Sinh nhật Thẩm lão gia tử và Nhược Thuỷ cũng rất gần nhau, sau thọ yến hôm đó, qua mấy ngày là sinh nhật Nhược Thuỷ. Nhược Thuỷ tốt nghiệp một năm, sau khi tốt nghiệp cũng không có tìm việc làm, ba ba Hách Liên Thành đầu tư, trực tiếp thu mua một tạp chí coi như nổi danh, đặt ở dưới danh nghĩa của Nhược Thuỷ.

Nhược Thuỷ là bà chủ lớn danh nghĩa, mỗi ngày làm việc là viết kịch bản, trừ quyết định một ít đại sự, những chuyện khác thì toà tạp chí vận hà bình thường như trước.

Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ đã hơn hai tháng không nhìn thấy con gái bảo bối, sinh nhật này, từ sớm liền gọi điện thoại tới, kêu Nhược Thuỷ về nhà, chị gái anh rể kiêm mẹ vợ ba vợ đều lên tiếng như vậy, Ngụy Ương tự nhiên chỉ có thể tòng mệnh, an bài xong sự vụ công ty, phụng bồi Nhược Thuỷ bay trở về thành phố L.

Đã là lúc đầu thu, nhiệt độ đế đô vẫn cao không hạ như cũ, vì vậy hai người lúc tới đều là một thân quần áo mùa hè, vừa tới thành phố L, một trận gió đi qua, khí trời lập tức chuyển lạnh, Nhược Thuỷ liên tiếp nhảy mũi.

Mẹ Như Tuệ ở tủ treo quần áo tìm tòi một phen, tìm ra áo khoác lúc trước của Nhược Thuỷ, chẳng qua là Ngụy Ương liền thảm, thân hình ba ba Hách Liên cùng anh chênh lệch quá lớn, bây giờ tìm không ra một bộ y phục thích hợp.

Ngụy Ương ngược lại cũng không cảm thấy lạnh, thấy Ngụy Như Tuệ tìm nửa ngày, anh chỉ cười nói: “Chị, đừng tìm nữa. Khí trời cũng không phải rất lạnh, ở hai ngày, không có chuyện gì.”

Ngụy Như Tuệ trợn mắt nhìn anh một cái: “Mùa thu nơi này không giống Bắc Kinh, em còn cậy mạnh, chờ bị cảm mới biết lợi hại!”

Nhược Thuỷ lĩnh hội sâu sắc, đồng ý gật đầu, suy nghĩ một chút, cô nắm cánh tay của Ngụy Ương cười nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng tìm, gần đây không phải là có trung tâm thương mại sao? Trực tiếp đi mua một bộ là được rồi.”

Ngụy Như Tuệ suy nghĩ một chút, cũng không chơi đùa tủ treo quần áo trong nhà nữa.

☻☻☻

Nhìn người đến người đi phồn hoa trong trung tâm thương mại, Nhược Thuỷ cảm khái nho nhỏ một phen. Ngụy Ương nắm tay nhỏ bé của cô, thỉnh thong ngắt nhéo một cái, cười tủm tỉm nhìn cô: “Ngụy phu nhân, xin hỏi, chúng ta đi tiệm nào?”

Nhược Thuỷ nhìn chung quanh một chút, hoàn toàn không tìm được bộ dáng trung tâm thương mại trong trí nhớ, lắp bắp nói: “Ách …… tùy tiện đi dạo một chút đi.”

Ngụy Ương bật cười, ôm vai của cô, chậm rãi đi dạo.

Ở trong một cửa tiệm, Nhược Thuỷ chọn áo khoác màu xám tro cho Ngụy Ương mặc vào, quan s một phen, hài lòng gật đầu một cái, để cho nhân viên gói vào, mình tới quầy trả tiền.

Như đàn bướm vây quanh nụ hoa, nhân viên trong tiệm ngẩn người nhìn Ngụy Ương, rồi nhìn Nhược Thuỷ sảng khoái quẹt thẻ, mà Ngụy Ương mặc quần áo xong đi theo, nghiễm nhiên là tình huống một thiên kim nhà giàu nuôi mặt trắng nhỏ. Mọi người nhất thời tối mặt, khinh bỉ nhìn Ngụy Ương mấy lần, đảo người tiếp đãi những khách nhân khác.

