Nhược Thủy nhìn người trước mắt này, bên ngoài uy danh hiển hách mà ở trước mặt mình như có chút câu nệ cẩn thận, thậm chí cười có chút ngượng ngùng, bây giờ đang là thư ký của phó Thị ủy, là thư ký tương lai của Thị ủy – quý cô Ngụy Như Tuệ, 囧囧 có hồn. Quả nhiên vẫn là dì này, nhưng… cũng khác biệt quá lớn đi?

Đời trước mặc dù Lâm Mộng Thi trăm phương ngàn kế ngăn cản Hách Liên Thành và Nhược Thủy gặp mặt, nhưng sau này Nhược Thủy dần dần lớn, bị bà ta làm cho tâm lạnh, cũng gặp ba vài lần. Chẳng qua khi đó ba con đã nhiều năm không gặp, Nhược Thủy ở cùng Lâm Mộng Thi đã bị người Lâm gia tẩy não chung quy cũng là trước sau đối với ông có khúc mắc, hơn nữa lúc ấy, Hách Liên Thành đã sớm cùng Ngụy Như Tuệ kết hôn, gặp mặt càng thêm lúng túng, việc Nhược Thủy cùng với vị mẹ kế này tiếp xúc cũng coi như cực ít.

Hơn nữa, Ngụy Như Tuệ bởi vì xuất thân từ gia đình quan chức cấp cao, tự nhiên có một cỗ khí thể không giận mà nghiêm, đối với con gái đã trưởng thành của Hách Liên Thành, ngày đó bà cũng chưa có quen biết lắm, theo như ngày trước được biết thì cảm thấy đây là một đứa trẻ không phân biệt phải trái, vì vậy lúc gặp mặt cũng không tỏ vẻ thân thiết. Như vậy mới khiến Nhược Thủy hiểu lầm Ngụy Như Tuệ cho đến nay, chỉ cảm thấy bà là một người có chức vị cao, uy nghiêm khó thân cận, mặc dù cảm thấy sùng bái đối với người phụ nữ đạt thành tựu như vậy, nhưng cũng không hơn.

Cho nên sau lần gặp mặt này, nhìn thấy vẻ thận trọng của Ngụy Như Tuệ, Nhược Thủy lúc đầu suýt nữa bị hù dọa ngã xuống. Chỉ là, không chỉ Nhược Thủy, nếu như để những người Thị ủy đó nhìn thấy Ngụy Như Tuệ xưa nay uy nghiêm trang trọng, nay lại là một người nhu hòa dễ tính, e rằng cũng bị rớt hết mắt kiếng.

Nguyên bản là Ngụy Như Tuệ yêu cầu tự mình xuống bếp làm tiệc sinh nhật cho Nhược Thủy, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cảm thấy lần đầu tiên gặp mặt mà để người ta xuống bếp thì không hay lắm, vì vậy đổi thành đặt đồ ăn từ cửa hàng đưa tới.

Sau một bữa cơm, cảm tình của Nhược Thủy đối với Ngụy Như Tuệ tăng lên nhiều. Nhược Thủy mặc dù lúc này chỉ mới mười tuổi, nhưng qua cách cư xử đối với người xung quanh làm bà phải lần nữa xác thực lại số tuổi, khả năng thể hiện quá tốt so với một cô gái nhỏ mười tuổi (Edit: nguyên văn là tẫn chức tẫn trách), nhưng sống nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng phí, ít nhất người nào giả tình hay thật ý vẫn còn phân biệt được, xác định rõ. Ngụy Như Tuệ thật tình thương yêu cô, rất kỳ lạ là người có tính tình kiên cường như vậy, tay chân lại luống cuống khi đối mặt người yếu đuối, đối với vẻ ngoài điềm đạm ôn nhu đáng yêu của trẻ con không lực sát thương lại càng quá mức.

