Khi tiểu đội Mục Siêu xuất phát, Từ Huy mới từ trên giường Lương Thiên đứng dậy.

Trên làn da trắng nõn đầy vết cắn tích máu. Từ Huy chỉ cần cử động thân thể một chút, đau đớn xé rách liền xâm chiếm đầu óc. Cậu ta nhìn người đàn ông còn đang say ngủ kia, trong lòng tràn đầy khủng hoảng. Chăn theo động tác của cậu ta rơi xuống, vị trí thắt lưng đều là vết bầm ứ xanh cùng dấu vết roi quất.

Từ Huy muốn mặc quần áo rời khỏi căn phòng này, cậu ta không thể chịu đựng được bản thân đang ở cùng một tên ác ma. Cũng không đợi cậu đặt chân xuống đất, liền bị một cánh tay cường tráng đưa qua bắt lấy.

“Sao hả? Muốn chạy?” Lương Thiên tàn bạo siết lấy cánh tay Từ Huy, một bàn tay khác nắm lấy tóc cậu, khiến cho Từ Huy trên giường phải ngửa đầu ra sau nhìn gã.

“Nếu như hiện tại là Mục Siêu, anh vẫn sẽ đối xử với hắn ta như vậy?” Từ Huy bị đau, nhưng chẳng dám kêu, trải qua một đêm, cậu rốt cuộc biết được người đàn ông khi cậu càng kêu la gã càng hưng phấn.

“Sao có thể chứ? Cậu cho rằng hắn giống như cậu sao?” Trong mắt Lương Thiên lóe lên sự phấn khích, chỉ cần nhắc đến Mục Siêu, trong mắt gã đều là khiêu chiến và phấn khích hưởng thụ.

Từ Huy cảm thấy da đầu bị nắm quá chặt. Không khỏi “tê” một tiếng.

“Đau?” Lương Thiên buông tóc cậu ra. “Sau này trước khi có Mục Siêu, cậu là của tôi, nếu dám tơ tưởng đến thằng đàn ông khác, cậu sẽ nhận được trừng phạt giống như hôm qua.”

Ánh sáng trong mắt Từ Huy tắt lịm, cậu biết, cậu rốt cuộc không thoát khỏi người đàn ông này, dục vọng khống chế của đối phương thật đáng sợ khiến cậu sợ hãi. Gật đầu, người đàn ông mới tựa người vào đầu giường, nhàn nhã rút ra một điếu thuốc. Thuốc lá ở mạt thế là vật phẩm thập phần trân quý. Lương Thiên vừa rít một hơi thuốc, gợi lên cơn nghiện thuốc lá của Từ Huy, khi cậu trà trộn rời khỏi G cũng là vì muốn hút một điếu thuốc.

“Muốn hút?” Lương Thiên nhìn ánh mắt khát vọng của cậu, trêu tức trong mắt mười phần rõ ràng.

Giờ khắc này, Từ Huy hoàn toàn từ bỏ tự tôn vẻn vẹn mà cậu có được, thân thể đau chút thì tính là gì? Sẽ không có cảm giác vui vẻ ư? Vì lẽ gì mà phải chống lại nó?

Từ Huy cười khẽ, xoay người lên giường, dra giường vốn đã nhăn nhúm thành một cục bị cậu ta đè lên, càng nhăn lợi hại.

….

Xe trên đường đi đến B thị, tang thi vẫn rải rác, Mục Siêu lấy ra hai viên tinh thạch của khỉ mẹ cùng Hầu vương lúc trước. Đưa cho Tần Miên cùng Tô Hàng, trong năm người, hai người họ là yếu nhất. Sau đó lại đưa cho Tô Viện một viên tinh thạch cấp F, về phần cậu cùng Thẩm Sâm, hai người đều đã không cần dùng đến tinh thạch cấp F nữa, chẳng qua những tinh thạch này dành cho ba người họ cùng về sau dùng để trao đổi vật phẩm.