Ngụy Ương quay đầu, thấy Nhược Thuỷ đi tới, liền tự giác xoay một vòng, Nhược Thuỷ gật đầu, cười nói: “Người đẹp mặc cái gì đều dễ nhìn.”

Được vợ mình khích lệ, Ngụy Ương vui vẻ nhìn gương một cái.

Nhược Thuỷ buồn cười nhìn anh, người đàn ông này sau khi kết hôn, thật là càng ngày càng giống trẻ con. Bên ngoài chưng ra bộ dáng người khác chớ lại gần, nhưng ở trước mặt cô, làm nũng ăn vạ dạng nào cũng có.

Bất chợt, Nhược Thuỷ xuyên thấu qua cửa kính trong tiệm, thấy ngoài cửa một đôi nam nữ đi ngang qua, nhìn rất quen mắt. Ngụy Ương quay lại, thấy vẻ mặt cô, có chút kỳ quái: “Nhược Nhược, sao vậy? Thấy người quen?”

Nhược Thuỷ nhướng mi lên: “Mới vừa thấy hai người, cảm giác giống như có chút quen thuộc. Nhưng em không nhớ nổi là ai…”

“Vậy coi như xong, đoán chừng đã gặp mặt trước đó.” Ngụy Ương xoa xoa đầu nhỏ của cô, cười nói: “Chúng ta tiếp tục đi dạo một vòng đi. Em luôn bận rộn, lần trước hai ta cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại đều là mấy tháng trước kia.” Trong giọng nói có chút nho nhỏ buồn bã.

Nhân viên trong tiệm cách không xa đều nghe thấy, không khỏi lại khinh bỉ nhìn Ngụy Ương một cái, ở trong lòng lắc đầu thở dài: xã hội này sao thế này? Người đàn ông xuất chúng như vậy lại là mặt trắng nhỏ được bao nuôi…

Hai người dĩ nhiên không biết mình bị định vị thành quan hệ kim chủ cùng mặt trắng nhỏ, ra cửa không lâu, bọn họ đang ở một tiệm xa xỉ phẩm gặp hai người mới vừa rồi Nhược Thuỷ cảm thấy nhìn quen mắt.

Cầm một giỏ đồ mới dựa vào trong ngực người đàn ông làm nũng chính là Từ Tử Huyên, trong lòng Nhược Thuỷ khiếp sợ không thôi!

Làm Nhược Thuỷ cảm thấy khiếp sợ không phải là Từ Tử Huyên đang gió xuân đắc ý, cũng không phải khắp người ả toàn là quần áo nhãn hiệu danh tiếng cùng đồ trang sức châu báu đeo tay, mà là người đàn ông ả đang dựa vào kia!

Đó là một ông già tuổi không sai biệt lắm so với Từ Chính Hoa - cha của Từ Tử Huyên, dĩ nhiên, nếu như chỉ là như vậy, Nhược Thuỷ sẽ không khiếp sợ như vậy. Mấu chốt là, cái ông già này, là cha ruột của bạn trai Từ Tử Huyên——Nghiêm Vũ Hàng!

Cái thế giới này quá điên cuồng ……

Nhược Thuỷ tựa vào trong ngực Ngụy Ương, trợn mắt há miệng.

Ngụy Ương hết sức không hiểu nhìn về phía hai người bên kia, sờ khuôn mặt nhỏ bé của Nhược Thuỷ một cái, cúi đầu khẽ gọi nói: “Bảo Bối à, sao vậy?”

Nhược Thuỷ hung hăng rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại, sắc mặt hết sức cổ quái nói cho anh biết: “Không có sao, trở về nói tỉ mỉ cho anh.”

