Tác giả: Luna Huang

Hồ thị đưa Diệp Cẩn Huyên về viện của mình rồi phân phó người chuẩn bị nước nóng. Trong lúc chờ đợi nàng kéo Diệp Cẩn Huyên đến ngồi trên nhuyễn tháp bên mình.

"Huyên nhi đến đây mẫu thân xem một chút nào, mười lăm năm rồi mẫu thân chưa gặp qua ngươi, ngươi làm sao lại gầy như vậy?"

"Nữ nhi ở đó rất tốt, mẫu thân người yên tâm."

Diệp Cẩn Huyên cũng là nén xúc động để nói. Bởi vì nàng biết nếu bản thân xúc động thì Hồ thị nhất định sẽ khóc nhiều hơn mình.

Nàng ở am ni cô toàn dùng đồ chay không hề có thịt đương nhiên da dẻ dáng vóc không được tốt như những thiên kim tiểu thư trong kinh thành rồi. Lại nói nhìn này gầy gò yếu ớt gió thổi cũng bay nhưng sức khỏe của nàng lại rất tốt.

Bằng chứng tốt nhất đó là ở trong lãnh cung bị hành hạ không biết bao nhiêu lâu mới được trọng sinh. Hiện tại nàng còn muốn học một ít võ công để phòng thân nhưng biết Diệp Nghêu sẽ không đồng ý đâu nên không dám nghĩ nhiều nữa.

Hồ thị lấy khăn lau nước mắt rồi nghẹn ngào nói: "Là mẫu thân không tốt, để ngươi một mình ở đó chịu khổ rồi." Vừa nói nàng vừa đưa tay đấm lên ngực của mình.

Diệp Cẩn Huyên vội ngăn lại cầm chặt lấy tay Hồ thị: "Mẫu thân a mẫu thân, người đừng làm như vậy. Người để nữ nhi ở đó cũng là bất đắc dĩ, mà nữ nhi ở đó được mọi người thương yêu, mỗi ngày trôi qua đều rất hạnh phúc."

Đây là nàng nói lời thật lòng nha. Đã hai kiếp người kiếp nào nàng ở đó cũng vui vẻ hơn bao giờ hết. Nếu không vì Hồ thị, đại ca, hai thứ tỷ nàng cũng không muốn trở về đây nữa đâu. Làm ni cô cũng không có gì không tốt, ít nhất ngày qua đều là tràn đầy tiếng cười.

Hồ thị nghe vậy liền ôm lấy Diệp Cẩn Huyên khóc rống lên. Mười lăm năm này không ngày nào không nhớ nữ nhi, không ngày nào là không khóc cả. Nếu không có Diệp Cẩn Huy bên cạnh có lẽ nàng không trụ được đến giờ này, không thể gặp lại Diệp Cẩn Huyên nữa rồi.

Diệp Cẩn Huyên mới chào đời chưa bao lâu đã phải rời bỏ mẫu thân đã là rất khổ sổ rồi. Diệp Nghêu sợ chuyện có một nữ nhi câm bị bại lộ nên không dám thuê nhũ nương các sư thái phải dùng nước cháo bón cho nàng dùng.

Đám người được bảo lên đó tặng lễ lên am ni cô, khi trở về Hồ thị hỏi lúc nào cũng bảo tiểu thư rất tốt. Hồ thị làm sao mà tin được, hỏi đến dáng vẻ mắt mũi bọn họ còn không trả lời được cơ mà.

Diệp Cẩn Huyên ngoại trừ việc vỗ vai an ủi Hồ thị ra thì nàng không còn nói câu gì nữa. Càng nói sẽ càng làm nàng ta đau lòng hơn thôi. Không ngờ đời này trở về liền đã ngập nước mắt như vậy rồi, đời trước Hồ thị lúc nào cũng mệt mỏi kêu buồn ngủ nàng cũng vô pháp a.

Lúc này, bên ngoài hạ nhân mang nước vào. Diệp Cẩn Huyên cũng bắt đầu ngâm mình thư giãn. Lưng trần trắng noãn tựa lên thành thùng tắm, hai tay đặt dọc theo thành bồn tắm nhắm mắt lại ngẫm nghĩ.

Có lẽ thời gian luân thực sự bị thay đổi rồi. Có rất nhiều chuyện không nằm trong ký ức của nàng ở đời trước.

Tỉ như đột nhiên trời đổ mưa để Diệp Nghêu đích thân đón nàng trở về.

Tỉ như nàng phải vào trắc môn hiện lại vào đại môn lại còn được tất cả mọi người ra đón cực kỳ long trọng nữa. Lúc trước là một mình Trương ma ma ra đón thôi.

Tỉ như thay vì nàng trở về liền ở trong viện của mình nay lại phải ở tạm chỗ của Hồ thị.

Tỉ như...rất nhiều, rất nhiều nữa.

Nàng hít một hơi thật sâu như muốn tiếp thêm sức mạnh cho bản thân bước về phía trước. Cho dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng phải hảo hảo bước vững cước bộ của mình.

Lúc này đột nhiên có tiếng nước vang bên tai, mặt nước trong thùng tắm khẽ động. Diệp Cẩn Huyên kinh hỉ mở mắt ra ngồi thẳng thắt lưng hai tay che trước ngực bày ra tư thế phòng thủ đầy cảnh giác.

"Kẻ nào?" Không hề do dự nàng hét to rồi xoay người lại.

