Editor: Linh

Cuối cùng nàng một chữ cũng chưa viết, kêu Châu Lan rửa bút.

Chung ma ma vội la lên: "Sao lại không viết nữa vậy?"

"Hoàng thượng khẳng định vẫn còn đang nóng giận, viết gửi qua, không chừng cũng không xem, đợi hai ngày nữa đi." Phùng Liên Dung thầm nghĩ, hắn đã kêu nàng tự kiểm điểm, tự kiểm điểm thì sao có thể không cần thời gian? Nhận sai cũng phải có thái độ nhận sai chứ.

Chung ma ma không còn cách nào khác, chỉ nói: "Dù thế nào cũng không thể quá lâu, Hoàng thượng có thể có bao nhiêu nhẫn nại?"

Phùng Liên Dung ừ một tiếng.

Triệu Hữu Đường vẫn lâm triều, phê duyệt tấu chương, triệu kiến đại thần như trước. Hôm đó đột nhiên thu được một cái tấu chương đến từ Ninh Huyện, vừa khéo lại là buộc tội Phùng Mạnh An, ký tên còn là Hà Dịch. Dù sao Phùng Mạnh An là hắn phái đi làm phó thủ cho Hà Dịch, thời gian này nguyên nhân do động đất nên vẫn chỉ an trí nạn dân, hiện giờ mới bắt đầu thanh toán đất đai một thời gian, sao hai người đã nảy sinh sung đột rồi?

Hắn cẩn thận nhìn kỹ hai lần, mày hơi nhíu lại, Hà Dịch nói Phùng Mạnh An làm việc không chuyên chú, thường thường rảnh rỗi đi dạo lung tung, chưa từng giúp được việc gì, hi vọng mình cách chức hắn.

Triệu Hữu Đường nhớ lại dáng vẻ hùng tâm vạn trượng của Phùng Mạnh An ngày đó, trầm ngâm nửa khắc, viết hồi phê, báo cho Hà Dịch quan sát thêm một thời gian, chớ đừng quá gấp. Dù sao Phùng Mạnh An tuổi còn trẻ, hi vọng hắn chỉ giáo nhiều hơn, xem như làm người hòa giải một hồi.

Viết xong, hắn nhìn về phía Nghiêm Chính một cái.

Nghiêm Chính bị hắn nhìn da đầu run lên.

Triệu Hữu Đường bỗng ném bút trong tay đi.

Nghiêm Chính tim nhảy dựng, đại khái cũng đoán được, không cần phải nói, hắn khẳng định là đang nghĩ vì sao Phùng Quý phi không có phản ứng gì.

Trán hắn ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ phái người đi nhắc nhở Phùng Quý phi, lại thấy chính mình mệnh khỏe, chỉ muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng, vì sao mấy việc nam nam nữ nữ này còn phải phiền hắn, hắn nào biết được mấy cái này!

Nghiêm Chính đầu cúi càng thấp hơn.

Ai ngờ Triệu Hữu Đường lại đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, Nghiêm Chính vội vàng đuổi theo, chỉ thấy hắn đi về phía Xuân Huy các.

Trong Xuân Huy các, ba đứa nhỏ cùng Chu Ngạn Văn đang nghe giảng, hắn đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy ba đứa nhỏ ngồi cùng nhau, Chu Ngạn Văn ngồi ở phía sau, đều hết sức chăm chú, hắn khẽ gật đầu. Xem ra Triệu Thừa Dục vẫn nghe hiểu lời mình nói, không còn không để ý đến ca ca đệ đệ.

Hắn đứng một lát, Lý đại nhân liền kêu nghỉ giải lao, lại hướng ra phía ngoài thi lễ, nói bái kiến Hoagf thượng.

Bên trong bốn người lục tục đi ra.

Triệu Hữu Đường hỏi chút vấn đề Lý đại nhân về nội dung vừa giảng, thấy ba đứa nhỏ đều đáp được, lại hỏi Chu Ngạn Văn: "Nói vậy mấy cái này ngươi đều học qua rồi."

"Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy." Chu Ngạn Văn tuổi còn nhỏ lịch sự có lễ, "Khi còn bé ở trong nhà, không chỉ tiên sinh, còn có phụ thân, ca ca đều đã dạy, chỉ là Lý đại nhân dạy lại có một đạo lý khác, cho nên cũng không cảm thấy buồn chán."

Triệu Hữu Đường cười gật đầu, nói với ba đứa nhỏ: "Các con nghe thấy chưa? Trên đời này học vấn chính là như vậy, cho dù trong lòng đã hiểu rõ nhưng cũng vẫn phải thường xuyên cân nhắc, nếu như có cách hiểu bất đồng, cũng phải nói cho nhau biết, thật tốt học theo biểu ca."

Ba đứa nhỏ nói vâng.

Dứt lời hắn lại nhìn về phía Triệu Thừa Dục nói: "Con đã ở bên chỗ tổ mẫu nhiều ngày nay, có từng đi gặp mẫu hậu chưa?"

Triệu Thừa Dục nói: "Hôm qua mới gặp qua, mẫu hậu nói đỡ hơn chút, nhưng vẫn còn đang uống thuốc."

Hắn bây giờ còn nhỏ, không rõ ràng chuyện giữa cha nương, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết, loại cảm giác này quanh quẩn trong lòng, bảo hắn phải nhanh lớn lên. Ít nhất, hiện tại hắn đã biết, ở trước mặt phụ thân là phải cẩn thận, không thể làm phụ thân tức giận.

Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, lại đến hỏi hai đứa nhỏ khác: "Mẫu phi các con thì sao?"

Triệu Thừa Diễn nghĩ nghĩ nói: "Mẫu phi hình như ngủ không ngon."

"Ngủ không ngon?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, cái này không phải là đáng đời?

Có điều đã ngủ không ngon, sao không biết quay lại đây nhận sai?

Triệu Thừa Mô chớp chớp mắt, hai đến chuyện hai ngày nay nghe được, nói: "Mẫu phi sáng hôm nay chỉ ăn nửa bát cháo, ngay cả bánh bao nhân tôn mà người thích nhất cũng không ăn. Hài nhi còn nghe Kim Quế nói hôm qua mẫu phi nhốt mình trong thư phòng, ai cũng không cho tiến vào."

Triệu Hữu Đường thấy khó hiểu, nhốt mình trong thư phòng làm gì? Viết thư? Nhưng cũng đã mấy ngày, viết thư gì mà cần lâu vậy?

Hắn phân phó ba đứa nhỏ cùng Chu Ngạn Văn cẩn thận nghe giảng rồi đi.

Kết quả trên đường gặp được Trưởng công chúa Vĩnh Gia.

Xem ra, nàng là từ Khôn Ninh cung tới.

"Hoàng thương, là muốn đi xem Hoàng hậu nương nương à?" Nàng cưới tiến lên hành lễ.

Triệu Hữu Đường: "Nàng bị ốm, Trẫm không tiện quấy rầy."

Vĩnh Gia thầm nghĩ, quả nhiên hai người này quả nhiên ầm ĩ to, khó trách vừa rồi nàng hỏi Hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu dáng vẻ giữ kín như bưng, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì sao được? Nàng khuyên giải nói: "A Yên muội muội là thê tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng đi thăm chỉ càng làm nàng thêm vui vẻ, nào có quấy rầy gì chứ. Vừa rồi muội muội còn nhắc đến Hoàng thượng đấy, lo Hoàng thượng bận rộn, mệt thân mình."

Nhưng Triệu Hữu Đường vẫn bất vi sở động.

Bệnh của Phương Yên trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ là vì câu nói kia của hắn, hiện thời lui một bước làm vạn toàn thôi. Chỉ là hắn cũng không nghĩ vạch trần nàng, phu thê nhiều năm còn lưu một đường sống, nhưng Phương Yên muốn dứt khoát thay đổi, cũng trách không được hắn.

Vĩnh Gia thấy thế đành phải không nói tiếp nữa, lại nói đến Phùng Liên Dung: "Hôm nay đến mới biết thế nhưng là Phùng Quý phi cùng nhau xử lý lục ucng, chỉ là nàng nhiều năm mặc kệ việc này, có thể làm được không? Thiếp thân thấy còn không bằng kêu mẫu hậu đến quản."