Sau khi nói xong những lời này, Nhược Thuỷ liền tính toán lôi kéo Ngụy Ương rời đi, mới vừa bị một màn kia kích thích quá lớn, cô phải trở về tiêu hóa một chút. Hơn nữa cô cũng không muốn gặp gỡ hai người kia, ba Nghiêm Vũ Hàng ở thị ủy quan chức không thấp, đã từng tới nhà Hách Liên bái phỏng, Nhược Thuỷ kêu ông ta là chú Nghiêm, mà Từ Tử Huyên, Nhược Thuỷ một chút cũng không muốn nói chuyện với ả.

Đáng tiếc, ông trời luôn thích xem náo nhiệt, mới ra khỏi tiệm này không có mấy bước, liền gặp Lâm Mộng Thi nhiều năm không thấy, ở nơi xa hoa này.

Bà ta đại khái là đi cùng bạn bè hoặc đồng nghiệp, Nhược Thuỷ đứng yên, cứ như vậy quan sát bà. Cuộc sống những năm này ở Từ gia đã mài mòn hết kiều khí của bà, trên mặt lúc trước trắng noãn cũng bị năm tháng nhuộm phong sương, đoán chừng nguyên nhân là bởi vì sinh hoạt cùng kinh tế không như ý, bà so với mẹ Như Tuệ, thật là già hơn rất nhiều.

Gặp lại bà, trong lòng Nhược Thuỷ thật là trăm ngàn cảm xúc. Nhìn bà đi chung với một đám phụ nữ mặc quần áo bình thường, nhìn tiệm này một chút, cửa tiệm kia xem một chút, trong mắt không che giấu được hâm mộ cùng thấp thỏm, Nhược Thuỷ cười châm chọc.

Xem một chút đi, đây chính là bà lựa chọn tình yêu. Bà hối hận sao?

Nhược Thuỷ cứ như vậy đứng ở nơi đó, bên cạnh là Ngụy Ương cao lớn tuấn tú, hai người đều là người dung mạo xuất chúng, quần áo trên người vừa nhìn liền biết không rẻ, một đôi bích nhân như vậy, người đi đường lui tới đều phải nhìn thêm một lần, lúc đám người Lâm Mộng Thi đi qua, cũng không nhịn được nhìn thêm vài mấy lần.

Từ nhỏ, Nhược Thuỷ lớn lên vẫn không giống Lâm Mộng Thi, cũng không giống Hách Liên Thành, ngược lại hết sức giống cô ruột Hách Liên Minh Tú, sau khi lớn lên, vẫn như thế. Chẳng qua là không bằng Hách Liên Minh Tú diễm sắc kinh người như vậy, trên người Nhược Thuỷ càng thêm mấy phần quý khí, để cho người ngoài nhìn thấy một cái liền biết đây không phải là con gái nhà bình thường có thể nuôi ra.

Lúc mới vừa thấy, Lâm Mộng Thi chỉ cảm thấy có chút quen mắt, càng nhìn, lại càng giống. Nhưng khí phái toàn thân Nhược Thuỷ kia, làm cho Lâm Mộng Thi không dám dễ dàng tiến lên hỏi thăm.

Bà bất tri bất giác ngừng bước, tinh tế nhìn, rốt cục không nhịn được, đi về phía trước mấy bước, chần chờ nói: “Con, con là …… Nhược Nhược?”

Thấy Lâm Mộng Thi làm như biết cô gái trẻ này, đồng nghiệp của bà đi tới, hăng hái bừng bừng chờ Nhược Thuỷ trả lời.

Nhược Thuỷ khẽ gật đầu, lễ phép lại xa cách cười nhạt: “Là con, ngài khỏe, đã lâu không gặp.”

Lâm Mộng Thi nhìn dáng vẻ Nhược Thuỷ khách khí, nhất thời lắp bắp không biết như thế nào mở miệng. Lại thấy Nhược Thuỷ quay đầu nói với người đàn ông tuấn tú cao ngất: “Vị này là mẹ đẻ em.”

