Chế độ cấp bậc sâm nghiêm, khiến cho mọi người hoảng hốt nghĩ tới triều đại xưa kia.

Mục Siêu nét mặt như một, khiến Thẩm Sâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cũng làm trong lòng mọi người yên ổn hơn.

Căn cứ Tây Nam chia làm nội thành và ngoại thành, ngoại thành chính là nơi người thường ở, hoàn cảnh kém lại dơ bẩn, mỗi người chỉ có thể miễn cưỡng điền đầy bụng. Trước mặt là con bước tường thành gạch xanh do những dị năng giả Thổ hệ, Kim hệ cùng nhau xây dựng. Nếu như tang thi tràn đến, vượt qua tường thành họ là kẻ đầu tiên gặp tai ương!

Bất quá không có ai muốn dọn đi, cho dù muốn cũng là hướng tới nội thành. Nơi này tuy kém, nhưng so với lưu lạc bên ngoài vẫn tốt chán.

Thoạt nhìn nội thành cùng ngoại thành không có gì ngăn cách, nhưng Mục Siêu biết, bãi đỗ xe ở giữa chính là nơi phân chia, tường thành có thể mọc lên. Tường thành này so với bức tường phía trước chắc chắn không chỉ vài lần.

Chỉ để bảo vệ đám dị năng giả cùng những tên cấp trên tay không nâng nổi vai bên trong. (X: chỉ những kẻ bày đặt ta đây, dựa hơi quyền thế thôi)

Người tới lui trong đại sảnh dị năng, xung quanh tấm ván gỗ cực lớn đặt ở giữa có rất nhiều người vây chặt cứng. Thẩm Lộ cảm thấy mới mẻ, lách tới chui lui nhìn thoáng qua, rồi hơi thất vọng lội ngược về.

Căn cứ là thế, đâu có gì khác nhau, không cần nghĩ cũng biết đó là bảng đăng nhiệm vụ. Tài nguyên giờ cần gấp. Chữ viết trên bảng gỗ ghi bằng loại mực nước đặc biệt. Thường sẽ có nhân viên công tác tách nhóm dị năng giả ra, bắt cây thang lau đi từng mục từng mục rồi viết mới. Động tác tuy không thường xuyên nhưng cũng không quá ít.

“Chào cô, chúng tôi tới đăng ký.” Đối ngoại, nếu như là nam thì Tần Miên tiếp, là phụ nữ thì để Kiều Viễn hoặc Mục Siêu. Về phần mấy người khác…

Thẩm Sâm mặc than mừ, độ khó của tin tức có quan hệ trực tiếp tới số lượng từ mà hắn nói chuyện với người ta. Thẩm Lộ là đứa không tim không phổi, không cẩn thận sẽ đắc tội người khác, muốn tình báo? Ha ha… Ba đứa nhỏ tuy rằng làm lơi lỏng cảnh giác của đối phương, nhưng lại dễ có những tin không thực tế hơn.

Nhân viên đăng ký là một cô gái trẻ vừa vào làm không bao lâu, bởi vì người thân là quan viên, cho nên được an bài chức vị ở đây.

Mục Siêu vừa mở miệng, cô liền ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười công thức hóa. Dù sao dị năng giả cũng chả dễ chọc à nha.

Móe! Toàn mỹ thiếu nam nha!

Các loại mỹ nam mỹ thiếu niên thiệt chói mù mắt mà, nếu như ở thời đại hòa bình thì cô nhất định sẽ dung di động chụp rời up lên weibo! Số người like tuyệt đối đáng vỗ tay nha!

“Nè cô?” Mục Siêu tò mò phất phất tay với cô gái trẻ trước mặt, ánh mắt sáng long lanh còn ngu ngơ nữa chớ, chắc hổng có bệnh đâu ha?

Cô gái bị cậu nhắc thì giật mình, lập tức hồi hồn: “Ôi, thiệt xấu hổ. Mấy vị đây là muốn đăng ký đội ngũ dị năng ư?” Nhìn soái ca mỹ nữ trước mặt sương mù mịt mùng, cô gái trẻ liền biết đây là người mới tới.

Nhờ lợi thế nhan sắc, cả bọn được phổ cập quy tắc cùng luật lệ ở căn cứ Tây Nam.

“Chúng tôi muốn đăng ký đội ngũ dị năng giả bình thường.” Kỹ năng mỉm cười của soái ca khởi động, tác dụng là chói tới chọt mù mắt cô gái trẻ!

“Vậy xin điền vào bảng này.” Cô gái cười đến tươi tắn. Cấp bậc đãi ngộ khi tiếp đãi những đội ngũ dị năng giả khác là cực kỳ cách biệt.