Trong lòng Tần Miên có chút phức tạp, thực lực của bốn người này là cao thủ chân chính, nhưng cao thủ như họ không như cô nghĩ sẽ cứu vớt người khác, làm cho cô có chút khó chịu. Nắm chặt tinh thạch của khỉ mẹ trong tay, lời muốn nói như tắt tại cuống họng, không biết có nên nói ra hay không.

“Theo như tốc độ hiện giờ của chúng ta, trong vòng 3 ngày sẽ đến được B thị, chúng ta muốn đến căn cứ người sống sót ở B thị, nên mấy ngày này cần chạy gấp, nhưng đến tối sẽ tìm chỗ ẩn nấp nghỉ ngơi.” Mục Siêu chỉ vào bản đồ chi tiết B thị nói. Bản đồ này ở làng du lịch có rất nhiều, bởi vì bản thân P thị là một làng du lịch phong cảnh nằm dưới B thị.

“Vì sao… không nói cho ba tôi hành động của mọi người?” Tần Miên do dự một lúc mới hỏi ra tiếng.

“Không cần khẩn trương như vậy, chúng ta là một đội mà.” Mục Siêu trấn an cảm xúc của cô. “Ba của cô đại biểu cho đám người phía trên, loại chuyên này có liên quan đến ân oán tư nhân của tôi. Đương nhiên, mọi người giờ có muốn nuốt lời cũng không kịp đâu.”

Tô Viện ở một bên đối với chị gái vừa gia nhập này có chút không biết nói gì. Đạo lý thông thường như vậy mà chị ta cũng chả hiểu được, rốt cuộc ở thế giới hiện tại này chị đã trải qua như nào hả. Cảm xúc bất mãn bị Mục Siêu trừng mắt một cái mới thu liễm lại, nhưng mà lại bị Tần Miên cảm nhận được không ít. Tần Miên mới gia nhập ngồi ở chỗ của mình, cô không cùng Tô Viện lý luận, không chỉ bởi vì Tô Viện là trẻ nít, càng là vì cô thật không hiểu sự quanh co rắc rối trong việc này.

……

Một khách sạn nhỏ bỏ hoang xuất hiện trước mặt mọi người, trời cũng dần dần tối đi. Năm người quyết định ở đây ngủ nghỉ một đêm. Đối mặt với Tần Miên, Mục Siêu cũng không che giấu không gian dị năng của mình. Sau đó lấy ra nguyên liệu nấu ăn đêm nay của bọn họ.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Tô Viên nhìn Tần Miên bên cạnh thoáng ngưng lại, cảnh cáo cô gái mà trong lòng cô bé luôn cảm thấy ngu ngốc này.

Tần Miên hơi cười khổ, lập tức đi theo đối phương vào trong khách sạn.

Ngoại trừ một tang thi bị trói chặt trên ghế nhìn thấy thịt tươi sống ra sức giãy giụa nhưng vô dụng sau đó bị chém chết, họ cũng không nhìn thấy sinh vật nào khác. Bốn người dẫn đầu đi vào, Tần Miên đứng trước thân xác của tang thi không nói gì, cô từng có đoạn thời gian học qua pháp y, xem ra con tang thi này bị trói trước rồi về sau mới bị biến dị. Nghĩ đến mình có lẽ đã từng cứu một kẻ giết người…

Bởi vì phòng nhiều, mọi người không có lần lượt kiểm tra từng cái, cho nên năm người ở dồn trong một căn phòng lớn, chỉ có ba cái gường. Tô Viện cùng Tô Hàng không khách khí chiếm lấy một cái, hai bé này thì không cần trực đêm, đây là do tri thức y học chuyên nghiệp của Mục Siêu tỏ vẻ mấy đứa nhỏ còn có khả năng cao lớn hơn, tuy rằng hai chị em Tô gia cũng tỏ vẻ không thích thú gì. Tần Miên là người trực đêm đầu tiên, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm da mặt dày cui cùng ngủ chung.

Tô Viện lấy ra chút cồn đốt lửa nấu cơm. Mùi cơm chiên lượn lờ trong phòng.

Năm người sung sướng ăm cơm chiều.

Đêm đen dày đặc.

Tần Miên ngồi dưới đất, suy nghĩ đến những gì nhìn thấy hôm nay. Bốn người trên giường đã ngủ.