Ngụy Ương thông suốt, thoáng chốc hiểu vợ từ lúc nãy liền bắt đầu có cái gì không đúng. Sau khi Nhược Thuỷ giới thiệu thân phận Lâm Mộng Thi cho anh, lần nữa nhìn về phía Lâm Mộng Thi, giới thiệu Ngụy Ương với bà: “Đây là chồng con, Ngụy Ương.”

Lâm Mộng Thi kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, một lúc lâu mới phản ứng được:“Nhược Nhược, con …… con kết hôn?”

Nhược Thuỷ mỉm cười gật đầu.

Đồng nghiệp Lâm Mộng Thi đang đứng ở một bên vừa nghe mấy câu nói này, tất cả đều kinh ngạc vạn phần. Lâm Mộng Thi cùng Từ Chính Hoa kết hôn vài năm mới đi ra ngoài làm việc, cho nên những đồng nghiệp kia cũng chỉ biết là bà có một cô con gái, bất quá cũng không cầu tiến, cùng đàn ông lêu lỗng. Mà lúc này gặp Nhược Thuỷ, dung mạo thanh lệ, khí chất xa hoa, hiển nhiên không phải là cô con gái trong miệng mọi người hay nhắc tới.

Cuộc sống có lúc chính là trùng hợp như thế, đang lúc mọi người nghi ngờ không hiểu, mua một bộ quần áo đắt giá xong, Từ Tử Huyên hài lòng kéo tay ba Nghiêm đi ra.

Lâm Mộng Thi liếc mắt liền thấy được ả, còn có lão già đang ôm ả. Bà hét lên một tiếng, lập tức không để ý tới con gái ruột thịt lâu không gặp lại bên này, mấy bước vọt tới trước mặt hai người, giơ tay tát một cái.

Đầu Từ Tử Huyên bị đánh lệch, che nửa bên mặt nóng hừng hực, ả trợn to hai mắt, lửa giận bốc ba trượng: “Bà đánh tôi? Bà làm sao dám đánh tôi! Tôi sẽ kêu ba ba bỏ bà!”

“Mày còn có mặt mũi nói ba ba mày!” Lâm Mộng Thi giận đến đỏ mặt, cũng không cố kỵ đang ở nơi công cộng, còn có đồng nghiệp của bà, “Mày sao không biết xấu hổ như vậy? Ông ta già bằng ba ba mày rồi! Chúng tao là không cho mày ăn, không cho mày mặc sao? Mày phải làm ra chuyện như vậy?!”

Một bên ba Nghiêm hết sức khó xử, hôm nay ông ta không chịu nổi Từ Tử Huyên làm nũng, lúc này mới theo ả đi dạo. Cái thành phố L này không lớn cũng không nhỏ, ở chỗ này nháo một hồi, không suy nghĩ cũng biết liền truyền tới trong tai vợ ông ta, vậy coi như phiền toái lớn!

Suy nghĩ một chút, ông ta nhíu mày, nhanh chóng nói với Từ Tử Huyên vài câu, liền tính toán đi trước. Nhược Thuỷ tâm vừa động, mấy bước đi tới, ngọt ngào cười nói: “Chào chú Nghiêm!”

Ba Nghiêm bị kêu sửng sốt, tinh tế quan sát Nhược Thuỷ một phen, lúc này mới nhớ tới minh châu của Ngụy bí thư, thiên kim nhà Hách Liên. Ông ta lúng túng cười cười: “Nhược Thuỷ …… gọi là Nhược Thuỷ phải không? Thật lâu không thấy con, nghe Ngụy bí thư nói còn làm việc ở Bắc Kinh, lần này trở lại thăm ba mẹ?”

Nhược Thuỷ cười càng động lòng người, chỉ chỉ Ngụy Ương bên cạnh, cô cười nói: “Đúng vậy, cùng chồng con trở về.” Dứt lời cô tò mò nhìn Từ Tử Huyên một cái, “Đây không phải là bạn gái Nghiêm đại ca sao? Chú Nghiêm mang cô ấy đi ra… là Nghiêm đại ca sắp kết hôn sao?”

Một câu nói nháy mắt giết toàn trường.

