Tính tình Điền Điềm xưa nay rất rộng rãi, mặc dù là gặp chuyện làm cho người ta rối rắm như vậy, cũng chỉ thoáng u buồn trong chốc lát, lập tức lại khôi phục phong phạm nữ vương ngày thường.

Nhược Thủy thấy cô như thế, cũng biết cô cũng không để trong lòng chuyện này, vì thế liền yên tâm bát quái: "Lại nói tiếp, em còn chưa có gặp qua Thẩm tam đâu, nhưng đại danh của anh ta như sấm bên tai. Có một lần ở trong đại viện gặp qua đại ca anh ta - Thẩm Niệm Xuyên, mặc một thân quân trang, đẹp trai muốn chết, siêu cấp có phong độ! Nghĩ đến anh ta hẳn là cũng không kém phải không?"

Nhớ tới vị soái ca quân trang kia Nhược Thủy hứng thú hai gò má phấn đỏ lên, bộ dạng đàn ông đẹp trai cô thấy rất nhiều, nhưng toàn là kiểu xinh đẹp như hoa, giống như anh họ Trịnh Hạo Sơ, Ngụy Ương nhà cô đều là một loại này, còn lại chính là ôn nhuận như ngọc, như Ngụy Dịch. Giống đại ca Thẩm gia lạnh lùng, cao lớn, rất đàn ông như vậy thật đúng là rất ít gặp, nhất là —— mặc đồng phục rất dụ hoặc

Điền Điềm hồi tưởng Thẩm Niệm Xuyên một chút: "Nha, đại ca Thẩm tam quả thật cực phẩm, hình như ở quân khu Nam Kinh thì phải? Chị cũng nhớ không rõ. Về phần Thẩm tam.." Điền Điềm có chút rối rắm nhíu nhíu mày: "Không biết sao lại thế này, càng nghĩ càng nhớ không rõ diện mạo của anh ta..."

"..." Nhược Thủy nhìn trời, loại tình huống này cô nên nói cái gì?

Điền Điềm hình như cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cô hiểu chính mình là người ra sao? Da mặt dày đến nỗi ngủ với Thẩm tam, mặt cũng không đổi sắc, rất nhanh cô liền đem chuyện này ném ra sau đầu, hưng trí bừng bừng nói với Nhược Thủy: "Nghỉ hè em về thành phố L sao? Lần tới phải một thời gian thật dài mới gặp nhau, hôm nay chúng ta tụ tập một phen. Sở Quán có đầu bếp trưởng làm đồ ăn Phúc Kiến rất ngon, phật nhảy tường* cùng tôm he thái cực*..." Nhắc tới mỹ thực, mắt của cô chớp chớp, hận không thể hiện tại liền chạy tới Sở Quán, gọi một bàn đồ ăn lớn.

*Món "Phật nhảy tường" có tên tiếng Hán là "Phật khiêu tường" (tức là Phật nhảy qua tường). Ngoài ra, món ăn này còn có nhiều tên gọi khác như bụt leo tường, Phật trèo tường... được tương truyền là món ngon danh tiếng trong ẩm thực của người Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị đặc biệt.

Liên quan đến món ăn kỳ lạ này, một câu chuyện được nhiều người truyền khẩu nhất là vào thời nhà Đường (khoảng 1.300 năm về trước), có một vị cao tăng không rõ lai lịch đến vùng đất Phúc Kiến truyền giảng Phật pháp. Bên cạnh ngôi chùa vị cao tăng trú ngụ có một quán ăn, thường phảng phất một mùi thơm rất lạ, làm cho vị cao tăng dậy lên nỗi nhớ phàm trần. Đến một ngày kia, vị cao tăng nọ thật sự không chịu nổi sự cám dỗ bèn nhảy qua bức tường để thưởng thức món ăn và đã vi phạm giới luật. Từ đó, người ta gọi tên món ăn này là Phật nhảy tường.