Nhược Thủy sau này mới biết, Ngụy Như Tuệ xuất thân cực cao, vốn từng có một đoạn hôn nhân môn đăng hộ đối kéo dài bảy năm, chồng trước của bà, Tạ An Quốc lúc ấy cũng là nhân vật nổi tiếng trong thành phố. Năm đó, Ngụy Như Tuệ sau khi kết hôn nhiều năm mà không sinh được con, đến bệnh viện khám kỹ, lúc này mới phát hiện ra bà không thể sinh con. Dĩ nhiên, nếu chỉ là vấn đề không thể sinh con, đối với một đôi vợ chồng mà nói, chung quy vẫn không đủ để khiến bọn họ ly hôn.

Tại thời điểm không lâu sau khi Ngụy Như Tuệ biết mình không thể sinh con, phòng ngoài ( Edit: phòng ngoài=tình nhân) Tạ An Quốc ẩn núp nhiều năm tìm tới cửa, còn mang theo một trai một gái, con trai lớn đã năm tuổi, cô gái nhỏ cũng hơn ba tuổi, thông qua người phụ nữ kia khóc lóc kể lể, Ngụy Như Tuệ lúc này mới biết được, bà cùng Tạ An Quốc kết hôn được hai năm, Tạ An Thủy liền ra khỏi quỹ đạo.

Nhiều năm như vậy, Ngụy Như Tuệ đối với Tạ An Quốc tình cảm rất tốt, vì để làm một người vợ nội trợ đảm đang, bà buông tha con đường làm quan rộng mở, chỉ làm cái chức vị nhàn tản, an tâm ở phía sau hỗ trợ chồng. Tạ An Quốc cũng vẫn một bộ dáng tình thâm ý trọng, thậm chí khi biết vợ không thể sinh con, còn lúc nào cũng an ủi bà. Ai mà chẳng muốn một người chồng tốt như vậy, thế nhưng đã sớm ở bên ngoài nuôi tình nhân nhiều năm như vậy, còn có với nhau hai đứa con riêng.

Nản lòng thoái chí, Ngụy Như Tuệ được truyền từ ba mình – Ngụy lão tướng quân tính kiên cường quả quyết, tính cách rốt cuộc sau nhiều năm dịu dàng mà biểu hiện ra, bà gọn gàng nhanh chóng ly hôn đem Tạ An Quốc đuổi ra khỏi cửa. Ngụy gia tuyệt đối bao che khuyết điểm, lúc ấy mặc dù còn ngại mặt mũi hai nhà mà không có đem chuyện này làm đến cùng, nhưng mà con đường thăng tiến của Tạ An Quốc bị rơi thảm hại, mặc dù có Tạ gia che chở nên mới không rơi vào trong vũng bùn, nhưng cuộc đời này muốn đi đến nơi hiển hách hơn là không thể nào.

Ngụy Như Tuệ tự trách vì mình khiến gia đình mất mặt, vì vậy liền xin chuyển đến thành phố L, nơi này cũng là ý của lão gia nhà Ngụy gia. Ngụy lão tướng quân mưu tính sâu xa, sau khi thấy Ngụy Như Tuệ ly hôn một lòng theo đuổi sự nghiệp, liền theo ý bà, thành phố L không mấy người biết chuyện riêng của Ngụy Như Tuệ, lời đàm tiếu có ít hơn hẳn, đối với Ngụy Như Tuệ lúc này, là không thể tốt hơn.

Về phần Hách Liên Thành đến tột cùng như thế nào quen Ngụy Như Tuệ, cái vấn đề này Nhược Thủy trước sau cũng không biết, hai con người trong cuộc này cũng nói năng cẩn thận, Nhược Thủy cũng chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra thôi.

Bởi vì Ngụy Như Tuệ không thể có con, cộng thêm bà lại vốn là người tính tình dịu dàng, chỉ là mấy năm này bởi vì lý do thân phận đặc thù mới thể hiện ra bộ dáng cường thế, cho nên nhìn thấy Nhược Thủy mới thận trọng như vậy, có chút không biết làm sao. Trong lòng bà cực kỳ thích Nhược Thủy, nhưng lại không biết nên cư xử với cô như thế nào mới tốt, về sau đối với Nhược Thủy hầu như là muốn gì được đó, coi cô như con gái chính bà sinh ra cũng không đủ hình dung.