Một mùi hương như có như không bay tán trong phòng, Tần Miên không biết, trên người cô bộc một cái chăn mới, ấm áp khiến người ta muốn ngủ.

…..

“Mục Siêu, mày cho mày là ai?” Tay Từ Huy đẩy ngực Mục Siêu ra, biểu tình kiêu ngạo làm cho Mục Siêu cảm thấy cậu ta thật sự nên được ăn đòn. “Thẩm ca giờ là của tao, phiền mày tránh xa chút đi!”

“Thẩm ca? Thẩm Sâm?!” Mục Siêu giật mình nhìn Thẩm Sâm từ sau lưng Từ Huy bước ra, ôm lấy Từ Huy. Khóe miệng ôn nhu khiến Mục Siêu king ngạc cùng phẫn nộ!

“Ha ha, mày cút đi, nhờ Thẩm ca nên tao sẽ không so đo bất hòa với mày đâu. Ai nha, đừng gấp mà ~ ” Tiếng nói ngọt ngán của Từ Huy truyền vào trong tai, cậu mới nhìn thấy Thẩm Sâm khẩn cấp ôm Từ Huy trước mặt cậu hôn thắm thiết.

Đau đớn tột cùng do bi phản bội khiến đầu Mục Siêu nhức nhối, cảm giác xương quai xanh trở nên nóng rực khiến cậu thấy khó chịu. Trong đầu trừ bỏ hai người đó ngọt ngào ôm hôn, một bức tranh khác lại xuất hiện trước mặt, đó là hình ảnh Thẩm Sâm vừa rơi lệ vừa bị những dị năng giả khác vây công khắp người đều là máu, hắn muốn gọi tên cậu, lại không có cách nào….

……

“Không được!” Mục Siêu gào thét thật lớn, mạnh mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trên đỉnh đầu, cậu liền biết chỉ là mơ. Đang muốn vui mừng nhìn người đàn ông chưa từng rời đi ở bên cạnh mình, lại phát hiện trên thân hắn có một dây leo xanh lục đang chậm chạp mấp máy.

Mục Siêu nhanh nhẹn chộp lấy dây leo, lòng bàn tay lại bị lá của dây leo cắt một vệt, màu máu đỏ sẫm dính trên dây leo thế mà trong nháy mắt bị hấp thu. Ngồi dậy, Mục Siêu giật mình trợn to mắt.

Ngoài cửa sổ, một đóa hoa thật lớn, màu đỏ diễm lệ như máu, răng cưa trên cánh hoa khiến người ta không hề nghi ngờ gì nếu như bị bắt thì một ngụm của nó liền mất mạng!

Mùi hương trong không khí chỉ thoang thoảng nhưng làm cho Mục Siêu nhíu mày, người đàn ông có tính cảnh giác siêu cường vậy mà lần này không có tỉnh dậy. Trừ lồng ngực không ngừng hô hấp lên xuống phập phồng, giống như một cái xác, mà Tần Miên trên đất, còn hai đứa Tô Viện Tô Hàng, hẳn là như nhau.

Dùng nước không gian thấm ướt miếng vải xé trên quần áo, Mục Siêu dùng mảnh vải che mũi, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, đầu óc đã không còn hỗn loạn như hồi nãy nữa. Cậu nhẹ chân nhẹ tay lay tỉnh Thẩm Sâm. Nhìn Thẩm Sâm chậm rãi mở mắt, tảng đá trong lòng mới chính thức hạ xuống.

Dây leo đã che kín gian phòng, Thẩm Sâm ngồi dậy cũng nhíu chặt mày. Mùi hương hình như trừ bỏ khiến người ta hôn mê thì không có tác dụng khác, ngược lại giảm bớt việc cho hai người. Cho Tần Miên cùng hai chị em Tô gia giải mê dược, năm người cảnh giác nhìn đóa hoa lớn kia.

Tô Hàng là khó chịu nhất, sau khi hấp thu tinh thạch của Hầu vương thì mở thêm biến dị khứu giác, hiện tại dù dùng nước không gian bịt mũi lại nhưng vẫn ngửi được mùi hương đó. Tô Viện đau lòng em trai, nhìn đứa bé con hoang mang muốn ngủ lại gắng gượng khống chế bản thân không được ngủ, bốn người đều có chút lúng túng.

