Lý Tinh nhận một con dao thái Sở Nhiên đưa, cô run rẩy cầm chặt con dao trong tay lấy hết dũng khí mà đẩy cửa bước ra đối mặt với những tang thi vừa mới chuyển hóa.

Trước khi đi cô vẫn nhịn không được mà quay đầu lại hỏi hắn "Thật sự chỉ cần phá vỡ đầu hoặc chém vào cổ là được sao?"

Sở Nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm khiến cô gái sợ hãi rụt rè, qua một lúc hắn mới lạnh nhạt đáp lại "Đúng vậy."

Cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, ánh mắt lo lắng nhìn hắn mà ngập ngừng nói "Vậy...!tôi đi một chút liền về, anh Sở...!anh đừng đi đâu đấy."

Đột nhiên Sở Nhiên cảm thấy người đồng bệnh tương liên với mình này thật phiền phức, hắn xua tay hời hợt đáp "Biết rồi."

Đạt được khẳng định Lý Tinh lúc này mới dũng cảm bước ra bên ngoài, cố gắng không nhìn đến dáng vẻ đáng sợ của chúng, chỉ cần có tang thi nầo đến gần cô sẽ liền vung dao chém vào cổ chúng, một dao không đủ liền bồi thêm một dao.

.

Ngôn Tình Sủng

Chẳng biết cô sẽ mất thời gian bao lâu để lấy được thức ăn và nước uống, Sở Nhiên không chịu nhàn hạ mà cũng đi ra ngoài tì kiếm con mồi cho mình.

Khách sạn này có năm tầng, mỗi tầng có năm phòng, bọn họ ở tầng hai, phía trên còn hai tầng có khách ở nữa.

Những sợi tơ tinh thần lực từ trong cơ thể Sở Nhiên tỏa ra tứ phía, tang thi trong hành lang không bởi mùi người sống trên người hắn mà phát cuồng, trong mắt chúng con mồi chỉ có một mình Lý Tinh.

Nơi hắn đi qua tang thi thậm chí sẽ tự động dạt qua hai bên để nhường đường, tiến sĩ thậm chí từng nói đùa rằng Nếu có một con tang thi nhảy ra nói cậu là vương của chúng thì tôi chắc chắn sẽ tin đấy.

Đi qua hành lang, Sở Nhiên đi đến cầu thang tiến lên tầng trên.

Lúc này sợi tơ tinh thần lực nhẹ nhàng vờn quanh hắn đột nhiên trở nên nhanh nhẹn, chúng quấn lấy những tang thi hắn đi qua bắt đầu hút năng lượng trong cơ thể chúng.

Hắn cứ như thế đi hết hai tầng lầu, sắc mặt nhợt nhạt cuối cùng cũng hồng hào khỏe mạnh hơn một chút.

Đều là tang thi sơ cấp, năng lượng thật sự ít đến đáng thương.

Lúc hắn xoay người chuẩn bị trở về phòng thì đột nhiên có một thân ảnh tốc độ nhanh nhẹn đánh đến, Sở Nhiên phản ứng không kịp mà bị đối phương đẩy ngã xuống đất làm hắn một trận đầu váng mắt hoa suýt chút liền ngất đi.

Suy cho cùng thì hắn chỉ có tinh thần lực là mạnh mẽ, cơ thể thì chính là diều giấy, gió thổi mạnh liền rách.

Nói đơn giản hắn giữ vai trò là pháp sư.

Đợi khi thanh tỉnh lại thì hắn nhận ra sinh vật khống chế mình là một dị năng giả mới kích phát xong, từ trọng lượng cùng hình thể có thể đoán đây là một nam nhân có cơ thể cao lớn cân đối, các cơ bắp trên cơ thể tinh tế vừa phải.

Nghiêng đầu dùng khóe mắt nhìn thử xem đối phương là người phương nào, Sở Nhiên vừa nhìn thì giật mình khi thấy đối phương giống như tang thi mình tìm kiếm, nhưng đối phương không phải tang thi mà là một dị năng giả nhân loại.

