Nửa canh giờ sau trời cũng đã sáng, Thu Sơn cũng đã khôi phục hoàn toàn, hắn từ từ mở mắt ra rồi vươn vai 1 cái sảng khoái.

- Không ngờ còn ngủ đến giờ này.

Thu Sơn thấy trời đã sáng mà vẫn chưa có 1 ai tỉnh dậy cả, hắn đành phải vào lôi từng người dậy. Mọi người ai cũng đơn giản chỉ riêng Lục trưởng lão, mặc cho Thu Sơn gào đến khản cả cổ nàng cũng vẫn ngủ ngon lành, Thu Sơn cũng chán nản không gọi nàng dậy nữa.

Tất cả mọi người đều có lịch trình riêng, Lệnh Hồ Xung và Linh Tiên Cơ thì bận tập luyện cho lần tỉ thí sắp tới, Yên Tử thì không biết nàng trốn ở xó nào rồi, Hàn Gia Lâm cùng Hoàng Mạc Tà có lẽ cũng bị Yên Tử dụ dỗ không thấy tăm hơi đâu.

Tử Dạ Thiên thì lại lao đầu vào Luyện đan, tỷ tỷ Diệp Băng Băng của hắn cũng theo sư phụ hắn luyện kiếm nốt rồi, vậy là bây giờ chỉ còn lại hắn cùng Tiểu Điêu. Nói đến Tiểu Điêu thì Thu Sơn lại nhớ tới nha đầu Yên Tử mới đầu con khen nó sau đó liền đòi làm thịt khiến Tiểu Điêu 1 hồi tức giận.

- Cứ đến chỗ sư phụ a.

Thu Sơn quyết định nói.

Thu Sơn dạo bước tới chỗ Hồ trưởng lão, đa phần mọi người gặp Thu Sơn đều cảm thấy kì lạ và không thèm chào hỏi.

Sự thật là Thu Sơn đã rời Thiên Sơn tông 6 năm, vừa hôm qua hắn mới về vậy nên hắn đành phải mặc tạm bộ y phục năm đầu tiên của hắn, tuy cũ nhưng Hồ trưởng lão bảo hôm nay sẽ chuẩn bị cho hắn 1 bộ đồ mới sau.

Thu Sơn cũng vẫn tươi cười mà đi, hắn cũng không quen cứ phải đáp lễ lại mọi người, hắn không thấy hãnh diện đâu cả mà chỉ thấy mệt a.

- Huỵch!

Thu Sơn đang nhìn ngang nhìn dọc bỗng nhiên đụng trúng 1 người.

- A, thật xin lỗi, ta không có để ý.

- Ngươi mù hay sao hả??? Tên này là ai mà sao lạ hoắc như vậy, ta đâu biết đệ tử mới đến nào như vậy đâu?

Người bị Thu Sơn đụng trúng nổi giận quát.

Thu Sơn thấy người này mặt mũi nhìn có chút hèn mọn, theo sau hắn còn có 6 đệ tử khác nữa, nhìn y phục thì đã là đệ tử năm thứ 3 rồi a.

- Thật ngại quá, ta thật sự không chú ý.

Thu Sơn gãi đầu nói.

- 1 câu xin lỗi là xong sao? Ngươi có biết đây là ai không, là Duy Minh sư huynh đấy, ngươi còn không mau dập đầu xuống xin lỗi?

1 đệ tử theo sau quát.

- A, thì ra đệ ở đây.

Thu Sơn cực kỳ chán ghét mấy kẻ ỷ đông hiếp yếu, cậy bản thân có chút sức mạnh có chút quyền thế liền không coi ai ra gì, đang lúc Thu Sơn định cho chúng 1 bài học thì Diệp Băng Băng xuất hiện.

- Băng Băng sư tỷ.

Cả đám người này vừa rồi còn lớn tiếng bao nhiêu thì khi gặp Diệp Băng Băng liền ngoan ngoãn như cún vậy.