Nàng vẫn luôn nhìn không quen Triệu Hữu Đường sủng ái Phùng Liên Dung, hiện giờ Phùng Liên Dung thế nhưng còn có thể quản lý lục cung, đây là muốn lật đổ Hoàng hậu hay sao?

Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi mím: "Vì sao không được? Đã là Quý phi, Hoàng hậu bị bệnh không thể quản việc tự nhiên là nàng, Trung thu năm nay chính là Phùng Quý phi làm, cũng không xảy ra sai lầm gì. Hơn nữa, mẫu hậu xưa nay thích thanh tịnh, sao có thể làm phiền người?"

Hắn tuy rằng đang giận Phùng Liên Dung, nhưng người khác muốn nói nàng, vậy thì không được.

Vĩnh Gia mỗi lần nhắc đến chuyện này đều không đạt được mong muốn.

Do là hôm nay Hoàng thái hậu báo cho không cần vì Phùng Liên Dung mà cùng Hoàng thượng có gì không hợp, cho nên lời nói vọt tới bên miệng nàng vẫn nuốt xuống, tóm lại hắn là Hoàng đế, nàng có năng lực làm gì? Mấy năm nay nàng đã lĩnh giáo quân uy của hắn, năm đó Phụ hoàng như thế, nàng vì lấy lòng ông, cũng không phải chưa từng như vậy.

Nàng cười cười: "Hoàng thượng nói rất đúng, là thiếp thân nghĩ nhiều." Nàng ngừng một chút, "Thiếp thân hôm nay đến đây thật ra còn có một việc. Hoàng Hiến vương Tam nhi tử năm nay hai lăm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thích giúp người khác, nếu là năm trước, sợ là nên phong Quận vương rồi đúng không?"

Bản triều từ khi khai quốc đến nay, con của phiên vương các đời trừ trưởng tử dòng chính kế thừa phong tước Thân vương của phụ thân, nhi tử khác đều phong Quận vương. Nhưng Triệu Hữu Đường lại không làm vậy, mấy năm nay hắn chỉ phong trưởng tử dòng chính, Vĩnh Gia đã có chút khó hiểu, thứ hai lại được người nhờ vả, nàng thân là tỷ tỷ của Hoàng đế mới dám đến hỏi một hai.

Triệu Hữu Đường lại rất mẫn cảm, hỏi: "Là Triệu Dược cầu?"

Vĩnh Gia cân nhắc rồi nói: "Hắn tự nhiên là có chút lo lắng, có lần cùng Ngạn Chân nói mấy câu."

Triệu Hữu Đường ừ một tiếng: "Việc này không vội, hắn đã có khả năng còn sợ nuôi không nổi mình sao? Với lại không phải Trẫm đã chuẩn cho bọn họ vào triều làm quan rồi à?"

Vĩnh Gia thầm nghĩ, xưa nay tôn thất đều là kim chi ngọc diệp, sớm đã chỉ chờ được phát bổng lộc, sao có thể làm bọn họ quen? Làm quan này cũng chẳng phải dễ làm, nào có thoải mái bằng ở nhà, có điều, chính nàng lại hi vọng nhi tử có tiền đồ.

Nhưng trên đời mỗi người một ý không giống nhau.

Nàng cũng có chút lo lắng: "Thiếp thân sợ bọn họ không cam lòng."

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, sau một lát nói: "Trẫm sẽ suy nghĩ."

Vĩnh Gia liền không lại nhắc lại, chỉ ngẩng đầu cười nói: "Hoàng thượng đối Nhị thúc tốt quá, mấy nhi tử của hắn Hoàng thượng đều phong thưởng."

Triệu Hữu Đường nói: "Túc vương lui địch có công khác với các phiên vương khác, trên đời này làm gì có chuyện bánh bột ngô từ trên trời rơi xuống? Nói đến Hoàng Hiến vương, khi hắn còn trên đời một việc tốt cũng không làm, chỉ mải ăn uống vui đùa, con trai của hắn, Trẫm còn chưa thanh toán đâu!"