Tuy nhiên, một giả thuyết khác cho rằng món "Phật nhảy tường" là món ăn truyền thống nổi tiếng của vùng Phúc Châu có lịch sử hơn trăm năm, do ông chủ của quán Tụ Xuân Viên là Trịnh Xuân Phát nghiên cứu ra. Món này tập trung nhiều sơn hào, hải vị như: Vi cá, hải sâm, gà, gân thú, sò hến khô, nấm hương, bào ngư hơn 20 loại nguyên liệu ch biến thành, quy trình chế biến cũng rất kĩ lưỡng. Món này có giá trị dinh dưỡng cao, mùi thơm đậm đà, ăn nhiều không ngán. Quán Tụ Xuân Viên nổi tiếng nhất là món này, giá cả của nó cũng tương đối cao nhưng ban đầu nó mang một cái tên khác hoàn toàn. Truyền thuyết kể rằng, một năm nọ có mấy vị Tú tài ghé quán ngâm thơ làm phú. Ông chủ Trịnh Xuân Phát dọn lên một món do chính tay ông chế biến. Vừa mới mở nắp vung, mùi thơm ngào ngạt cả phòng, mấy vị Tú tài không ngớt vỗ tay khen và ngâm rằng: "Đàm khải huân hương phiêu tứ lân/Phật văn khí thiền khiêu tường lai". Hai câu thơ này tạm được dịch như sau: "Mở nắp vung, mùi thơm bay lừng khắp xóm/Phật ngửi được, liền bỏ chùa nhảy qua tường chạy đến". Từ đó trở đi, món ăn đặc biệt này có tên là "Phật khiêu tường"

tôm he thái cực

"Ách..." Nhược Thủy thật cẩn thận đánh gãy thao thao bất tuyệt của cô: "Kia nhưng là địa bàn của Thẩm tam, chị không phải đang trốn anh ta sao? Sao còn dám tới nơi đó?"

Điền Điềm hào phóng khoát tay: "Không có việc gì, anh ta xuất ngoại, mấy ngày mới có thể trở về."

Nếu cô nói chắc chắn như vậy, Nhược Thủy cũng không hỏi cô làm sao biết. Tuy rằng lần trước ở "Vương Triều" chịu một lần kinh hách, vốn Nhược Thủy nên đối với loại địa phương này e sợ chạy không kịp, nhưng không chịu nổi Điền Điềm nhiệt tình giới thiệu, hơn nữa Sở Quán là của Thẩm tam, nghe nói quản lý thập phần nghiêm khắc, có Điền Điềm là khách quen nơi này, nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, Nhược Thủy liền vui vẻ đáp ứng.

Mới tiến tới cửa lớn Sở Quán, Nhược Thủy liền giật mình đứng tại chỗ.

Ở đại sảnh, lại thoáng như bị thu nhỏ chia làm hai thế giới. Bên trái là cổ kính, bên phải là ánh sáng ngọc xa hoa, thiết kế rất mâu thuẫn, lại có vẻ vạn phần hài hòa, giống như nơi này từ trước đến nay đều như thế.

Hai bên trái phải đều đứng một đội trai gái tuổi trẻ, bên trái con gái mặc sườn xám, xinh đẹp nhã trí, bên phải còn lại là trang phục nữ hầu cung đình nước Pháp*, rất trang trọng lại dụ hoặc. Nam nhân viên đều thống nhất mặc đồng phục trắng đen, người người tuấn tú trắng nõn.

Trang phục nữ hầu cung đình nước Pháp

Điền Điềm cùng cô đi về phía bên trái, lập tức có hai thiếu niên bước ra khỏi hàng, bọn họ nhận ra Điền Điềm, đi lên liền tươi cười đầy mặt chào hỏi, dẫn hai người đi vào bên trong.

Điền Điềm vừa đi vừa cười nhắc tới đại sảnh Sở Quán: "Chị lần đầu tiên đến cũng bị choáng váng, không biết là ai thiết kế, lớn mật như vậy."

Nhược Thủy gật đầu, quả thật là thiết kế lớn mật. Một nam nhân viên trong đó cười giải thích nghi hoặc cho hai người: "Là Mạc tiên sinh thiết kế. Quý cô Điền quen biết Tam thiếu chúng tôi, hẳn là cũng biết Mạc tiên sinh?"

Nhược Thủy còn có chút nghi hoặc, dường như cũng chưa từng nghe nói qua người này, lại bỗng nhiên cảm giác được Điền Điềm nắm tay mình căng thẳng. Cô quan tâm nhìn Điền Điềm liếc mắt một cái, thấy thần sắc cô phức tạp, lắc lắc đầu với mình, ý là lát nói sau.