Lúc này Nhược Thủy còn chưa biết nhiều như vậy, cô chỉ đơn giản cảm thấy Ngụy Như Tuệ rất tốt, xứng với ba mình. Về vấn đề hai người chung sống cùng nhau, chính là trong lòng cô có kế hoạch nhỏ, cho nên cũng không phải quá để ý, dù sao, nếu có thể theo kế hoạch của cô thì thời gian chụng đụng với Ngụy Như Tuệ sẽ không quá nhiều, cái gì mâu thuẫn, tự nhiên không có chỗ nảy sinh.

Hách Liên Thành cùng Nhụy Như Tuệ đều là kết hôn lần thứ hai, cho nên cũng không có khoa trươnggì .Vốn theo lẽ thường, Hách Liên Thành còn phải tới Ngụy gia chào hỏi một phen, đời trước cũng là như vậy. Chỉ là trái lại hôm nay có Nhược Nhược – linh hồn tồn tại trái lẽ thường, lòng Ngụy Như Tuệ đều hoàn toàn hướng về Hách Liên gia, sau tiệc sinh nhật của Nhược Thủy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cùng Hách Liên Thành nhận giấy kết hôn, sau đó mới nghĩ đến phải nói cho nhà mẹ một tiếng.

Ngụy gia nhận được tin tức, tất nhiên là rất kinh hãi. Mặc dù trong lòng cũng âm thầm trách Ngụy Như Tuệ qua loa, nhưng càng thêm thương bà đã một mình bên ngoài nhiều năm, hôm nay thấy bà rốt cuộc tái giá, vẫn là hết sức vui vẻ, trong lòng mọi người không khỏi có mấy phần tò mò đối với Hách Liên Thành.

Vốn Nhược Thủy còn đang suy nghĩ, lúc này có muốn theo ba cùng dì Ngụy đến Bắc Kinh một chuyến hay không, không nghĩ tới Ngụy gia ở Bắc Kinh rất nhanh liền truyền lời đến, hai người lớn Ngụy gia tự mình đến thành phố L.

Nhược Thủy có chút bất an, cảm thấy như vậy rất thất lễ, đặc biệt tìm ba thương lượng một chút, không nghĩ tới, Ngụy Như Tuệ vừa vặn đi qua nghe được, Ngụy Như Tuệ nhìn tiểu đại nhân Nhược Thủy bình thường hiểu chuyện, trong bụng như có dòng nước ấm chảy qua, sau đó liền đem cô thương yêu tới tận xương tủy.

Sau khi Hách Liên Minh Tú biết được tin tức hai người kết hôn, cũng hết sức kinh ngạc, trách cứ hành vi thất lễ của Hách Liên Thành một hồi. Sau khi biết hai người lớn Nguỵ gia đến thành phố L, cô cũng đặc biệt sắp xếp thời gian đến, cùng Hách Liên Thành và tiểu Nhược chuẩn bị một bữa tiệc.

Chỉ là, ai cũng không nghĩ tới, chuyến đi này lại khiến Hách Liên Minh Tú cùng hai người lớn Ngụy gia phát hiện—– hắc, thì ra đều là người quen…..

Tác giả có lời muốn nói: chúc phúc cho bọn nhỏ hôm nay thi tốt nghiệp.

Thời gian trôi qua thật là nhanh a,năm ngoái lúc ta còn đang đau buồn vì buổi sáng không thi tốt tiếng anh, buổi chiều thấy tất cả thật đáng sợ.

Quả nhiên thi tốt nghiệp không như ước nguyện, mà là trời xui đất khiến. Nhưng nếu lúc ấy viết văn không có lạc đề, hôm nay ta sẽ ở nơi nào đây?