Hút vào trong miệng toàn là không khí lạnh lẻo, gương mặt đã chết lặng. Vài lúc xúc cảm có cành cây quẹt qua mặt, lại chẳng nhận ra đau đớn.

"Đừng dọa em, A Sâm." Mục Siêu cuống quít ôm chặt Thẩm Sâm vào lòng ngực mình. Cố sức hết mức thu nhỏ thể tích của hai người đàn ông...

"Oành —— Oành ——" Cả mặt đất rung động cùng tiếng bước chân thật lớn. Tựa như cái chết đang tới gần.

Mục Siêu siết chặt đường đao trong tay. Từng giọt chất lỏng màu sắc quái dị rơi tích tích trên đất, phát ra âm thanh ăn mòn. Bộ dạng nhếch nhác của bọn họ bây giờ so với trước đó chỉnh tề đơn giản trái ngược cực lớn.

Máu đỏ tươi theo kẽ tay Mục Siêu chảy xuống. Không biết là máu của của cậu hay là của Thẩm Sâm.

Ba tiếng trước….

Khủng long nhỏ đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương. Đồng thời nôn nóng dùng vuốt chi sau bới bùn đất tại chỗ.

"Chuyện gì thế?" Hai người cảnh giác lưng tựa lưng. Cái kiểu vĩ đại đến từ chính dị năng lại chẳng giống với áp lực dị năng khiến trong lòng hai người sửng sốt.

Khủng long con bất ngờ chạy ào về phía sâu trong rừng rậm. Mục Siêu có lòng muốn đuổi theo, cũng biết hành sự lỗ mãng sẽ mang tới hậu quả gì, hai người đơn giản chậm rãi lùi lùi về cây phía sau một cây đại thụ. Giờ mà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn cũng có thể làm cho mọi chuẩn bị của họ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Khủng long nhỏ kêu lên thê thảm, một tràng âm thanh kỳ quái. Rất hiển nhiên, khủng long con kia còn quá non nớt.

"Chúng ta qua coi một chút đi." Thẩm Sâm nắm lấy tay Mục Siêu. "Quái vật kia ở trên đường chúng ta phải đi, nếu muốn đến cái động đó, chúng ta phải đánh một trận với nó."

"Em......" Mục Siêu nhăn mặt, "Em đang nghĩ, con quái vật đó có phải chủ nhân của cái động không, hơn nữa có liên quan gì tới khủng long nhỏ?" Tuy không giao lưu với động vật, nhưng tiếng kêu vừa rồi của khủng long con làm lòng cậu chua xót, chợt nhớ tới khi đó bản thân biết cha mẹ gặp chuyện không may thì đau thấu tâm can.

Tốt chẳng thấy chuyện xấu lại linh.

Chờ tới lúc bọn họ thấy quái vật kia, cũng may là đã từng thấy qua nhiều quái vật.

Trên người quái vật trước mắt như một tổ chức nội tạng được bọc màng, thịt da hồng nhạt nhìn mỏng dính bên trên còn hoa văn kỳ quái không dứt, mạch máu đỏ lờm nho nhỏ hơi nhúc nhích, cái đầu mang đặc trưng của nhiều loại động vật; trên đầu của nó, trồi ra mấy bộ tóc mang dạng người, tuy nói là hình người, lại như bị a xít mạnh hòa tan hơn nửa, gương mặt vẫn còn duy trì đặc trưng của nhân loại, thế nhưng thân thể từ lâu đã chẳng thể nhìn ra. Nửa người dưới hầu như biến mất. Mục Siêu nhìn quen quen, chốc lát sau mới nhận ra, mấy người kia chính là đám người đã tiến vào đây khi đó, mấy người mà cậu nghĩ từa tựa nhau.

"Sao lại biến thành như vậy?" Mục Siêu nhíu mày. Đồng thời tránh né móng vuốt quái vật kia quét tới.

Lôi kiếm trong tay Thẩm Sâm bổ tới, tới trên thân nó chỉ để lại một vệt dấu màu trắng. Thật rắn chắc. Lui về sau hai bước.

Bọn họ giờ cách quái vật rất gần, mới nhìn rõ người trên thân quái vật kia. Nào phải hoa văn gì, mà là từng khuôn mặt thống khổ vặn vẹo.

