụ cậu, cho dù sao khi biến hóa hình thái là một em gái xinh đẹp trẻ tuổi không hề ảnh hưởng tới bản năng muốn thân cận đối phương của La Kiều. Huyết thống chính là một thứ kỳ diệu.

“Ngươi tính toán làm sao bây giờ?”

Sa Mỗ liếm liếm tai La Kiều, tựa như lúc còn bé vậy, nó biết khoảng thời gian này La Kiều luôn buồn bực, phải tách khỏi ấu tể một tay mình nuôi nấng thật sự không phải chuyện dễ.

“Ta cũng không biết…”

La Kiều biết Sa Mỗ hỏi chuyện gì, Sa Mỗ hỏi nên làm thế nào để La Sâm cùng La Thụy rời đi. Sau khi đứa nhỏ trưởng thành, liệp báo cái rất hiếm khi ở lại lãnh địa, bọn nó sẽ mang nhóm tiểu liệp báo đi thật xa, để chúng xuyên qua thảo nguyên bao la, nhận thức nhóm động vật sinh sống ở đây, loài nào có thể bắt, loài nào không thể trêu chọc. Sau khi xác định bọn nhỏ có thể tự nuôi sống bản thân thì tìm một thời cơ thích hợp rời đi, trở về lãnh địa.

Tiểu liệp báo có lẽ sẽ có một khoảng thời gian chưa thích ứng, chúng ở lại nơi liệp báo mụ mụ rời đi chờ vài ngày, không ngừng kêu. Thẳng đến khi đói khát ép chúng phải rời đi, bằng không sinh mệnh sẽ bị uy hiếp.

Phương thức này không thể áp dụng với La Kiều cùng La Sâm, La Thụy. Tình huống của ba cha con khá đặc biệt, bọn họ một thời gian dài định cư ở một chỗ. Nếu La Kiều muốn đám nhỏ đi thì chỉ có một cách là xua đuổi. Sư đàn chính là đối đãi như vậy với sư tử đực trưởng thành. Hoa báo cũng vậy.

Chỉ có liệp báo là hoàn toàn bất đồng.

Loại bất đồng này tạo thành tình cảnh xấu hổ của La Kiều hiện tại.

Cậu phải tuân thủ quy tắc liệp báo, nếu không sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của La Sâm cùng La Thụy. Nhưng cậu không thể làm như sử tử, quyền đấm cước đá đuổi đám nhỏ ra khỏi nhà.

La Kiều buồn bực nằm úp sấp trên cỏ, dùng móng vuốt gẩy gẩy mấy hòn đá, cậu nên làm gì bây giờ?

Đêm đó, La Kiều ngủ cũng không yên, lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được. Tính toán ra ngoài hít thở chút không khí trong lành để đầu óc tỉnh táo một chút, không ngờ vừa mở mắt đã bị hoảng sợ.

Không biết từ khi nào, Mông Đế đã nằm bên cạnh, thân hình cường tráng của hoa báo che khuất ánh trăng chiếu vào trong hang, đôi mắt vàng nhạt sáng quắc trong đêm đen.

“Ngươi tới lúc nào vậy?”

Phút kinh hoảng ban đầu qua đi, La Kiều nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Hoa báo luôn xuất quỷ nhập thần như vậy, La Kiều đã tập thành thói quen. Đi đường không phát ra tiếng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, trừ bỏ mùi trên người, Mông Đế cơ hồ đã ẩn hình hoàn toàn.

Buồn bực chính là trong hang của La Kiều còn phủ đầy cỏ dấu mùi, kết quả Mông Đế lại càng tự nhiên hơn, La Kiều có muốn phòng bị cũng không được.

Đương nhiên, tình huống này chỉ giới hạn ở Mông Đế mà thôi. Nếu đổi lại là kẻ khác, La Kiều tuyệt đối sẽ không nương tay. Linh cẩu cùng sư tử cũng từng giết quá, những kẻ khác La Kiều lại càng không phải sợ!