“Để cậu bé rèn luyện dị năng của mình.” Trầm mặc một lúc, Mục Siêu chỉ có thể nói được như thế.

Dị năng cũng không phải không thể tự do khống chế, chẳng qua Tô Hàng còn nhỏ, còn chưa biết phương pháp, nhưng mạt thế hỗn loạn như vậy, Mục Siêu thật cũng không có biện pháp giúp nhóc, huống chi bọn họ còn phải đi đến sơ nghiên cứu nguy hiểm, năng lực của Tô Hàng khiến họ rất lo lắng.

…..

Cánh hoa dày đỏ mộng hối hả dán lên kính thủy tinh, một dây leo chậm rãi duỗi vào trong phòng, lần này lại khác, trên lá dây leo có viên cầu mắt của con người!

Tô Viên ngạc nhiên nhìn dây leo, hai mắt cố nhìn kỹ, dây leo lại “Vèo” một cái thu cành về.

Mục Siêu đặt Tô Hàng vào một góc. Dùng chăn che cậu bé. Trên chăn lặng lẽ thấm chút nước trong không gian.

“Nếu đến đây rồi, vậy không thể thả đi được.” Mục tiểu gia mang thù, còn tính toán với giấc mộng ban nãy. Cái gì được gọi là nghịch lân, chính là đây!

Cậu dẫn đầu bổ nhào vào sát cửa sổ, một đao chém về phía dây leo. Một đám tổ chức xanh lè như vậy bị đao chém thế nhưng lại chảy ra máu đỏ tươi. Bất quá chỉ có chút xíu, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Mục Siêu đen mặt, thực vật hệ mộc biến dị mà ở trên mặt đất, lập tức liền trở thành sân nhà của chúng. Điều này không ổn tý nào.

Nếu như có thể tìm được bản thể của nó, tấn công bản thể, mới có khả năng giết chết được nó! Bản thể!

“Tiểu Hàng, cố tỉnh.” Mục Siêu lắc lắc Tô Hàng đang đấu tranh với cơn buồn ngủ. “Dùng mắt của em, nhìn xem bản thể của hoa đỏ ở đâu.”

Đóa hoa dường như nghe được lời cậu nói, phát ra tiếng rít chói tai, bén nhọn, giống như từng tế bào của nó đều phối hợp kêu thét lên. Nhất thời, dây leo đã lẳng lặng lan tràn cả căn phòng đột nhiên phát động công kích với bọn họ! Đóa hoa đó hung hăng phá tan thủy tinh, cánh hoa hợp lại, tựa như một cái miệng đang chờ thức ăn của mình.

“Nhìn kìa!” Mặt mũi Tần Miên trắng bệch, cô không phải là vì tiêu hao tinh thần lực, mà thật sự là bị đóa hoa kia dọa sợ.

Nhìn về hướng cô chỉ, Mục Siêu thấy được nơi giao nhau của những cánh hoa hiện ra khuôn mặt một người, đôi mắt người đó đã không còn, chỉ còn hai cái hốc đen sâu hoắn trống rỗng. Khóe miệng nở một nụ cười quái dị.

Hoa dần tiến vào phòng, mọi người nhìn những cành khô của nó được tạo thành bởi đám dây leo kết quấn, dây leo chằng chịt máy động như đám rắn, ở giữa chúng nó, từng cỗ thi thể bị treo ở phía trên, có cỗ đã thành thây khô bị treo tận cùng phía ngoài, có hình dạng của tang thi hoặc nhân loại và cả động vật. Theo nó chen vào cửa sổ, những thi thể khô héo bị khung cửa sổ quẹt qua rơi xuống.

Da đầu mọi người run lên.

“Em thấy rồi! Là bản thể! Có ánh sáng! Là khuôn mặt trên đóa hoa đó!”  Dường như khi tập trung dị năng vào mắt, mũi cũng trở nên dễ chịu hơn, Tô Hàng đã có chút sức.