Ở trong nhã gian, ngồi vào chỗ của mình, Điền Điềm ngựa quen đường cũ gọi đồ ăn, lại hỏi khẩu vị của Nhược Thủy, sau liền kêu mấy nhân viên đứng ở bên cạnh đều đi ra ngoài, lúc này mới nói: "Bọn họ nói Mạc tiên sinh tên là Mạc Vũ, thời gian trước Thẩm tam vì anh ta cùng trong nhà đại náo một hồi."

Dù là trong lòng Nhược Thủy đã quay cuồng vô số loại dự đoán, cũng không nghĩ tới sẽ là loại này. Cô cứng họng, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Vậy... Anh ta hiện tại đâu?"

"Thẩm tam nhớ tình bạn cũ, cho anh ta đi nước ngoài, cụ thể đi nơi nào chị cũng không biết." Điền Điềm nhún nhún vai, không thèm để ý.

☻☻☻

Đại sảnh mà Điền Điềm cùng Nhược Thủy vừa mới đi qua, lúc này một người như gió đi vào, quản lí đại sảnh vừa thấy người nọ, vội vàng đi ra đón, cúi đầu khom lưng nói: "Tam thiếu, Điền tiểu thư ở 'Nhất trì yên liễu', ngài xem..."

Vừa mới còn vội vã Thẩm tam hiện tại không chút hoang mang, nhìn bên trong hỏi hỏi: "Vừa rồi là ai hầu hạ?"

Quản lí đại sảnh cười làm lành nói: "Là Thanh Diệp cùng Phong Hoa."

Nhân viên làm ở Sở Quán, mặc kệ đang làm gì, đều có "nghệ danh". Nghệ danh nơi này cũng không giống chỗ ăn chơi khác, tên gọi chỉ nghe hay và hương diễm, mà là dựa theo sự không giống nhau của khu phục vụ và tính chất phục vụ mà đặt tên.

Thanh Diệp cùng Phong Hoa chính là hai nam nhân viên trẻ tuổi vừa mới dẫn đường cho Nhược Thủy, Điền Điềm.

Thẩm tam bước không ngừng, thuận miệng phân phó nói: "Bên cạnh 'Nhất trì yên liễu' là 'Ánh trăng Phong Hà'? Tôi ngồi nơi đó, đem hai người hầu hạ kia kêu đến."

Quản lí lau mồ hôi, liên tục xác nhận, vội vàng phân phó truyền lời.

Vào phòng bao "Ánh trăng Phong Hà" ngồi xuống, trên bàn tràn đầy điểm tâm tinh xảo, trà hương lượn lờ xông vào mũi, các nữ nhân viên mặc sườn xám người người ngoài mặt rất hứng thú, nhưng Thẩm tam lại vô tâm để ý tới, trong lòng đang âm thầm tính toán thời gian, nghĩ khi nào thì xuất hiện ở trước mặt cô mới tốt.

"Tam thiếu gia." Hai chàng trai đứng trước mặt Thẩm tam, sợ hãi mở miệng chào hỏi. Vị gia này của bọn họ lúc trước thích đàn ông, hai người bọn họ cảm thấy sợ hãi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Lúc nãy là hai người dẫn đường cho hai quý cô cách vách kia?" Thẩm tam bắt tay vào thưởng thức ngọc chế hương cầu (?) làm rất tinh xảo, đặc sắc, không chút để ý hỏi.

"Vâng.

"Vậy... Các cô ấy có nói cái gì không?"

Thanh Diệp nghĩ nghĩ, cẩn thận trả lời: "Điền tiểu thư có khen ngợi thiết kế đại sảnh, còn hỏi thiết kế sư là ai."

Thẩm tam dừng tay một chút, giương mắt nhìn về phía chàng trai thanh tú: "Cậu trả lời như thế nào?"

Thanh Diệp bị ánh mắt Thẩm tam làm sợ tới mức run lên, tiếng nói đang trong sáng, có chút không xong: "Tôi, tôi nói, là Mạc tiên sinh thiết kế."