Mông Đế nhìn La Kiều một hồi, đột nhiên biến hóa hình thái, bàn tay to túm lấy cổ ấn ngã cậu xuống đất. Tay kia trượt từ chân sau lên phần bụng mềm mại, lông tơ ở bụng liệp báo là phần mềm nhất, sờ đã nhất, Mông Đế luôn thích hạ trảo ở đấy.

“Mấy ngày nay, ngươi đi đâu?” Mông Đế cúi đầu, liếm mũi cùng khóe miệng La Kiều, bàn tay rời khỏi phần bụng, túm lấy cái đuôi La Kiều vuốt ve.

Đuôi của mỗi con liệp báo đều có hoa văn khác biệt, đây là phương thức nhận diện tốt nhất trừ bỏ mùi cùng lấm tấm của chúng.

“Ta mang đứa nhỏ đi luyện tập đi săn.”

La Kiều nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc ý thức được Mông Đế có chút không thích hợp, bản năng làm cậu cảm thấy Mông Đế trước mắt rất nguy hiểm, cậu lựa chọn ăn ngay nói thật, bày ra bộ dáng thực nhu thuận, hi vọng được khoan dung.

“Nga, là vậy sao?” Mông Đế ngẩng đầu, đôi môi đỏ tươi cong lên một độ cung thật khẽ, liếm liếm khóe miệng: “Chính là, ta tìm không thấy ngươi, rất không vui, nên làm cái gì bây giờ?”

¥#%¥… #¥!

La Kiều chửi tục một câu, nếu còn không biết con hoa báo này đánh chủ ý gì, cậu thực uổng phí đã sống lâu đến vậy!

Dùng móng vuốt chụp chụp bàn tay đang đè trên cổ mình của Mông Đế, móng tay bén nhọn lướt qua gáy cổ, động tác này thực nguy hiểm a anh yêu.

Móng vuốt sắc bén của hoa báo thực làm cậu hâm mộ, cho dù biến thành người vẫn sắc bén hệt như cũ, La Kiều biểu thị, mình không chỉ hâm mộ mà còn ghen tị.

Tay Mông Đế hơi thả lỏng nhưng vẫn không buông ra. La Kiều bất đắc dĩ chỉ có thể biến thái hình thái trong tình trạng bị Mông Đế túm cổ, mái tóc đen xõa ra, ánh mắt hổ phách hơi nheo lại, nâng tay ôm lấy bả vai Mông Đế, mở miệng nói: “Ngươi không buông ra, ta làm thế nào hôn ngươi đây, ân?”

Một câu làm không khí giương cung bạt kiếm trong nháy mắt biến đổi, ngay cả hoa báo sắp nhe nanh cũng toát ra một đống bong bóng trái tim. Nếu có vài đứa nhóc cởi truồng đàn hát thì càng hoàn mỹ hơn…

La Kiều vội vàng lắc đầu, suy nghĩ lung tung gì vậy a!

Mông Đế rốt cuộc buông lỏng cổ La Kiều, ngay sau đó nâng gáy cổ, hung hăng chặn môi cậu…

Ngoài cửa hang, hai tiểu liệp báo im lặng không một tiếng động rời đi. Mông Đế nắm tóc làm La Kiều nâng cao cằm, một ngụm cắn lên xương quai xanh, lúc gặm cắn, tầm mắt đảo về phía La Sâm cùng La Thụy chạy đi, ánh lưu quang xẹt lên trong đôi mắt vàng nhạt rồi thoáng chốc biến mất.

La Sâm cùng La Thụy trở lại hang động của mình, chúng biết ngày mai ba ba sẽ dậy muộn. Bất quá này cũng là cơ hội tốt.

“Quyết định chưa?”

“Quyết định.”

Hai tiểu liệp báo đầu dựa vào đầu, tự cổ vũ lẫn nhau, tăng dũng khí cho đối phương, cũng là cho bản thân mình.

“Nếu chúng ta còn muốn thường xuyên gặp lại ba ba thì nhất định phải làm như vậy. Gần đây đã không còn lãnh địa vô chủ, cho dù có cũng cách chỗ ba ba rất xa, chuyện này thực mạo hiểm nhưng cũng là cơ hội duy nhất.”