Sau cùng đưa cho một quyển sổ dày cui, vậy thì đội ngũ khác cũng nằm trong đây.

Làm bộ tò mò tùy tiện lật lật. Sau đó ở trên trang của đội ngũ mình viết ra tên mọi người cùng cấp bậc dị năng. Ngay cả Phi Ly đi được vài cái là phải ôm lên cũng ghi luôn vào.

Cô gái trẻ nhìn Mục Siêu mỗi bút rành mạch viết ra từng chữ, một không gian một hệ lôi một phong và một hệ băng nha! Phải biết tinh thần lực của bốn dị năng này rất đặc biệt, ở căn cứ thuộc loại hình dị năng hiếm có, cho nên cho nên có thể nói dị năng của đội ngũ sẽ đem tới cấp bậc cho dị năng giả đặt biệt trong đội, được hưởng đặc quyền từ cấp trên.

Ví dụ như bị thương, đội dị năng giả đặc biệt sẽ được ưu tiên chữa trị; lương thực cũng phân riêng, lại còn là lương thực tốt nhất….

Mục Siêu viết như thế là có lý do của cậu, kiếp trước đăng ký đội dị năng giả toàn đặc biệt, ở căn cứ Tây Nam dị năng giả mà náo động sẽ bị xem là tạo phản, mà đám quân chinh phủ thì ngay tại thời điểm đó bỏ rơi bọn họ. Cuối cùng bị đội ngũ dị năng giả bình thường đánh cho tàn lụi, kế tiếp thì được bí mật đưa đi làm người thực nghiệm ở sở nghiên cứu, ý đồ làm cho càng nhiều người có được dị năng.

“Dựa theo anh viết, các anh sẽ được phân dấu hiệu đội dị năng giả cấp ba. Dị năng giả có thể dung tinh hạch đổi điểm tích, điểm tích chính là tiền ở căn cứ. Nhưng nhà hàng bên ngoài thì dùng tinh hạch là tài liệu thức ăn. Nhiệm vụ được tuyên bố trong đại sảnh, muốn nhận nhiệm vụ thì tới phía đông đại sảnh đăng ký.”

“Nhiệm vụ từ A tới F có thời gian thực hiện là ba ngày, sau ba ngày thì nhiệm vụ sẽ hủy. Cấp S đến những cấp khác đều là nhiệm vô thời hạn. Mặt khác tôi thấy các anh có trẻ nhỏ. Các em nhỏ có thể đi học trong trường học ở căn cứ. Hơn nữa căn cứ còn rèn luyện thể thuật cho dị năng giả. Người lớn hay con nít cũng có thể tham gia.” Cô gái trẻ giới thiệu xong, mỉm cười nhe ra tám cái răng.    

Mục Siêu cũng tự nhiên cười nói cảm ơn. Mọi người đang định rời đi, liền nghe bên cạnh có người ngữ khí chua loét tới ê cả răng.

Nhân viên đăng ký ở đây cũng hay xăm soi người đăng ký, tự nhiên sẽ khiến ít người bất mãn.

“Thì ra có bộ dáng ưa nhìn là có chỗ tốt. Tùy ý cười một cái là khiến người ta tự động cởi quần liền.” Người kia ôm cánh tay đứng đó, sau gã ta là một đám người cũng rặt bộ dáng ganh ghét.

Cô gái trẻ không cam lòng yếu thế. “Anh muốn để người ta cởi quần cho thì cũng đâu có ai hiếm lạ cúc hoa của anh!”

Miệng lưỡi sắc bén chính là tuyệt chiêu của phái nữa. Nhất là loại người trước kia từng đứng trước sân khấu.

Mấy người Mục Siêu dừng bước. Chỉ thoáng nâng mắt liếc một cái rồi nện bước đi tiếp.

Cảnh tượng này khiến cho người ta nhớ tới phim Hàn, cảnh mà nhân vật phong vân trong trường học hay lên sân khấu mỗi ngày. Đúng vậy, chính là minh tinh cao lãnh! (cao ngạo lạnh lùng)

Có người lớn lên hệt như nhân vật chính, cũng có người bộ dạng chỉ như kẻ qua đường Giáp. Trong lòng cô gái trẻ kêu gào ‘thích’, vẫn là chỉnh lại thái độ hỏi: “Xin hỏi các vị có gì muốn hỏi không?”