Diệp Băng Băng gật đầu rồi tiến lại gần Thu Sơn, trên tay nàng là 1 bộ y phục màu đen tuyền giống màu của nàng đang mặc vậy.

- Sư phụ định bảo ta đến đưa nó cho đệ không ngờ lại gặp đệ ở đây.

Diệp Băng Băng đưa bộ y phục cho Thu Sơn nói.

- Cảm ơn tỷ. A, nhân tiện tỷ ở đây, giải quyết chuyện này dùm đệ đi.

Thu Sơn nhận bộ y phục nói.

- Giải quyết chuyện gì?

Diệp Băng Băng chớp chớp mắt nhìn Thu Sơn, nàng không biết chuyện gì khiến Thu Sơn còn phải nhờ nàng giải quyết a.

- Hm... Duy Minh phải không? Ta còn cần phải dập đầu xin lỗi ngươi không?

Thu Sơn hỏi.

Lúc này tuy trời rất lạnh nhưng Duy Minh mồ hôi vã ra như tắm, không chỉ hắn mà đám đệ tử theo hắn cũng vậy a.

- Hiểu nhẩm... đây là hiểu nhầm thôi.

Duy Minh cố rặn ra 1 nụ cười đáp.

- Còn dám bắt đệ đệ ta dập đầu xin lỗi các ngươi, các ngươi không biết đệ ấy mà dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy? Ta nói để các ngươi sau này biết mà tránh lặp lại, đệ đệ ta là Thu Sơn, đệ ấy đã rời Thiên Sơn Tông 1 khoảng thời gian nhưng 6 năm trước đệ ấy chính là người đã đánh bại Lưu Nhất Thiên, các ngươi hiểu chứ?

Diệp Băng Băng lạnh lùng quát.

- Thu... Đây là Thu Sơn sư huynh? Bọn ta quả thật không có mắt mới đắc tội sư huynh, mong sư huynh tha tội.

- Mong sư huynh tha tội.

Đám người Duy Minh nghe xong liền sợ hãi quỳ xuống xin lỗi Thu Sơn.

May cho bọn chúng là Thu Sơn không phải loại người thù dai, đối với hắn mọi chuyện được giải quyết vẫn là tốt nhất.

- Được rồi, đứng dậy cả đi, cũng tại ta đi đứng thiếu cẩn thận, ta cũng xin lỗi ngươi rồi, vậy coi như hòa.

Thu Sơn đỡ đám Duy Minh đứng dậy nói.

- Tạ sư huynh.

Đám Duy Minh biết Thu Sơn không có ý định tính sổ với họ thì liền mừng rỡ cúi người cảm ơn hắn.

Thu Sơn cũng cười cười cho qua rồi cùng Diệp Băng Băng trở về chỗ sư phụ hắn.

- Tỷ tỷ, ban nãy ta để ý tỷ mang bộ y phục tới cho ta liền cầm bằng tay, tỷ không có trữ vật giới chỉ sao?

Đang đi Thu Sơn đột nhiên hỏi Diệp Băng Băng.

- Không có.

Diệp Băng Băng liền lắc đầu đáp.

Thu Sơn ghé vào hệ thống đổi 1 cái túi nhỏ rồi đưa cho Diệp Băng Băng.

- Đây là?

Diệp Băng Băng nhìn cái túi Thu Sơn đưa cho thắc mắc.

Thứ này có tên là Túi Càn Khôn, bên trong có 50 mét vuông diện tích, giá của nó cũng chỉ 5000 điểm tích lũy mà thôi.

- Tặng tỷ, bên trong cái túi này có 50 mét vuông diện tích, hẳn là sẽ rất có ích cho tỷ, ta biết tỷ sẽ không từ chối a.

Thu Sơn cười đáp.

- Tất nhiên rồi.

Diệp Băng Băng vui vẻ nhận Túi Càn Khôn của Thu Sơn, nàng biết cho dù có từ chối Thu Sơn cũng sẽ vẫn quyết đưa cho nàng bằng được, vậy nên nàng mới vui vẻ nhận lấy.