Sau khi ăn xong, mới từ bên ngoài trở về, Ngụy lão tướng quân bị bạn già kéo ra ngoài "tản bộ tiêu thực", Đào Diệc Ninh cũng lấy cớ có việc lên lầu. Thực ra bà còn tính cũng kêu Nhược Thủy lên lầu, để hai người Điền Điềm và Ngụy Ương có thời gian ở chung, nhưng Điền Điềm vẫn lôi kéo Nhược Thủy không cho đi, biểu hiện rất thích Nhược Thủy, làm cho Đào Diệc Ninh không thể làm gì được.

"Nhược Thủy đang học tại đại học Thanh Hoa phải không?" Điền Điềm cười tủm tỉm hỏi.

Nhược Thủy gật đầu.

"Hôm nay vừa vặn chị cũng đi đại học Thanh Hoa một chuyến, so sánh với tụi mình năm đó thay đổi thật nhiều a!" Một câu sau là nói với Ngụy Ương.

Ngụy Ương hé ra mặt nạ, khách khí xa cách cười: "Phải không? Không có cảm xúc gì."

Nhược Thủy nhíu mi, Ngụy Ương thế nhưng cũng tốt nghiệp từ đại học Thanh Hoa, cô vẫn là lần đầu tiên biết, lại từ một người không thân thiết biết được, loại cảm giác này không tốt chút nào.

Điền Điềm lại giống như không có phát hiện thái độ Ngụy Ương không bình thường, vẫn cười nói chuyện trường học lúc trước, một người nói rất náo nhiệt:

"Đúng rồi, Ngụy Ương, anh biết không, Lăng Sương cũng về nước rồi." Điền Điềm như là bỗng nhiên nhớ tới, cười dài nói.

Nguyên bản dung mạo bình thường, nở nụ cười, nhưng li cũng có ba phần nhan sắc.

Ngụy Ương như là bị bừng tỉnh, nhanh chóng nhìn Nhược Thủy một cái, âm thanh không cao không thấp: "À? Không biết."

Ý cười của Điền Điềm càng sâu: "Nha, là em đã quên, hai người đã sớm chia tay, anh không biết tình hình của cô ta gần đây cũng thực bình thường."

Cô ta là cố ý? Trong mắt Ngụy Ương trong nháy mắt như là kết hàn băng, mắt lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt nhàn nhã tự tại của Điền Điềm, làm cho cô không khỏi cứng đờ.

Nhược Thủy ngồi ở một bên, mi mắt nửa cúi, như là nghe thấy được, hoặc như là đang lơ lửng ở đâu đó….

Sau khi Điền Điềm nhắc tới cái tên kia, lưu lại nghi ngờ ở trong lòng Nhược Thủy.

Hai người lớn Ngụy gia sau khi trở về, Điền Điềm vừa vặn đứng dậy cáo từ, Ngụy lão phu nhân còn chưa lên tiếng kêu Ngụy Ương đưa Điền Điềm trở về, Ngụy Ương đã chuẩn bị tốt để chối từ.

"Mẹ, thời điểm không còn sớm, Nhược Nhược sáng mai còn có tiết học, con trước đưa con bé trở về."

Vừa nói tên Nhược Thủy, Ngụy lão phu nhân cũng không nói cái gì nữa, chính là dặn dò hai người trên đường phải chú ý an toàn.

Đứng ở trước cửa, Điền Điềm nâng mắt cười: "Cậu cháu hai người cảm tình thật tốt."

Sắc mặt Ngụy Ương đổi đổi, ánh mắt nhìn về phía Điền Điềm đều là đề phòng.

Hồi lâu chưa mở miệng nói, thần thái Nhược Thủy rất tự nhiên từ trên sô pha đứng lên, ngọt ngào cười với Điền Điềm: "Chị Điền đi thong thả."

Nháy mắt, tất cả phía sau đều thành bối cảnh, nhất tiếu khuynh thành.

Dù Điền Điềm là phụ nữ, đều bị hoa mắt, choáng váng một hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần lại, nhìn một cái thật sâu.

☻☻☻

Tuy rằng Nhược Thủy ở trước mặt Điền Điềm biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng khi trước mặt cô chỉ còn lại Ngụy Ương, cô sao cũng không bình tĩnh được!