"Ba" một tiếng vang lên, quả cầu bằng ngọc trong tay Thẩm tam bị anh ta bóp nát. Anh ta hoảng hốt một trận, nhìn đến hai thiếu niên trước mắt sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, anh ta vẫy vẫy tay: "Hai người đi xuống đi."

Thanh Diệp cùng Phong Hoa như được đại xá, cúi mình chào Tam thiếu, thật cẩn thận lui xuống.

Thẩm tam nhẹ nhàng che ngực, nhắm mắt lại —— rõ ràng hai người chỉ cách một bức tường, nhưng trong nháy mắt này anh ta lại thấy được ngăn cách bọn họ thiên sơn vạn thủy.(trăm núi ngàn sông)

☻☻☻

Được Điền Điềm giới thiệu đầu bếp trưởng ở Sở Quán quả nhiên danh bất hư truyền, Nhược Thủy rất chú trọng dưỡng sinh, dù cho ăn đều chỉ ăn no tám phần, không nghĩ tới hôm nay phá giới, ăn ngấu ăn nghiến không thể ngừng lại.

Đem canh cặn thịt thừa đều ăn hết, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt cùng trà xanh, Điền Điềm vừa giúp Nhược Thủy xoa bụng, vừa quở trách cô: "... Ăn đến nỗi bụng phình to ra, còn có thể không khó chịu? Nếu cho Ngụy Ương nhà em biết chị mang em tới nơi này, còn chống đỡ như vậy, cũng không thầm oán chết chị! Thật sự là..."

Nhược Thủy chột dạ không thôi, chỉ có thể rầm rì tựa vào người cô, mở to mắt ngập nước tranh thủ đồng tình. Quả nhiên, Điền Điềm nhìn lên thấy bộ dáng đáng thương hề hề này của cô, lập tức liền mềm lòng, đau lòng bưng nước sơn tra cho cô tiêu thực.

Lăn qua lăn lại như vậy, đợi đến khi hai người rời đi sắc trời đã có chút tối. Đèn lên rực rỡ, là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở Sở Quán

Bên người Điền Điềm còn mang theo con cừu nhỏ Nhược Thủy này, không muốn sinh nhiều chuyện, liền kêu nhân viên dẫn hai người theo cửa hông đi ra ngoài. Muốn lén lút vụng trộm không ít người, dù sao Sở Quán không phải là nơi đứng đắn, nhưng người tới lại không phú thì quý, cho nên cửa hông cũng có không ít người ra ra vào vào, bất quá từng người đều dáng vẻ vội vàng, không dừng bước lại.

Đang sắp bình an vô sự đến cửa hông, hai nam nhân viên đang muốn xoay người chào hai người, Nhược Thủy lại đột nhiên dừng lại cước bộ, thẳng tắp nhìn về phía một cái góc nhỏ.

"Làm sao vậy?" Điền Điềm kinh ngạc hỏi.

Nhược Thủy cũng không trả lời, chỉ vào gã đàn ông cách đó không xa chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, hỏi nhân viên: "Đó là ai?"

Người nọ rất giống một người trong trí nhớ cô, nhưng quần áo cũ nát, cùng trong trí nhớ quang vinh chói lọi hoàn toàn tương phản, cùng Sở Quán xa hoa lộng lẫy này không hợp nhau, cho nên mới có câu hỏi vừa rồi.

Thanh Diệp còn thật sự nhìn nhìn phương hướng ngón tay Nhược Thủy, vẻ mặt không hiểu: "A? Nơi đó không ai a."

(⊙o⊙)! Nhược Thủy bỗng nhiên bị dọa một thân nổi da gà, lại nhìn lại, gã đàn ông kia vẫn đứng ở đằng kia, cô nhanh chóng giữ chặt cánh tay Điền Điềm, hỏi: "Điềm Điềm chị cũng không thấy sao?"

Điền Điềm còn thật sự nhìn nhìn, thận trọng nói: "Có người, một người đàn ông."

Nhược Thủy lúc này mới an tâm, chuyển hướng nhìn nam nhân viên tuấn tú kia, thần sắc không đổi.