Mục Siêu nghĩ tới bị ‘người’ bị ‘hòa tan’ trên đầu quái vật. Này như dịch dạ dày tiêu hóa sao ta?

Dường như muốn chứng thực suy nghĩ của cậu. Mấy ‘nhân’ nọ phát ra tiếng thét đáng sợ thảm thiết. Làm cho bộ tóc cũng chổng ngược.

Mắt thường có thể thấy được, thân thể những người đó đang bị hòa tan. Máu bọt nhỏ vụn phun ra khắp nơi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, mấy ‘người’ đó sẽ trở thành một phần trên lưng quái vật này.

Đường đao chém xuống.

Chém trúng lưng quái vật. Hơn nữa Mục Siêu dùng lưỡi dao không gian, miễn cưỡng làm bị thương da quái vật. Ngoài dự liệu của họ chính là, những gương mặt trên thân quái vật vậy mà phun từng cỗ nọc độc ra ngoài.

Mục Siêu cả kinh, thân thể không tự chủ được lui về sau. Trước mắt cậu, phần đầu quan trọng là khủng long gì đó, cư nhiên hai bên xương cột sống bắt đầu tiến hóa ra lưỡi liềm đường lang to lớn. Đao phong ánh màu xanh biếc dị thường bén nhọn, lúc quơ quào, lá cây cành cây bị cắt đứt. (X: lưỡi liềm đường lang – lưỡi liềm có hình như càng to của bọ ngựa ấy)

"Chạy mau." Dị năng hợp thành từ lôi phong của Thẩm Sâm lóe lên lưới tia sáng màu lam tím. Mặc dù không cách nào thương tổn tới bên trong quái vật, cũng khiến hành động của nó trở nên bất tiện. Khi phong nhận cắt ra nứt, lôi quang thừa cơ chen vào. Nghe tiếng quái vật kêu thét, hai người mau mau lui lại.

Từng dãy từng dãy cây cối ngã rạp đầy đất, họ chọc giận quái vật, quái vật đã diễn sinh* ra một ít trí tuệ đối với thức ăn khiêu chiến đồng thời còn làm nó bị thương khiến hành động của nó điên cuồng nộ không ngớt. Cây cối trên con đường quái vật đi qua, không phải bị liêm đao đường lang to lớn xẹt ngang chặt đứt, thì là bị dịch mủ a xít đặc làm cho thiên sang bách khổng. (X: bị phá hoại nặng nề), (X: *diễn sinh – qt hợp thành từ các chất đơn giản thành phức tạp)

Toàn bộ rừng rậm đều phủ đầy mùi hôi thối của dịch a xít.

"Mục Siêu, anh có một suy đoán." Thẩm Sâm thoáng thả chậm hô hấp. "Con quái vật này, thời điểm nó tiêu hóa, chắc là yếu nhất, nói cách khác, bây giờ chúng ta nhìn thấy hình thái của nó, là lúc nó yếu nhất." Tuy lôi kiếm không thương tổn được gì với con quái vật đó, thế nhưng kết quả công kích bằng dị năng hệ phong thì không giống vậy.

Mục Siêu ổn định lại thần. Con quái vật này luôn luôn tiếp xúc tảng đá đỏ, giai đoạn tiến hóa đã không còn như họ nghĩ nữa.

Nếu như tấn công lúc này, hai người họ dù cửu tử nhất sinh cũng không nhất định thương tổn được quái vật. Đây là chênh lệch.

"Dùng nước không gian?" Nhãn tình Mục Siêu sáng lên, nghĩ tới suối nước không gian trắng như sữa nhà mình.

"Có thể thử xem. Chẳng còn cách nào khác." Thẩm Sâm bình tĩnh gật đầu.

Không gian đều nhận hai người làm chủ. Suối nước có thể tùy thời điều động. Lau một tầng nước không gian lên đường đao, lại dùng dị năng tạo ra một tầng màng, hai người lại lần nữa đứng trước mặt quái vật.

Chỉ có điều, quái vật nóng nảy lần này không lập tức đuổi theo bọn họ. Mà chỉ đứng yên, liêm đao hai bên to lớn quơ quào, cây cối chung quanh đều gặp nạn.