"Nhược Nhược, ai, Nhược Nhược đừng đóng cửa..." Gặp Nhược Thủy đi vào liền hung hăng đóng sầm cửa, Ngụy Ương chen vào khe cửa.

"Quý cô* Hách Liên, anh muốn xin thời gian 3 phút để giải thích."

*trong bản cv là nữ sĩ

Ngụy Ương trông mong nhìn theo phía sau Nhược Thủy, không dám ngồi xuống, đứng giống như binh lính ở trước mặt Nhược Thủy.

Nhược Thủy gật đầu, đồng ý.

Vừa được cho phép, Ngụy Ương liền đem quá trình yêu đương với Lăng Sương nói một lần, toàn bộ hành trình yêu không bỏ sót đoạn nào, không có chút lắm lời, nhưng sau khi anh nói xong, biểu tình trên mặt Nhược Thuỷ vẫn không có biến hóa gì.

Anh không yên, bất an: "... Nhược Nhược, liền là như thế này, anh đã rất nhiều năm đều không có gặp qua cô ấy, cũng không có cùng cô ấy liên lạc, nếu không phải hôm nay Điền Điềm nhắc tới, anh đều đã quên còn có người này..."

Trên mặt Nhước Thuỷ vẻ mặt khó lường: "Từ trong miệng một người xa lạ biết được trường học cũ cùng bạn gái trước của anh, loại cảm giác này cũng thật không tốt." Thấy bộ dáng anh run sợ, có chút buồn cười:

"Anh ngồi đi, đứng làm cái gì. Em không trách anh, chỉ là chuyện coi mắt của anh, gặp được loại sự tình này luôn không thoải mái một thời gian."

Lấy được cam đoan của Nhược Thủy, Ngụy Ương lúc này mới dám ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô thở dài: "Anh đời này chỉ nằm ở trong tay em. Em không biết anh vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi...""Sợ cái gì?" Nhược Thủy nhíu mày cười, nhẹ nhàng nâng cằm anh, thổi khẩu khí: "Yên tâm, em không ngốc như vậy."

Điền Điềm phỏng chừng là nhìn ra quan hệ của bọn họ, hôm nay trong lời nói đều là những câu châm ngòi, nếu Nhược Thủy quả nhiên là cô gái nhỏ mười bảy tuổi, vậy phỏng chừng sẽ ầm ỹ một chút với Ngụy Ương.

Cố tình, đó là một phụ nữ lớn tuổi có bộ dáng lolita.

Hoặc có thể tâm trí Nhược Thủy cũng không có thành thục ứng với tuổi tác, nhưng cô cũng sẽ không giống như cô bé con xúc động ngây thơ.

Cô không biết mục đích Điền Điềm là cái gì, nhưng nhất định không là ý tốt gì. Về điểm ấy, cô thấy rõ —— Điền Điềm đối với cô không có uy hiếp, cho nên, thủ đoạn của Điền Điềm cô đều có thể không thèm để ý.

Nhưng, hay là nên làm rõ ràng nguyên nhân có vẻ tốt hơn.

"Anh cùng Điền Điềm có thù oán?"

"Không có a." Ngụy Ương lắc đầu: "Tụi anh chính là cùng giới mà thôi, không tiếp xúc gì khác."

Nhược Thủy híp mắt, khẽ gật đầu: "Cái này kỳ quái."

"Bảo Bối không cần suy nghĩ nhiều như vậy, về sau chúng ta sẽ không gặp cô ta nữa, chỉ là một người qua đường mà thôi." Ngụy Ương thấy cô còn suy nghĩ về người khác, trong lòng thực bất mãn, tìm đến cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn liền hôn.

Suy nghĩ Nhược Thủy bị đánh gãy, đầu lưỡi bị kéo quấn quít, chỗ mẫn cảm nhất trong miệng đều bị nhẹ nhàng xoát qua, một trận tê dại truyền khắp toàn thân, lửa nóng thân thể càng lúc càng cao.

Rốt cục có thể hô hấp, trong đầu Nhược Thủy vẫn còn là một mảnh hỗn độn, anh lại liếm lại cắn trên cần cổ trắng noãn của cô, lưu lại một vết hồng ngân, tay cũng ngựa quen đường cũ tham tiến, đầu tiên là ở bên hông mảnh khảnh của cô tinh tế xoa nắn sờ soạng, sau chậm rãi di chuyển lên, cởi bỏ trói buộc trước ngực, nhẹ nhàng cầm một bên đẫy đà kia.