Thanh Diệp bị biểu tình của cô làm hoảng sợ. Dung mạo cậu tuấn tú, trắng nõn, khách nữ đến Sở Quán rất thích cùng cậu nói giỡn, thỉnh thoảng nói đùa một chút, cậu cũng thích thú, lần này cậu chỉ đùa một chút, không nghĩ tới lại chọc vị này thập phần không vui.

Cậu kinh sợ, nơm nớp lo sợ trả lời câu hỏi của Nhược Thủy: "Đó là anh trai Phỉ Phỉ tiểu thư, Phỉ Phỉ tiểu thư là hồng bài nơi này của chúng tôi."

tiểu thư? Điền Điềm mị hí mắt: "Tạ Phỉ Phỉ Tạ gia... kia sao?"

Thanh Diệp lắc đầu, cái này không phải cậu có thể biết đến.

Trong mắt Nhược Thủy xẹt qua một ánh sáng kỳ dị: Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Trường Không, là hồng tam đại! Cô sao liền không nghĩ tới nhỉ? Thì ra Tạ Trường Không là anh trai Tạ Phỉ Phỉ... Ha, hai người bọn họ thật đúng là anh em!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người khẳng định đem Tạ Trường Không đã quên đi?

☻☻☻ tiểu kịch trường☻☻☻

Một trận kích tình qua đi, Điền Điềm tựa vào trên giường, nhìn Thẩm tam đang ở trước ngực mình bận rộn, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Ôi chao, tên thật của anh là gì nha? Từ nhỏ chợt nghe mọi người gọi anh Thẩm tam, bên ngoài không phải Tam thiếu gia chính là Thẩm Tam thiếu gia, đến bây giờ em còn không biết tên anh là gì!"

Hận không thể đem chính mình vùi đầu tiến vào trong ôn nhuyễn kia,Thẩm tam một hồi lâu mới phản ứng lại, hơn nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu: "Chúng ta cùng một chỗ hai tháng, em thế nhưng còn không biết tên anh gọi là gì!"

"Ách... Ha ha, này..." Điền Điềm cười mỉa.

"Em... Hừ? (? ^? )?" Thẩm Tam công tử kiêu ngạo nghiêng đầu, từ trên người Điền Điềm lui xuống, đưa lưng về phía cô sinh hờn dỗi.

Điền Điềm? Trong chốc lát, khó được chủ động đi đến gần, ôn nhu dỗ nói: "Bảo Bối, anh đừng nóng giận, là em không phải. Anh nói cho em biết, hợp với nhũ danh từ nhỏ một lần, tương lai em khẳng định sẽ không quên."

Thẩm tam vạn phần ủy khuất: "Em đem tên Dụ Duy hồ ly tinh kia liền nhớ rõ như vậy, nhưng là anh... vui vẻ liền kêu Bảo Bối, Tiểu Ngoan, xuống giường liền kêu anh Thẩm tam Thẩm tam... em... Ô ô..."

"Ôi, sao lại khóc?" Điền Điềm luống cuống tay chân, vừa dỗ vừa lừa, đáp ứng anh ta những chuyện mà bình thường tuyệt đối không cho phép, Thẩm tam thế này mới thu nước mắt, mở to một đôi mắt con thỏ ngập nước nhìn cô.

"Em không thể đổi ý." Anh ta đỏ mặt nó

Điền Điềm thấp giọng cười: "Không đổi ý không đổi ý, anh nếu muốn, hiện tại cũng được." Vừa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Thẩm tam tràn đầy chờ mong, chỉ có thể nhanh chóng đi lấy đạo cụ, thực hiện lời hứa.

Chỉ chốc lát sau, trên giường liền lại là một phen cảnh tượng kiều diễm. Thẩm tam thân mình tinh tráng hữu lực lại thư phục nằm ở dưới thân Điền Điềm, mông rắn chắc cao cao nhếch lên, trong mắt hơi nước sương mù, trong miệng rên rỉ không ngừng, rất thoải mái.

"Ừm... A... đừng, đừng nơi đó... em làm tốt lắm, cầu em... Aha... Chính là nơi đó... nhanh một chút... Ân a..."

Tiếng va chạm thân thể cùng tiếng rên rỉ khó nhịn của đàn ông, trong phòng xuân sắc.

Cho nên, Thẩm tam anh rốt cuộc tên gọi là gì nha?!!!!!!!