Hiệu nghiệm! Hai người bước nhanh về trước, tốc độ gió và thuấn di đồng thời triển khai! Chợt lách người, đã tới bên người quái vật. Vũ khí có dính nước không gian chém vào người quái vật, vết đao nơi đó, tốc độ ăn mòn có thể thấy được cắn nuốt thân thể quái vật.

Mục Siêu thử công kích trực tiếp bằng nước không gian, vừa tiếp xúc tới đã bị dịch a xít trên người quái vật giữ lại rồi trung hòa, chảy xuống đất phát ra mùi cực khó ngửi.

Quái vật tru tréo, công kích càng mãnh liệt. Cho dù họ sử dụng dị năng tốc độ, cũng không tránh được vài lần công kích của quái vật.

Lần nữa bị cự liêm quét tới, màng chắn không gian cũng không chịu được nữa, cự liêm vọt đánh lên người Mục Siêu, mặc dù chỉ bêntrái, nhưng lực đánh cực mạnh khiến Mục Siêu cảm giác nội tạng mình tựa hồ lệch luôn. Trong cổ họng tràn lên máu tanh. (X: cự liêm – lưỡi liềm to lớn)

"A Sâm!" Màn tiếp theo khiến Mục Siêu trợn to mắt, không để ý dị năng trong cơ thể mình đã khô kiệt, mạo hiểm nhào tới kéo Thẩm Sâm khỏi phạm vi quái vật phun nọc độc. "Thẩm Sâm, Thẩm Sâm! Tỉnh mau tỉnh." Người không nóng, không phải muốn tiếp cấp. Vậy thì quái vật...

Mục Siêu khẽ cắn môi. Thừa dịp quái vật kiêng kỵ nước không gian trên người bọn họ, kéo Thẩm Sâm đi.

Thật vất vả tìm được một Mục Siêu ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có thể phân tích nhược điểm và đặc trưng của quái vật. Có lẽ đây là lần đầu tiên, sinh mệnh bị uy hiếp tới chật vật như vậy. Giờ đây, cậu thậm chí còn không biết vợ mình vì sao hôn mê. (X: hai người đều nghĩ mình ở thế chủ động =.=lllll)

Hệ khứu giác của quái vật có lẽ không mấy phát triển. Mục Siêu nhớ lại lúc chiến đấu cùng quái vật, khủng long rất tự hào về khứu giác, nhưng cậu lại không thấy quái vật sử dụng nó lúc nào cả. Hơn nữa tuy quái vật có thể thay đổi hình thức công kích của nó, nhưng phương thức công kích này một khi xuất hiện, liền không thể thu lại, chí ít, trong lúc nó "tiêu hóa", phương thức công kích liền không đổi được.

"Thẩm Sâm, anh mà không tỉnh em chỉ có một mình......" Tay cậu lơ đãng đặt lên ngực Thẩm Sâm, trừ trái tim vẫn đập, da thịt nóng hổi cứ như muốn thiêu cháy tay cậu. Chuyện gì đây? Rõ ràng những chỗ khác vẫn là nhiệt độ cơ thể người mà.

Cởi phần áo của Thẩm Sâm, vết thương dữ tợn nơi ngực không ngờ ở giữa lại có hoa văn phức tạp rờm rà hệt như xoáy nước cứ lan dần ra, cái thứ đen thùi như sợi tơ quấn quanh hoa văn, hoa văn khiến Mục Siêu nhìn quen mắt lúc này lóe lên ánh sáng màu tím. Hình như đang đấu tranh cùng vết thương và thứ sợi tơ đen đúa kia.

Trong đầu Mục Siêu hiện ra một ý tưởng khó tin. Ký hiệu không gian đang chữa thương cho Thẩm Sâm, mà màu đen kia, ắt hẳn là vật chất virus bệnh độc tang thi. (X: vật chất ở đây không phải tiền tài của cải mà là thực tại khách quan tồn tại ngoài ý thức của con người, nói nôm na là thứ bt kh nhìn thấy đc cụ thể hóa)

Thì ra, trước đó ở nơi Mục Siêu không nhìn thấy, Thẩm Sâm khó lòng phòng bị, khó khăn lắm mới chặn được công kích từ cự liêm, lại bị đuôi của quái thú chặn mất đường lui, dẫn đến trên cái “mặt” kia gai xương nơi giữa miệng bị “ói” ra.