Người cầm đầu đã gặp đối đãi không công bằng khi đăng ký chỉ vì vấn đề diện mạo, tổ độ xoát nhiệm vụ cũng gặp không khá nhiều vấn đề, đường vòng đi cũng không ít, giờ thì tương đối có kinh nghiệm, nhưng đối loại đội ngũ có chỉ số nhan sắc siêu cao lại có tâm lý oán hận. Đối với kẻ nhìn mặt cũng cực kỳ khó chịu.

Đây là thế giới chỉ nhìn mặt!

“Câu hỏi của tao?” Người đó cười, “Mọe nó lão tử thấy mày là khó chịu!”

……..

Bọn người Mục Siêu đang tính tới bảng thông tin nhiệm vụ xem xét, liền nghe thấy cô gái trẻ vừa rồi đăng ký cho họ đột nhiên thét lên một tiếng.

Tuy không muốn quản việc lặt vặt, nhưng thái độ cô gái trẻ vừa rồi không tồi, Mục Siêu vẫn là xoay người tới coi. Chỉ thấy cô gái trẻ kia bị một cây dây leo bìm bìm quấn chặt người, cả người bị buộc kiểu play! (X: kiểu Sm trói play trong yaoi nhật thấy đầy ấy)

Khụ khụ… Này….

“Lưu manh!” Không thèm để ý tới đóa hoa bìm bìm biến dị có nguyên cánh hình răng cưa, cô gái trẻ mặt đỏ bừng (tức giận) mắng. Cô cũng không phải chưa xem qua loại AV này! (X: thì ra cô gái cũng chóng sáng dễ sợ)

Tên cầm đầu cũng lập tức đỏ mặt, gã nhìn dáng người cô gái trẻ cũng khá, nên suy nghĩ thoát ra… Mà thôi.

Ngược lại náo loạn ra một ô long thiệt lớn. (X: nói chung là nháo cho đã rồi chuyện hổng tới đâu, còn dở khóc dở cười)

Mục Siêu chớp chớp mắt. Kết quả này. Người đàn ông kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ xấu. Vì có khuôn mặt của người qua đường Giáp. Hơn nữa trói cô gái trẻ xong lại lập tức thả ra.

Căn cứ Tây Nam tuy không tốt đẹp gì, có một số người không nên cùng đám người cặn bã ghê tởm đi tìm chết.

Lúc này, tiếng ồn ào trong sảnh dị năng giả bỗng dưng an tĩnh lại, một đội binh lính bước chân chỉnh tề tiến vào đại sảnh. Người thoạt nhìn là đội trưởng cầm mấy trang giấy nhìn trái nhìn phải, sau đó nâng chân bước về phía Mục Siêu.

Thẩm Sâm ngay tức khắc ngăn cách đường nhìn kia đang hướng phía Mục Siêu. Đùa chắc, tầm mắt đầy tính xâm lược của tên đó sao có thể chăm chú vào Tiểu Mộc đầu của hắn như thế?!

Quân nhân nhíu mày, “Phiền các anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Lý do?” Mục Siêu nghĩ không ra người này là ai. Nhưng huy chương trước ngực gã ta chứng tỏ là mạch của Điền gia! Người Điền gia, chính là kẻ địch.

Người kia hừ lạnh một tiếng. “Gọi mấy người đi thì đi đi, không vì gì cả.”

Lúc trước đã nói, chế độ cấp bậc ở đây rất nghiêm.

Cấp bậc của đội trưởng so với dị năng giả cao hơn một bậc. Nếu như đắc tội với người có cấp bậc cao hơn mình, nhẹ thì làm cu li, nặng thì bị trục xuất khỏi căn cứ.

Mục Siêu nghe gã nói, nheo mắt lại. Thật là nhiều chủ thì liền có nhiều chó.

Kiếp trước Lương Thiên và Trần Vương Bá đều là như vậy, mắt chó nhìn kẻ dưới. Cậu trước khi bị sở nghiên cứu giết chết thì có nghe nói Điền gia đắc tội với tổ chức dị năng giả, nên đạp hai kẻ đó ra đền tội thay.

Đời này Lương Thiên dường như vì cậu trọng sinh mà thoát khỏi quỹ đạo vận mệnh vốn có. Trần Vương Bá ở đây cáo mượn oai hùm liền bị cậu giết trước. Người này đại khái là ỷ vào trận thế của Điền gia rồi.

“Chó chó!” Phi Ly thình lình chỉ vào đội trưởng đi đầu nói.

Trẻ con mà, bản thân thích thứ gì đó sáng long lanh. Trên cổ áo đội trưởng có một cái huy hiện đầu sói, bị Phi Ly nhận lầm thành cún. Đương nhiên là đâu có cố ý nhưng chỉ có Phi Ly biết thôi, nhưng mà, những người nhiều chuyện xung quanh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lập tức có người phụt cười một tiếng, hệt như chốt mở, dẫn đến từng trận tiếng cười từ đám người.

