Dân số nước Hoa nhiều như vậy, số người biết đến trạm D cũng chỉ là số ít. Bây giờ là thời đại internet, cho nên lượng xem phim điện ảnh trên internet càng nhiều. Thậm chí mọi người còn đang dần không có thói quen xem phim truyền hình trên tivi nữa.

Bởi vì thời gian chiếu trên tivi là cố định, còn ở trên web, người ta muốn xem lúc nào thì xem. Hơn nữa tốc độ hiện đại hóa ngày càng cao, những video trên các trang web mới là những thứ dẫn đầu trào lưu.

“Cô Lỗ, trước tiên cậu cứ đàm phán với đối phương, tìm hiểu tình hình bên đó rồi báo kết quả lại cho tôi.” Quân từ đứng lên, chuẩn bị trở về.

“Vâng, điện hạ.” Cô Lỗ đáp ứng.

Quân Từ trở về ăn sáng hơi muộn. Nhưng vừa đến cửa đã nhìn thấy Trương Niệm và Phó Thúy Hoa gọi cảnh sát đến đứng ở cửa. Hàng xóm cách vách và quần chúng hóng chuyện cũng vây xem. Cô cười khẩy, hôm qua vừa có một Trương Xương Minh đến tìm chết, hôm nay lại thêm hai kẻ chán sống đi theo?

Cô không quan tâm đi tới, Trương Niệm đang xoắn xuýt vừa nhìn thấy cô đã quay sang chú cảnh sát bên cạnh, mặt cô ta đầy vẻ chán ghét, mở miệng mắng: “Chú cảnh sát, chính là cậu ta, cậu ta đánh ba tôi đến nhập viện!” Giọng cô ta to đến mức như sợ những người xung quanh không nghe được.

Quân Từ cảm thấy chú cảnh sát bên cạnh bị âm lượng của cô ta thét cho đến mức bay mất nửa cái mạng. Người đến là hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát, một cao một thấp, nhìn có vẻ hòa nhã. Thấy Quân Từ đi tới thì theo lệ thường hỏi: “Bọn họ báo cảnh sát, tố cáo cậu cố ý đả thương người khác, đã xảy ra chuyện gì?”

Cảnh sát địa phương nhỏ, thường mong muốn giải quyết hòa giải. Nhất là với người giống như Quân Từ, dĩ nhiên muốn lên tiếng hỏi han sự tình rồi mới có thể đưa người về. Quân Từ nhìn Trương Niệm, một phần đôi mắt khuất sau khẩu trang mỉm cười lễ độ: “Chú cảnh sát, cơm có thể ăn linh tinh nhưng nói thì không được lung tung. Tại sao bọn họ báo cảnh sát nói tôi đánh thì là tôi đánh? Các người nói Trương Xương Minh à?”

Trong lúc cô nói chuyện, giọng nói không tránh khỏi chút vui vẻ. Có điều sự vui vẻ đó lại khiến cho những người xung quanh cảm thấy rét lạnh. Trương Niệm vốn còn đang hung hắn mười phần vì có cảnh sát làm chỗ dựa, lúc này bị cặp mắt như hàn băng của Quân Từ chiếu tướng thì không khỏi co rụt người lại, vô thức lùi về sau hai bước, cả người phát run. Bao nhiêu khí phách lúc trước cũng bị quét sạch. Không nói đến cô ta, chính hai cảnh sát bên cạnh cũng bị hơi thở trên người Quân Từ làm cho cảnh giác.

“Đương nhiên là Trương Xương Minh, cậu có thể cho biết tình hình lúc đó thế nào không?”

“Hôm qua có người đến gây sự với tôi, cũng đúng lúc Trương Xương Minh đến tìm tôi, kết quả bị người tới gây sự với tôi đánh, chuyện này không liên quan đến tôi.” Quân Từ chống khuỷu tay lên tường, tay đỡ cằm, lười biếng nói. Một cậu đã đẩy hết tai vạ lên đầu Khương Dịch. Phiền phức của mình cũng nhất định không thể gánh hết được.

Lúc này, bà Thường từ trong nhà đi ra: “Ấy ấy, có chuyện gì thế? Đồng chí cảnh sát, Từ Từ sẽ không đánh người đâu! Chuyện hôm qua tôi đều chứng kiến!” Có lẽ bà Thường vẫn ở trong nhà, đến khi thấy Quân Từ về thì lập tức ra ngoài làm chứng cho cô. Quân Từ cười, thấy sắc mặt Trương Niệm khẽ biến.

Hai viên cảnh sát cũng không muốn xử lý loại chuyện phiền phức trong gia đình người ta, lúc báo cảnh sát đã cung cấp rõ thân phận của Quân Từ, loại chuyện mâu thuẫn trẻ con trong nhà thế này, bọn họ cảm thấy nên tự giải quyết. Bây giờ thấy có người làm chứng xuất hiện thì lập tức hỏi rõ.