“Phốc xích!” Trần Ngư chịu đựng không nổi biểu tình mắt trợn tròn kia của Trần Đông Sinh, nhịn không được cười, sau đó đẩy đẩy Trần Đông Sinh nói: “Cha, đừng nghe nương, con làm rất nhiều…,”

“Cái gì? Ở nơi nào?” Lúc này, Lâm thị cũng bình tĩnh không được. Nói thật, hương vị kia, thực làm cho người ta thực thèm ăn, nhất là xuống đất phơi nắng dưới mắt trời xong, hương vị này, thực có thể mát đến tận đáy lòng.

Trần Ngư mang hai vợ chồng bọn họ đi đến phía sau thùng nước cạnh, thấy Trần Yến cùng Trần Hải đang ở chỗ ấy nói thầm, nhưng cũng không có động thủ… Va-ni cao trong veo lóng lánh để ở trong chậu, chậu lại ở trong thùng nước lạnh, cho nên hương vị, mới lạnh buốt thấu tâm.

“Nương, này ăn ngon không?” Trần Hải đầy mặt mong đợi hỏi.

“Ăn ngon,” Lâm thị hé miệng cười một tiếng, tróc lông mày hắn nói: “Đúng là con mèo thèm ăn!”

Trần Ngư để Trần Yến đi lấy chén nhỏ, sau đó mỗi chén tưới chút nước đường nước, mỗi người đều nói ăn ngon, ngay cả Lâm thị luôn luôn tiết kiệm luyến tiếc ăn cũng ăn một chén nhỏ, khóe miệng chứa tươi cười thỏa mãn, không có chua xót vừa rồi.

“Ngư nhi, này là dùng cái gì làm?” Ăn no xong, Trần Đông Sinh xoa xoa bụng mình, thỏa mãn thở dài một tiếng xong, nhịn không được tò mò hỏi.

“Cha đoán!” Trần Ngư bắt đầu đứng lên trêu chọc.

“Hài tử này, còn trêu chọc cha con, không lớn không nhỏ,” Lâm thị không vui tức giận vỗ nàng một chút, còn thật sự hỏi hỏi: “Ngư nhi, thứ này ăn ngon, nhưng không thể loạn cầm đồ này nọ của người khác, biết không?”

Trần Ngư vừa nghe nàng nói như vậy, thì biết nàng hiểu lầm, thì vội vàng giải thích nói: “Nương, cái này là dùng nham y làm, con cùng ca ca đi nhặt,” nàng đã biết cái ngoạn ý (đồ để thưởng thức) này sẽ đưa tới hiểu lầm, nhưng là cũng biết, ngay cả giá trị dinh dưỡng của nham y cũng không biết, bọn họ làm sao lại từng gặp qua vật như vậy, cho nên trong lòng vẫn là rất có phần thắng.

“Cái gì? Nham y?” Lâm thị nhìn chén trong tay hơn nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, “Vật này có thể ăn sao?”

“Đương nhiên có thể, nương, người không phải ăn thực vui vẻ sao?” Trần Ngư cười cười nói, ghé vào trên đầu gối Lâm thị làm nũng.

“Vậy con làm sao biết?” Trần Đông Sinh đè kinh hãi xuống đáy lòng, nghi ngờ hỏi.

Hài tử này giống như biến thành người khác vậy, luôn nghĩ ra mấy thứ người lớn bọn họ đều chưa từng nếm qua — nham y này sinh trưởng trên tảng đá bên bờ biển, ngâm qua nước biển, tuy rằng cùng một dạng như ốc biển, nhưng là mỗi người đời đời, ai cũng không nói nham y có thể ăn, còn có thể làm ra thứ mỹ vị như vậy.

“Cha, người bận rộn bên ngoài, nương mang tỷ tỷ ở trong đất, con cùng ca ca không có việc gì liền nơi nơi đi dạo, có một ngày gặp được một lão gia gia, trong miệng hắn nói thầm nham y ăn thực ngon, nhưng là quá phiền toái cái gì… Con hiếu kỳ hỏi mấy câu, hắn thấy con khả ái, liền lải nhải lảm nhảm nói nửa ngày…,” Trần Ngư mặt không đỏ, thở không gấp nói. (còn khả ái, ta phi!)

“Cái gì lão gia gia, hắn bộ dạng thế nào, mặc y phục gì?” Trần Đông Sinh dồn dập hỏi.

Trần Ngư nghiêng đầu, giả vờ nghiêm túc đang suy nghĩ, sau đó đều chu môi bất mãn nói: “Hắn mặc y phục rất trơn nhẵn, lấp lánh, mặt béo trắng béo trắng, cùng một dạng giống nãi nãi con…,” rống rống, thần tiên trong truyền thuyết.

“Này… Đông Sinh…,” Lâm thị tuy rằng chần chờ, nhưng là trên mặt biểu tình lại có chút kích động….

Trần Đông Sinh lắc đầu, kềm chế kích động của mình, cười xoa xoa đầu Trần Ngư nói: “Ngư nhi thực thông minh, lần sau, dạy phụ thân, được không?”

“Được!” Thấy vẻ mặt Lâm thị, Trần Ngư biết mình không cần giải thích nhiều, cửa ải này, qua.