Có người thậm chí nói: “Không phải là chó sao, nên nghe lời và làm chó giữ nhà chớ.” Lập tức được nhiều người đồng tình.

Đội trưởng kia tức cực, nhưng đối với mấy dị năng giả đó lại chả có cách nào. Cấp của gã so với dị năng giả cao hơn một chút, ngang bằng với người có bậc thấp nhất trong đội dị năng giả đặc biệt.

Những kẻ đó không sợ hãi, tự nhiên dám nói. Mà gã nếu tìm những kẻ đó gây chuyện, chẳng khác nào bôi đen mặt cấp trên của gã!

Đội trưởng hổn hển chỉ ngón tay đem mũi dùi hướng về phía Phi Ly vừa mới nói chuyện. Ngón tay gã duỗi về phía Phi Ly, vốn định thị uy một lần với đứa bé của cái đội này, cho nên xuống tay không lưu đường dư. Làm kẻ dẫn đầu, gã lỡ tay giết chết một đứa nhỏ thì cấp trên cũng sẽ tìm cách tẩy trắng cho gã. Loại chuyện này nhiều rồi, hiển nhiên là chả băn khoăn.

Người vây xem thấy Tần Miên cách đội trưởng gần nhất trên tay chợt lóe ánh lửa, lập tức nghe thấy tiếng tru nhịn đau của đội trưởng. Đội quân đột nhiên bày ra tư thế tấn công.

Toàn bộ hiện trường cứ như đóng băng, hết sức căng thẳng.

Mục Siêu nhíu mày, đưa Phi Ly cho Tô Viện. Người này không có lòng độ lượng, ngay cả một bé con cũng không tha.

“Tôi đi với mấy người.” Bọn họ còn có chuyện cần làm ở đây. Kéo Thẩm Sâm qua, khẽ hôn lên mép môi. “Chờ em.”

Trong mắt đội trưởng ánh lên sự oán hận, nhưng vẫn cố đem hận thù áp xuống. Cấp trên muốn tên đàn ông này, nếu hỏng chuyện… Nhớ tới thủ đoạn của vị kia. Không khỏi rùng mình một cái.   

“Xin mời.” Không nổi cáu nữa. Mang theo Mục Siêu ra ngoài.

Thẩm Sâm híp mắt. Tiểu Mộc đầu nhà hắn thiệt đúng là….

Mục Siêu khi nào nói qua bắt hắn chờ như thế? Rõ ràng biết loại chuyện này, để hắn đợi chẳng khác nào khiến Thẩm Sâm lo lắng thêm.

Không nắm chắc trăm phần trăm, Mục Siêu sẽ không cậy mạnh, hai người đối mặt tốt hơn một người. Mà nói đừng lo linh tinh gì đó, mới có thể khiến Thẩm Sâm yên lòng hơn.

Không vì sao cả, vì bọn họ hiểu rõ nhau, tin cậy hết mực.

………

Mục Siêu đi theo tiểu đội này tiến về trước. Những người đi ngang qua đều nhìn cậu với ánh mắt thương hại, vậy chắc đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Cậu rất ngạc nhiên, rõ ràng cậu tới đây lần đầu mà…

Chờ xíu, Tây Nam căn cứ. Cậu nhớ tới vài người. Chỉ gặp hai lần, lại thêm kiếp trước, người khiến cậu hận tới thấu xương.

“Tiểu thư, người tới.”

Một tòa biệt thự. Trắng tinh. Vườn hoa bên ngoài cũng đều là hoa hồng màu trắng. Hoa mặc dù đẹp, nhưng Mục Siêu nhìn ra được, hoa hồng này đã biến dị. Nhiều như thế, độc tố cộng lại có thể giết chết một đám sài cẩu. Là biến dị.

Quả nhiên là cô ta.

“Mấy người lui xuống đi.” Cửa chậm rãi đóng lại.

Mục Siêu mắt sắc, nhìn thấy cái thứ mở cửa kia, à một cành dây leo màu xanh biếc.

Không chút do dự, Mục Siêu nện bước chân đi vào. Cậu biết người đó là ai, nhưng không biết vì sao lại tới tìm cậu. Trong lòng cậu có suy đoán, nhưng chẳng biết có đúng hay không.

“Oành” cửa sau lưng bị đóng lại.

“Anh Mục…” Một người con gái mặc váy trắng ngồi trên sô pha. Trên tay quấn một dây leo đầy hoa. Thấy cậu tiến vào, người con gái kích động đứng lên.