Trong lòng có một cảm giác thất vọng không nói lên lời, thì ra còn chưa có bị chuyển hóa.

Cánh tay đối phương như gọng kìm mà ghìm chặt hắn xuống nền gạch lạnh lẽo hôi thối với những cái xác tang thi nằm la liệt, giọng nói nam nhân từ tính vừa ôn hòa lại cường liệt "Nói, cậu sao lại giết người? Cậu giết bọn họ bằng cách nào?"

Lông mày nhướn lên, Sở Nhiên có chút khó tin khi có người gọi tang thi ăn thịt người là người.

Ah, đúng rồi, đến lúc này nhân loại vẫn cho đó là một loại dịch bệnh khiến phần đông mọi người nổi điên cắn người.

Dùng khóe mắt lạnh nhạt liếc nhìn nam nhân, trong giọng nói chứa ý tứ khinh miệt "Đó là người sao?"

Không để nam nhân đáp lại hắn đã tự đáp "Không.

Đó là quái vật không có ý thức chỉ biết ăn mà thôi."

Trong ánh mắt của nam nhân đều là nghi ngờ và không tin, hiện tại y thấy thanh niên gầy yếu trước mắt cũng là một trong những kẻ điên kia.

Không quản đối phương tin hay không, hiện tại nơi bị ghìm chặt đến phát đau kia làm hắn khó chịu, sắc mặt luôn hờ hững tỏ ra bất mãn "Nhanh thả tôi ra."

Thật sự rất khó chịu, bao nhiêu đắc ý của hắn lại bị đối phương dùng một đòn đơn giản đánh vỡ.

Cứ nghĩ sẽ phải đàm đạo cùng đối phương một hồi thì đối phương mới thả mình ra, nhưng ai ngờ đối phương nhanh nhẹn tránh ra, lực tay cũng giảm bớt nhưng không có thả ra.

Mặc kệ y có thả ra hay không, Sở Nhiên chiếm được chút tự do liền chậm chạp bò dậy đi trở về căn phòng mình thuê kia.

Tay đối phương không rời khỏi vai hắn, chỉ cần hắn có một hành động nguy hại nào sẽ lập tức khống chế hắn, hiện tại hắn đi nơi nào y liền đi theo đó.

Hai tầng trên không còn tang thi có thể hoạt động săn mồi, thuận lợi xuống tầng.

Bọn họ xuống tầng hai thì tang thi lập tức vây đến, bọn chúng nhận định Sở Nhiên là đồng loại nhưng không có nghĩa nam nhân kia cũng được hưởng đồng đãi ngộ như thế.

Sở Nhiên không ra tay, hắn để mặc bọn chúng xông đến đây rồi vòng qua mình mà tấn công y.

Thần sắc y nghiêm túc, từ đai lưng rút ra khẩu súng bắn vào đầu gối hoặc bả vai của bọn chúng, máu màu đen đỏ bất thường tanh thối chảy ra, thế nhưng bọn chúng như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà vẫn hưng phấn lao về phía con mội.

Thấy y bắt đầu luống cuống tay chân, Sở Nhiên nhếch miệng cười trào phúng, hắn như xem trò vui mà nói "Bắn vào đầu ấy."

Y trừng mắt nhìn hắn, hung ác nói "Cậu đừng nói bậy."

Không muốn tốn thời gian ở đây đôi co với đối phương, Sở Nhiên gạt tay y ra rồi đi đến phòng mình, tinh thần lực vô hình bắt đầu triệu gọi tang thi trong tầng này vây lấy y mà tấn công không ngừng nghỉ.

Không giống Lý Tinh được hắn nhắc nhở về việc bị thương sẽ trở thành tang thi, Sở Nhiên thậm chí còn mong y nhanh nhanh trở thành tang thi ngoan ngoãn nghe lời mình.1.