Hiện tại, thứ tử của hắn còn muốn được phong tước, nói dễ hơn làm?

Sắc mặt Vĩnh gia hơi biến, đã có chút nghĩ mà sợ.

May mắn mình không cầu xin nhiều!

Hai người nói thêm một lát Vĩnh Gia liền cáo lui.

Triệu Hữu Đường đi Diên Kỳ cung.

Hắn đi rất nhanh, hơn nữa còn không đi vào gian trong mà trực tiếp đi thư phòng.

Chung ma ma giật mình, lúc này muốn đi báo cáo với chủ tử cũng không còn kịp.

Lại nói Phùng Liên Dung còn đang viết thư, thư này hôm qua nàng viết cả một buổi trưa mà vẫn cảm thấy không hài lòng, hôm nay viết lại, nào biết cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, ngược nắng, nàng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới, che khuất tất cả ánh sáng bên ngoài.

Tuy rằng hắn chưa phát ra bất cứ thanh âm gì, nhưng khí thế vẫn khiếp người.

Bút trong tay Phùng Liên Dung 'cạch' một cái rơi xuống bàn, ánh mắt trợn to.

Triệu Hữu Đường thấy nàng dáng vẻ kinh hoàng, phì cái cười lên.

Chỉ vì trên gương mặt trắng nõn của nàng có mấy vệt đen, nhìn vô cùng buồn cười.

Phùng Liên Dung bị hắn cười, nhưng lại không biết vì sao, đứng lên nói: "Hoàng thượng..."

Lời còn chưa dứt, thanh âm đã nghẹn ngào.

Nàng không nghĩ tới Triệu Hữu Đường sẽ đến trước, vốn nàng tính viết một lá thư nhận sai, nhưng không biết vì sao viết thế nào cũng cảm thấy không được, hoặc là cảm thấy chữ xấu, hoặc là cảm thấy ý biểu đạt không được, trên bàn đã có mấy tờ bị bỏ.

Nhưng nàng lại sốt ruột, sợ chậm thêm hai ngày Triệu Hữu Đường sẽ càng tức giận.

Nhưng là, hắn vậy mà lại đến.

Trong thanh âm nàng có kinh hỉ, có ủy khuất, có cẩn thận, có sợ hãi, hai chữ ngắn gọn hoàn toàn bị nàng đọc thành trăm chuyển ngàn hồi.

Lòng Triệu Hữu Đườngthật ra đã mềm nhũn, nhưng vẫn phụng phịu không để ý nàng, ánh mắt lại lướt đến trên bàn, chỉ thấy trên đó giấy tuyên thành để loạn thất bát tao, trái một tờ, phải một tờ, có có bị vo thành một cục, thật sự khiến người nhìn nóng ruột.

Đây là cái gì vậy!

Hắn đi qua, cầm lấy một tờ lên xem.

Chỉ thấy bên trên viết: Hoàng thượng, thiếp thân biết sai rồi, ngày ấy thiếp thân không nên chống đối Hoàng thượng.

Lại cầm lên một tờ, chỉ thấy viết: "Thiếp thân nhất định là váng đầu, mong Hoàng thượng tha thứ thiếp thân. Ngài bụng tể tướng có thể chống thuyền, thiếp thân chỉ là một tiểu nữ tử, không hiểu chuyện không nên vọng ngôn, cũng chỉ vì đáng thương các nàng, không phải chất vấn quyết định của Hoàng thượng...

Lại cầm một tờ: Hôm qua thiếp thân làm mơ ác mộng, sáng nay nhìn thấy bánh bao nhân tôm ăn không vào, Hoàng thượng ác quá đi, cũng không đến xem thiếp thân...

Lại một từ: Thật đáng ghét, vì sao viết mãi không được, rõ ràng là muốn xin lỗi mà! Sau đó trên giấy vẽ một quả trứng, vỏ trứng còn vỡ.

Triệu Hữu Đường mặt tối sầm.

Phùng Liên Dung ở bên cạnh gấp gần chết, mắt thấy hắn muốn cầm tờ giấy tuyên thành bị naàng o tròn, nàng a một tiếng nhào lên: "không cho xem!"