Mà ký hiệu không gian chỉ bảo vệ tính mệnh Thẩm Sâm trước, nhưng không thể tránh được việc để Thẩm Sâm hôn mê.

Mục Siêu âm thầm thở phào. Muốn đưa Thẩm Sâm vào không gian, nhưng một lực cản làm cho cậu chẳng tài nào làm thế được. Mục Siêu ngược lại hít một ngụm khí lạnh, vội vã thử dẫn nước không gian ra. Nhưng kết quả cũng chẳng lạc quan. Tuy nước không gian vẫn chảy ra theo ngón tay cậu, nhưng mà cứ từng giọt từng giọt khiến trong lòng Mục Siêu xoắn xuýt.

Chẳng cách nào khác hơn là trông chừng Thẩm Sâm. Nhìn hoa văn mờ nhạt cùng vết thương dữ tợn trên ngực đối phương, hai phe đã không còn phân rõ ai có ưu thế hơn.

"Cha ơi!" Phi Ly ngẩng phắt đầu, kinh hoảng hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngước mặt nhìn về một phía trong rừng rậm.

Đồng đội bên cạnh đều là người của Đỗ Minh, không ai trách cứ một đứa bé thình lình phát ra tiếng. Đối với bé con chỉ mới nhiêu đó tuổi đã có thể dẫn theo bọn họ đi xuyên qua mê cung rừng rậm như này, trong lòng mọi người trừ thán phục thì không có ý khác.

"Đằng trước chỉ có một đám thực diệp long." Đây là do mấy ngày đợi ở đây, mọi người đặt tên cho tất cả các loài khủng long từng thấy qua. Thực lá long là một loại trong đó, chỉ ăn lá cây, sống quần cư, thế nhưng tích cách nóng nảy không chịu nổi. Chỉ cần có người xông vào lãnh địa bọn nó lập tức nổi điên. Dù không ăn thịt, cũng sẽ dằn vặt con mồi triệt để luôn. Tô Viện lau mồ hôi rịn trên trán mình. Phải biết rằng, thực diệp tiêu phí rất nhiều tinh lực về tiêu chí lãnh địa, nếu như ngoài tiêu chí, mặc kệ ra sao, thực diệp long cũng tuyệt không để ý tới, còn nếu trong tiêu chí, chỉ cần đạp vô một bước, chỉ cần lưu lại chút mùi trong lãnh địa thì thực diệp long lập tức mở ra hình thức báo thù nha.

Mày nói gì? Dùng trứng uy hiếp tụi nó? Đừng có siao thế chứ, mày dám đụng vô trứng khủng long coi, khủng long liền dám hào hùng tiến tới khiến mày xương nát thành bụi một trăm lần nha một trăm lần. (X: siao – cử chỉ hành động lời nói của một người cứ như đang đùa, hài hước, ở đây không có ý nói xấu)

Phi Ly khẽ giãy dụa, cảm giác trong ngực nháy mắt vừa rồi khiến bé cực kỳ khó chịu, nhưng sứ mệnh của họ lúc này là phải đánh vỡ giác trận. Chỉ cần ba giác trận bị phá hủy, mắt trận mới ngừng phản ứng được. Chỗ cha mới có thể thuận lợi hơn chút.

"Ngô oa oa!" Nhìn nước mắt thủ hạ giàn giụa, đủ loại trò hề bày ra trước mặt cái chết.

Mặt mày Đỗ Minh lạnh lẽo, hai tay dùng sức chẳng chút lưu tình, sinh mệnh như bức tranh đã tới giới hạn.

"Chậc chậc, thiệt lợi cho gã." Nhãn thần Tô Hàng lạnh băng băng nhìn đống thi thể dần dần lạnh tanh. Văng tục một chút, bọn họ phấn đấu vì tương lai của loài người, nhưng hết lần này tới lần khác có vài kẻ hay không biết thức thời cứ đâm đầu tiến lên.

"Xử lý xong rồi?" Thẩm Lộ loạng choạng thân thể chim cánh cụt của mình, nhìn hai đứa trẻ tuổi mới hơn mười ại kiên quyết gặt hái sinh mệnh của từng kẻ trưởng thành, tiếp đó xử lý ổn thỏa đống thi thể.