Trước ngực buông lỏng, làm cho Nhược Thủy lược có chút tỉnh táo lại, vô lực đẩy anh ra, lại bị anh nhẹ nhàng vân vê nụ hồng trước ngực, nháy mắt hồn bay lên trời, cô không tự giác ưm một tiếng, càng cổ vũ Ngụy Ương, đem áo ngực của cô đẩy cao, hai điểm nộn hồng kia đột nhiên bại lộ ở trong không khí run rẩy, kích thích ánh mắt anh, đem một trái anh đào nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm hút, vang lên từng tiếng “chậc.. ..chậc”.

Nhược Thủy chưa từng trải qua chuyện này, cả người mềm yếu suy nhuyễn, muốn mở miệng cự tuyệt anh, nhưng tất cả phát ra lại đều là âm thanh rên rĩ.

Mắt thấy cửa thành sẽ thất thủ, Ngụy Ương lại cứng rắn dừng lại, nằm ở trên người Nhược Thủy thở hổn hển, chỗ gì đó nóng bỏng dán ở đùi Nhược Thủy, một bàn tay nắm một bên nõn nà kia, tay kia thì cũng đã chuyển xuống bụng mềm mại, một đường đi xuống tìm tòi bí mật, chỉ thiếu chút nữa, liền tới điểm kết.

Không hiểu vì sao anh không tiếp tục, Nhược Thủy mở to hai mắt mênh mông nhìn anh, thoạt nhìn có vài phần ủy khuất.

Anh mở miệng, âm thanh khàn khàn chưa từng có bao giờ: "Bảo Bối, đừng nhìn anh như vậy, ngoan, nhắm mắt lại."

Nhược Thủy lúc này đã không còn năng lực suy xét, ngoan ngoãn nghe anh nói nhắm mắt lại.

Ngụy Ương thất vọng thở dài, kiềm chế dục vọng rục rịch trong cơ thể, miễn cưỡng rút tay ra, chạy nhanh vào phòng tắm.

Khi anh từ phòng tắm đi ra, Nhược Thủy đã sớm trốn vào phòng ngủ, còn khóa cửa phòng.

Anh bất đắc dĩ cười, lúc nãy đã làm cô sợ: "Nhược Nhược, em mở cửa ra đi."

Trong phòng, Nhược Thủy chôn đầu ở trong chăn, trên mặt nóng như muốn thiêu cháy, nghe thấy âm thanh của anh, thân mình bị một trận tê dại.

Gần nửa ngày, Ngụy Ương mới nghe được bên trong truyền đến âm thanh rầu rĩ: "Anh trở về đi! Em không muốn gặp anh!"

Nhược Thủy nói xong, cảm thấy tựa như con thỏ nhỏ, vui vẻ, một khắc đều không im lặng. Cô vểnh tai nghe, ngoài cửa một chút âm thanh cũng không có.

Chẳng lẽ anh thật sự đi rồi?

Nhược Thủy nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng khách chỉ mở một cái đèn tường, không sáng lắm, anh ngồi ở trên sô pha trong ánh sáng hoàng hôn giống được phủ lên một tầng hư ảnh.

"Anh, anh sao còn không quay về?"

Ngụy Ương đi đến trước mặt cô, đứng ở vị trí xa dừng lại, trong mắt tất cả đều là yêu thương cùng áy náy: "Nhược Nhược, lần này... Là anh không khống chế được, về sau sẽ không, anh cam đoan." Ánh sáng trong mắt sáng ngời như là chấm nhỏ trong đêm, làm cho người ta không tự chủ tin phục.

Nhược Thủy tuy rằng vẫn xấu hổ, nhưng cũng đỏ mặt gật gật đầu.

Nhưng, sự thật chứng minh, đàn ông cam đoan trong việc này đều không tin được. Chuyện này là nói sau.

Nóng ko? Nóng không? Dù chỉ là dính răng nhưng ta edit cũng hơi bị nhức đầu nha!

Xì poi: chương sau kể về người cũ của Nguỵ Ương, tính cách thật của Điền Điềm