An tĩnh thật lâu, Lâm Mộng Thi không kịp phản ứng, bà đã bị đả kích quá lớn, chỉ Từ Tử Huyên, như muốn ngất xỉu: “Mày… mày… mày lại quyến rũ ba Vũ Hàng! Tao đánh chết mày, đứa không biết xấu hổ này…” Đánh lên đầu Từ Tử Huyên đang che mặt.

Từ Tử Huyên vừa tức vừa vội, nhưng chỉ có thể tránh sau lưng ba Nghiêm. Ba Nghiêm tránh trái tránh phải, còn bị Nhược Thuỷ nhìn, thẹn quá thành giận.

Cũng may, Nhược Thuỷ nói với ba Nghiêm: “Chú Nghiêm, chúng ta còn có việc, đi trước.” Lời còn chưa dứt, liền nhanh chóng kéo Ngụy Ương rời khỏi cái hiện trường hỗn loạn đó.

☻☻☻

Dọc đường đi, tâm tình Nhược Thuỷ cũng cực tốt, tựa vào trên vai Ngụy Ương, nhỏ giọng hát nhịp điệu không biết tên. Ngụy Ương cưng chiều cúi đầu hôn cô một hớp: “Em nha em ~”

Mới vừa rồi, Nhược Thuỷ đã đại khái đem thân phận mấy người cùng nguyên nhân nói cho Ngụy Ương, cho nên lúc này Ngụy Ương chỉ cảm thấy vừa hoang đường vừa buồn cười, tiểu nha đầu nghịch ngợm này không có biện pháp.

Thành phố L ở đông nam, phần lớn cây cối đều là xanh tươi bốn mùa, cho dù là mùa thu, cũng khó thấy cảnh tượng lá rụng phiêu linh xào xạc.

Đi qua một đường hai bên trồng đầy cây ngô đồng, Nhược Thuỷ và anh tay đan tay, từ đầu đường đi tới cuối đường. Nhược Thuỷ nhìn cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến muốn rơi lệ, lên tiếng thật thấp: “Đây là nơi lúc trước kia em đi học, mỗi ngày đều phải đi qua.”

Con đường này, ở đời trước, cô đi qua rất nhiều năm, quen thuộc đến nỗi, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả bộ dáng của nó.

“Khi đó em liền len lén nghĩ tới, tương lai, em sẽ nắm tay người nào, dẫn người ấy đi qua con đường em đã đi, nơi em lớn lên.”

“Không nghĩ tới, sẽ là anh.”

Âm thanh dần dần tiêu tán ở trong không khí, trên con đường, hai thân ảnh sóng vai mà đi càng lúc càng xa.

The End

Tác giả có lời muốn nói: đây mới thật sự là kết thúc.

Thấy có bạn nói muốn coi ngoại truyện của Thẩm tam – Điền Điềm và Lương Hàm – Thẩm Xuyên bọn họ, thật ra thì không dám viết nữa, chỉ sợ mình đem nhân vật viết băng, phá hư ấn tượng tốt trong lòng mọi người. Cho nên, hãy tưởng tượng bọn họ hạnh phúc đi!

Cảm tạ mọi người một đường ủng hộ, ta biết truyện này vẫn có rất nhiều chỗ chưa tới đích, mọi người không có chê, một mực coi đến cuối cùng, A Mộc rất cao hứng.

Cái hố mới là giá không cổ đại, liên quan tới chuyện xưa con đường thành nữ hoàng. Bất quá gần đây sắp đi học, chuyện thật nhiều, cái hố mới còn có một chút tài liệu đang chuẩn bị, cho nên tạm thời không thể nhanh đào hố như vậy, đoán chừng sẽ qua tháng 9, chờ chuyện trường học đi vào quỹ đạo mới bắt đầu tiếp tục.

Cuối cùng, mặt dày cầu xin bao nuôi ~ hy vọng mọi người có thể cất giấu ta ở chuyên mục tác giả ~ hố của A Mộc vẫn rất tốt!

Các vì sao, các cô nương, giang hồ gặp lại sau!