Quả nhiên, Lâm Kỳ Kỳ. Mặt Mục Siêu không chút thay đổi. Nhìn Lâm Kỳ Kỳ hai mắt đẫm lệ giàn giụa.

“Em rất nhớ anh, rất nhớ anh.” Lâm Kỳ Kỳ đột nhiên xông tới, muốn ôm trọn Mục Siêu. Ai ngờ Mục Siêu rời bước, cái ôm rơi vào khoảng không.

“Tôi nhớ chúng ta cũng không tính là quen biết nhỉ?” Mục Siêu mở miệng. Cậu cùng Lâm Kỳ Kỳ mới gặp qua hai lần.   

Lâm Kỳ Kỳ cắn răng. Xoay người đối mặt với Mục Siêu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng một mảng, khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương. “Em, em thích anh. Từ lần anh cứu em thì em mãi không quên anh được!” Cô là nói tới lần người rối gỗ.

Bàn tính Lâm Kỳ Kỳ tanh tách. Cô mơ thấy người đàn ông xinh đẹp nọ thích cô, sẵn lòng vì cô vượt lửa ngăn sông. Nên muốn lợi dụng lần này khiến Mục Siêu yêu mình.

Nhưng cô ả không tính được việc Mục Siêu đã trọng sinh, tiêu chuẩn hiện tại cũng cong luôn òi. Cậu nhớ kỹ Lâm Kỳ Kỳ đã đối xử với mình như thế nào. Nếu ở kiếp trước, Lâm Kỳ Kỳ thế này, cậu đại khái sẽ vui chết mất. Còn bây giờ… Ha ha.

“Tôi nhớ chúng ta cũng đâu có thân mấy? Lâm tiểu thư.” Mục Siêu đi tới cửa. Híp mắt nhìn Lâm Kỳ Kỳ.

“Anh không tin em?” Có khó tin trợn tròn mắt, sao hổng giống với kịch bản gì ráo. Không phải là Mục Siêu nên cười nói với cô rằng ‘Anh cũng thích em’ sau đó hai người sẽ chuyển sang mây mưa gì đó ư?

“Tôi nhớ rõ, bên cạnh cô có một người đàn ông.” Cậu là chỉ Trương Tĩnh. Nhưng giờ lại không thấy thân ảnh của Trương Tĩnh.

Trong mắt Lâm Kỳ Kỳ hiện lên một sự vui mừng, cho rằng Mục Siêu là e dè Trương Tĩnh.

Cái loại bị cưng cả đời rồi bị thổi phồng giết cả đời mình, cho dù thình lình thông minh ra chút, nhưng vẫn luôn mạc danh kỳ diệu (X: không giải thích được) cảm thấy bản thân lúc nào cũng ưu việt sẽ mãi không biến mất. Tựa như Lâm Kỳ Kỳ. Cô ả cho rằng không có người đàn ông nào chống nổi mị lực của mình.

Hiển nhiên là có nguyên nhân rồi.

Lâm Kỳ Kỳ trong lúc vô tình phát hiện dị năng của mình có thể triệu hồi một số thực vật nhỏ mảnh mai, đám thực vật đó nhìn là biết dùng không được, nhưng chỉ có mấy đóa hoa trắng nhỏ. Nhờ hoa trắng này, Lâm Kỳ Kỳ hiện giờ mới có chút địa vị. Khiến Lâm phụ càng thêm coi trọng cô ta.

Chính là thực vật trên tay cô ta, có thể tăng thêm mị lực cho cô ả, có hơi giống ‘mỹ nhân kế’ của Mục Siêu (chính là chiêu nọ), khiến cho đám đàn ông phải quỳ xuống váy quần của cô! Đương nhiên, đây là đã trải qua không ít thực nghiệm. Cô ta mới càng tự tin với năng lực của mình.

Cô ta biết, Mục Siêu còn biết rõ hơn. Hiện tại không có dị năng giả ngoài cấp năm. Hoa mê hoặc kia mặc dù là thứ tốt, nhưng nhiều nhất  cũng chỉ mê hoặc được người có cấp bậc cao hơn chủ nhân nó nửa cấp. Mục Siêu che dấu cấp bậc thật sự của mình để dễ làm việc, chưa từng nghĩ thế nhưng lúc này lại phát ra công dụng.

Tác giả có lời muốn nói:  

Phó bản ẩn [Biến hóa của Lâm Kỳ Kỳ]

Boss Lâm Kỳ Kỳ đã tiến vào phạm vi công kích của người chơi

Không rơi đạo cụ