Hiện tại có trang web, các thểloại cơ bản của tiểu thuyết có cấu từnhư Quân Từ và Cô Lỗ, cũng có rồi.

Cô dự định viết một cái tiểu thuyết thăng cấp của một hành tinh bình thường, nhưng phải là kiểu ngay thẳng.

Khả năng ban đầu không được hoan nghênh, nhưng nếu nổi tiếng trong cộng đồng yêu thích vũ trụ, tuyệt đối có thểtrởthành tác phẩm IP lớn.

Quan trọng nhất là, Quân Từ dự định sau này sẽ chuyển bộ tiểu thuyết này thành kịch bản, sản xuất thành phim.

Đây là nghề kiếm sống đầu tiên của cô, tuyệt đối không thể thất bại!

Đây là kiêu ngạo và tôn nghiêm của hoàng thái tử cô!

"Két... "

Lúc Quân Từ và Cô Lỗ đang thương lượng với nhau, ngoài cửa Phó Thúy Hoa đẩy cửavào: "Ăn cơm đi."

Trong tay bà là cơm cho Quân Từ.

Phỏng chừng là lần này Trương Xương Minh đánh quá nặng, với tính cách của Phó Thúy Hoa chỉ sợ xảy ra tai nạn, mới áy náy với Quân Từ.

Ngay cả cơm cũng bưng đến cho cô.

Trước đây Quân Từ chỉ có thể tự làm cơm cho mình ăn một ít.

Ngay cả bàn ăn cô cũng không thểngồi.

Quân Từ khẽ khép lông mi, cô nhìn mấy cọng rau chân vịttrên một bát cơm tẻ, hiếm thấy là, còn có mộtmiếng thịt kho tàu.

Thịt, đối với Quân Từ trước kia mà nói, là một thứ xa xỉ.

Thỉnh thoảng tâm trạng Trương Xương Minh tốt, có thể cô sẽ được bố thí mấy miếng thịt như vậy.

Phó Thúy Hoa để bát xuống.

Đây là phòng để đồ lặt vặt, không có thứ gì, chỉ có một chút ánh sáng bắn tới qua khe nhỏ.

Phó Thúy Hoa không nhìn thấy biểu tình trên mặt Quân Từ lúc này, nói nhẹlần nữa: "Quân Từ, ăn chút đi, đểcơ thểkhỏe lên."

Sau đó mới có thể tiếp tục làm nô lệ cho nhà họ Trương.

Quân Từ rất muốn tiếp câu nói của bà.

Nhưng cô chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi biết, thím đi ra ngoài đi."

Giọng nói lạnh như băng, lộ ra vài phần khàn khàn, trung tính không phân biệt được là nam hay nữ, lại dễ nghe khiến người ta say mê.

Như một ly rượu đỏ thuần.

Trong lời nói lại lộ ra uy nghiêm cực lớn.

Làm cơ thể Phó Thúy Hoa run lên, theo bản năng làm ra động tác tương ứng với mệnh lệnh trong lời nói này: "Vậy thím đi ra ngoài trước..."

Bà không hề nhận thấy có gì không đúng.

Mãi đến khi bà ra khỏi căn phòng đó, Quân Từ còn có thể nghe thấy tiếng Trương Niệm tiếng mắng chửi: "Mẹ nuông chiều nó, còn mang cơm cho nó!"

Cửa phòng đóng chặt, che lại Quân Từ mặt mày âm u trong bóng tối.

Phó Thúy Hoa này, không xấu, nhưng một chút chủ kiến cũng không có.

Nghe Trương Xương Minh, trên thực tếtrong lúc lơ đãng vẫn là tổn thương Quân Từ trước kia.

Nhưng, hai người Trương Xương Minh và Trương Niệm mới là chủ yếu, Quân Từ còn không đến mức tính toán với phụ nữ không có can đảm và kiến thức này.

Chỉ có thể khúm núm cả đời như vậy, làm một thứ đồ phụ thuộc đàn ông.

Vì đứa con bỏ ra tất cả bản thân mình có.

Trạng thái bình thường của phần lớn phái nữ Trái Đất.

Cũng may, tình huống bây giờ cũng đã cải thiện rất nhiều.

Chí ít địa vị phái nữ vẫn cao.

Giống như Quân Từ trước đây, tuy rằng rằng địa vị nam và nữ cũng không khác nhau.

Nhưng vị trí hoàng đế chỉ có thể để con trai kế thừa, vì thế mẹ cô chỉ có thể nuôi cô như một hoàng thái tử.

Có thể thấy, là một loại thói hư tật xấu còn lại trong xương của loài người.

Chẳng qua, là nam hay nữ, Quân Từ cũng không thèm để ý.

Tự thân cô, không nghĩ gì đến là được.

Hơn nữa bị coi như con trai mà lớn, trên phương diện tác phong cũng không thích hợp làm con gái.