La Thụy cùng anh trai phân tích điểm lợi và hại, La Sâm nghiêm túc lắng nghe. Hai tiểu liệp báo vẫn là lần đầu tiên tự hành động sau lưng La Kiều, nếu La Kiều nghe thấy kế hoạch của chúng, chắc chắn sẽ hung hăng đánh mông một trận, không quan tâm chúng đã trưởng thành hay chưa, sắp tự lập hay chưa!

Quyết định chủ ý xong, La Sâm cùng La thụy tựa vào nhau, chờ đợi ngày mai tới.

Sáng sớm, lúc mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, hai anh em liền rời khỏi núi đá. Bọn nó không kinh động bất cứ ai, rón ra rón rén dùng kỹ xảo ẩn núp học được từ La Kiều cùng Sa Mỗ, tránh né mọi ánh mắt.

Hai anh em rời khỏi lãnh địa La Kiều, đi tới biên giới lãnh địa sư đàn Áo La Tư thì dừng bước.

Chúng muốn đi tìm Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thì nhất định phải băng qua lãnh địa sư đàn. Lãnh địa của anh em nhà liệp báo này rất lớn, hơn nữa chúng có quan hệ huyết thống. Nếu có thể, La Sâm cùng La Thụy có thể kết minh với anh em Mạt Sâm. Bọn nó biết anh em Mạt Sâm đang bất hòa với ba anh em liệp báo mới tới, trong tình huống này, Mạt Sâm, Kiệt Lạc hẳn sẽ không cự tuyệt bọn nó gia nhập.

Nếu có thể, chúng còn muốn mang theo hai tiểu báo đực nhà Sa Mỗ, sáu con liệp báo đực liên minh, ở vùng châu thổ này quả thực có thể tung hoành một phen.

Bọn nó có thể tự mình đi săn, thức ăn không thành vấn đề. Bọn nó cùng hai tiểu liệp báo nhà Sa Mỗ ít nhất phải hai năm nữa mới hoàn toàn trưởng thành, quyền giao phối cũng không cần tranh giành.

Đương nhiên, với sự hiểu biết của La Sâm cùng La Thụy với cặp anh em này, muốn so đo trong chuyện này chỉ có Kiệt Lạc mà thôi. Còn Mạt Sâm, trước mắt nó vẫn không có hứng thú với liệp báo cái. Ngay cả liệp báo xinh đẹp như Sa Mỗ cùng Hi Đạt mà Mạt Sâm cũng không thèm liếc mắt đến một cái.

Hít sâu một hơi, hai anh em rốt cuộc bước chân vào lãnh địa sư tử.

Vì có thể tiếp tục ở lại vùng châu thổ này, liều mạng!

Vận may của hai tiểu liệp báo không tồi, đêm qua sư đàn vừa bắt được hai con ngựa vằn, tất cả sư tử đều ăn no, đang vù vù ngủ say. Hai tiểu liệp báo đi ngang qua không hề làm bất cứ kẻ nào chú ý.

Hữu kinh vô hiểm băng qua lãnh địa sư đàn, tới trước lãnh địa Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc, La Thụy đột nhiên gọi La Sâm lại: “Anh trai, chờ chút.”

“Sao vậy?”

“Đợi tìm được cặp anh em kia, chúng ta phải gọi bọn nó là cậu, nhớ kỹ chưa?”

“Cậu?”

“Ba ba có nói, em trai của mụ mụ phải gọi như vậy. Nếu chúng ta kêu vậy bọn nó chắc chắn sẽ không biết xấu hổ mà đuổi chúng ta đi đâu.”

“Là vậy à?”

“Đương nhiên!”

“Được rồi.”

Bất quá, La Sâm cùng La Thụy hiển nhiên đã quên, ngay cả xưng hô ba ba mà liệp báo cũng không biết, liệu chúng hiểu được ý nghĩa của từ cậu sao?