Đỗ Minh và Tô Hàng phối hợp càng lúc càng ăn ý, nhưng cậu em vợ nhìn anh rể, càng dòm càng ngứa mắt. Tô Hàng cho tới giờ chưa từng ban ánh mắt đẹp đẽ gì cho Đỗ Minh.

Cầm bí mật người nọ ói ra, Tô Hàng hừ lạnh trở về đội ngũ, dọc theo đường đi người càng ít dần, có vài người đã nhận ra, dù sao bọn họ vốn cũng chẳng có bao nhiêu người.

Tuy nhiên ở cái này nguy cơ bốn hướng này, ném đứa cá biệt rất bình thường. Coi như những người đó đến cuối chó cùng rứt giậu cũng chẳng có gì đáng giận.

Mắt người trong lòng hơi rung rung. Mục Siêu lập tức rối rít.

"Tỉnh? Uống nước nha? Khó chịu không?" Nơi ngực chỉ còn lại một vết sẹo, vết thương dữ tợn dính cùng với hoa văn đều đã biến mất, hệt như dấu vết lưu lại sau chiến tranh. Chỉ có Mục Siêu nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình mới biết được khi đó có bao nhiêu sao căng thẳng.

Thẩm Sâm mở mắt ra, sắc trời đã dần tù mù, tầm nhìn với cây trong rừng cùn kém hơn. "Quái vật đâu?" Giọng hắn khàn khàn, hơi khó chịu nọ lại bị Thẩm Sâm bỏ qua. Sinh hoạt gian nan hơn cũng đã từng trải qua, còn để tâm chút khó chịu này sao?

"Không biết, chắc đã bỏ về rồi."

Lại nói tiếp, cậu cũng tò mò, vì sao quái vật không đuổi theo họ nữa, rõ ràng chỉ còn chút xíu nữa, tìm đến chỗ họ. Với trí tuệ  của quái vật, biết thừa thắng xông lên không? Cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị trước khi chết. Kết quả hơi thở tanh đến trước tảng đá lớn, vậy mà không có.

Mục Siêu hơi tò mò quay đầu, chỉ thấy bóng lưng quái vật chạy trở về hang động.

Tuy nói "Quái vật không nhìn thấy tụi mình nên mất kiên nhẫn về nhà rồi". Cái cớ thủng lỗ miễn cưỡng chấp nhận thông qua...... Cái rắm á! Ai biết con quái vật kia muốn tung bông chiêu giề. Đây cũng là lý do Mục Siêu không dám tìm hiểu nguyên nhân.

Chậc chậc, người già rồi, tính làm việc bắt đầu ngại tay sợ chân này nọ.

Nâng Thẩm Sâm dậy, quả nhiên, Thẩm Sâm tỉnh lại, không gian của cậu cũng dùng lại được.

"Anh sao vậy, mặt mày căng thẳng." Mục Siêu cười duỗi người, ngồi lâu vậy rồi, cơ thể đều cứng ngắc.

Thẩm Sâm im chút, mắt hạ một nửa, "Không có gì, chúng ta đi nhanh thôi. Coi quái vật rốt cuộc có chuyện gì." Dứt lời, dẫn đầu duỗi cặp chân dài đi về trước.

Mục Siêu nhún vai, cậu luôn cảm thấy có chuyện, nhưng Thẩm Sâm hông muốn nói, cậu cũng sẽ không ép hắn nói ra. Thôi, muốn cùng chết còn gì, giờ tính toán chi nữa?

Theo tung tích quái vật, kỳ thực dễ nhận ra lắm, nơi bị hủy nghiêm trọng nhất, khắp nơi hai bên "đường" đều là cây cối ngã rạp cùng vết tích dịch mủ a xít ăn mòn văng tung tóe. Mùi trong không khí khó ngửi tới mức cả hai cảm thấy rất không khỏe, hết thảy khó chịu còn chỉa vào đích đến cuối cùng của họ nữa chớ.

Miệng động bự chảng mở rộng trước mắt hai người, tối mịt đến nổi làm cho người ta chả nhìn tới nguy hiểm trùng trùng bên trong.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

23333 Khuẩn tác giả không tiết tháo ~