"Là mẫu thân." Hồ thị cũng bị Diệp Cẩn Huyên dọa đến cứng đờ cả người, tay nàng cầm khăn tắm giơ giữa không trung, rất lâu mới tìm lại được tiếng nói cho mình. Vốn là định giúp nữ nhi kỳ lưng không ngờ Diệp Cẩn Huyên lại phản ứng mạnh như vậy.

Thấy được người trước mắt, Diệp Cẩn Huyên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đã bao lâu rồi nàng quên mất cảm giác được hầu hạ như thế nào. Ngực nàng đập liên hồi vẫn chưa thể ổn định được, đại não vẫn còn rất căng thẳng.

Hồ thị nhìn Diệp Cẩn Huyên khẽ cười, nói: "Mẫu thân muốn vì ngươi kỳ lưng một chút, không được từ chối đâu."

Không để Diệp Cẩn Huyên trả lời Hồ thì bước đến phía sau bắt đầu giúp nàng kỳ lưng. Chiếc khăn mềm được Hồ thị điều khiển chạy loạn trên vai, trên lưng nàng khiến nàng có chút xấu hổ.

"Mẫu thân, người vẫn là ra ngoài trước đi, phần đại lễ lớn như vậy nữ nhi nhận không nỗi."

Thấy Diệp Cẩn Huyên đỏ cả mặt Hồ thị mới đặt khăn lên thành thùng nói: "Được rồi, mẫu thân ra ngoài không cần xấu hổ, mẫu thân gọi vài người vào giúp ngươi."

Nói xong Hồ thị vòng ra bình phong bước ra ngoài.

Diệp Cẩn Huyên nói với theo: "Không cần đâu, mẫu thân người..." Đáng tiếc đã muộn rồi. Lúc này âm thanh phân phó hạ nhân của Hồ thị đã truyền vào tai nàng.

Khẽ thở dài một hơi, nàng chỉ muốn được an tĩnh ngâm mình thôi. Lôi một đám nữ nhân vào đây làm gì, nàng cũng chẳng phải là bệnh đến bán thân bất toại cần người hầu hạ nữa. Đời trước ở trong lãnh cung mỗi ngày được "hầu hạ" đến sợ rồi. Vả lại những chuyện này nàng vẫn tự làm được bởi nàng không dám tin tưởng hạ nhân nữa.

Có hai nữ nhân mặc y phục thị nữ bước vào phúc thân cung kính mở miệng.

"Nô tỳ Hải Đường gặp qua tứ tiểu thư."

"Nô tỳ Bách Hợp gặp qua tứ tiểu thư."

Diệp Cẩn Huyên "ừm" một tiếng cũng không đuổi họ ra. Hai người này lúc trước hầu bên cạnh mẫu thân nàng. Tính tình thế nào thì không biết vì lúc trước nàng không giỏi đoán tâm ý người đến hiện giờ vẫn như vậy. Tóm lại vẫn phải đề phòng.

Hải Đường nhanh nhẹn cầm khăn giúp Diệp Cẩn Huyên kỳ tay: "Tiểu thư cảm thấy nô tỳ dùng đạo lực này có vừa ý không?"

"Nhẹ chút nữa." Thực ra đạo lực dùng rất đủ những nàng muốn nhẹ thêm một chút.

Hải Đường điều chỉnh lại lực đạo đến khi nghe Diệp Cẩn Huyên "ừm" một tiếng nàng ta mới giữ nguyên lực đạo trước tiếng "ừm" đó.

Bách Hợp đứng bên cạnh rải cánh hoa vài thùng tắm. Lâu lâu lại thử độ ấm của nước để châm thêm nước nóng vào thùng tắm.

Diệp Cẩn Huyên tiếp tục nhắm mắt lại, nàng không phải là người giỏi trong việc tâm kế hay đối phó người, nói dễ nghe chính là thiên chân, nói khó nghe hơn một chút đó chính là ngu ngốc.

Theo tình thế trước mắt chỉ có thể binh đến tướng chặn – nước đến đất lấp thôi. Điều chỉnh lại nhịp thở đột nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện ánh mắt khó hiểu của Khương Văn. Hắn là trọng sinh hay là đã từng thấy nàng trên Trúc Huyền am?

Nàng không biết hắn, chưa từng gặp cũng hắn và cũng biết hắn chưa từng gặp nàng. Từ lúc trở về cho đến lúc được gả ra ngoài nàng chỉ tiến cung tham yến thôi rất ít ra khỏi viện. Trong phủ tổ chức yến nàng cũng viện cớ không tham gia, sinh thần Diệp Nghêu nàng bệnh không thể ra ngoài. Mà mỗi lần trong cung thiết yến hắn cũng không hề tham gia.

Hắn từ đâu mà biết nàng? Nhưng nàng không hề hy vọng hắn cũng trọng sinh như mình đâu. Chuyện đời trước của nàng xấu như vậy bẩn như vậy để người khác biết khác nàng ném mặt mũi đi đâu, mặc dù là bị hãm hại mà thành nhưng người bên ngoài cũng không biết a. Nhưng nếu chuyện này là thực thì e rằng nàng phải ẩn thân sâu hơn rồi.

Nàng nhớ một lần Diệp Cẩn Linh nói với nàng, hắn được hoàng thượng thân phong nhất phẩm đới đao cận thân nhưng hắn từ chối. Điều này chứng tỏ được rằng võ công hắn không tệ mới được phong cho chức quan kia.

Mà hai tên học trò của Diệp Nghêu không tên nào không tốt vì sao lại phải theo hắn mà tiến cung không thăng quan tiến chức? Bọn họ đều là từ chối khẩu dụ của thánh thượng a.