Nếu như muốn tiêu diệt đóa hoa này, vậy chẳng khác nào lấy tay vói vào răng cưa của đóa hoa đó chứ. Không hề nghi ngờ, cái tay đó cũng sẽ đứt phặt lun!

Hỏa cầu của Tần Miên tuy rằng đối với Thực Nhân Hoa cùng dây leo có tác dụng ức chế, nhưng đối với cánh hoa lại không có tác dụng gì.

Một mũi tên lôi điện nằm trên cung, Thẩm Sâm đang cố ngắm chuẩn, đột nhiên đóa hoa đem mặt người hướng về phía hắn!

Trên khuôn mặt không có mắt, từ hốc mắt chảy ra hai hàng huyết lệ. Miệng dường hơi cử động, nhưng không ai biết hắn ta nói điều gì.

Chỉ có Tô Hàng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn đóa hoa đó, bé do dự.

“Nó nói quái gì thế?”

Cứ tưởng vốn là người chết, nhưng lúc này lại mở miệng nói, tuy không có tiếng, nhưng khẩu hình lại bị Tô Hàng lặp lại.

“Giết tôi?” Thẩm Sâm so sánh vài lần, rốt cuộc nhìn về phía đóa hoa, huyết lệ trên khuôn mặt người vẫn chảy dài. Miệng há thiệt lớn, như đang thống khổ hò hét.

Hoa chuyển động, dây leo cũng bắt đầu chậm chạp di chuyển.

“Người đó đang đấu tranh với hoa!” Mũi tên lôi điện không chút do dự bắn về phía khuôn mặt giữa đóa hoa, lại bị hoa chắn lại. Dây leo lại càng thêm điên cuồng. Trên người Thẩm Sâm, Mục Siêu, Tần Miên cùng Tô Viện nơi nơi đều bị hoa rạch thành vết thương. Không có vết máu, đều bị dây leo hấp thụ.

Hai cành dây leo cuốn lấy chân Thẩm Sâm, Mục Siêu nhanh nhẹn chém ra một đao chặt đứt, khi muốn chém thêm một đao khác, dây leo kia đột nhiên thu trở về.

Càng ngày càng nhiều dây leo quằn quèo đến chỗ Mục Siêu, từng miệng từng miệng vết thương xuất hiện trên người cậu, mà Mục Siêu lại chỉ đứng che trước người Thẩm Sâm, mũi tên của hắn là hy vọng của bọn họ.

Có Tần Miên bên kia yểm trợ. Hỏa cầu không ngừng khắc nào thiêu đốt trụ cột của hoa.

Thẩm Sâm kéo cung, một mũi tên lôi điện được đặt trên cung, so với mũi tên trước, mũi này còn lợi hại hơn nhiều! Lôi quang màu tím va chạm nhau, sáng lóe, phát ra tiếng “Xẹt xẹt”. Hắn đau lòng người thương, nhưng đối phương cũng là một người nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Hoa nhận ra được uy hiếp, đang định lùi bước, mặt người ở giữa đóa hoa nhoẻn miệng, dường như đang cười to, mà động tác của hoa cũng tạm ngưng, chỉ có thể phát ra tiếng thét kêu vô lực bén nhọn.

Mũi tên lôi quang bay đi, thẳng vào khuôn mặt chính giữa đóa hoa. Mặt người như chịu thống khổ khôn cùng rồi lại như vô cùng sung sướng. Dây leo thoát lực hạ xuống, một lúc thì héo khô, sau đó dây leo bắt đầu hóa bụi, như tro nhang đã tàn, đụng vào liền bay.

Bụi tro dần bay đi, những thi thể trên cành khô từng cỗ rơi xuống, rớt trên đất bắn lên từng mảng tro tàn.

Đóa hoa cũng không còn. Một người toàn thân không còn chút lông tóc rơi ra từ đống tro bụi đó. Thân thể hắn như ngọc (Xuân: ý đây là trơn tru vì không có lông tóc nha, kh có ý đẹp đẽ gì đâu) phảng phất còn có màu xanh lục. Mạch máu toàn thân có thể nhìn rành mạch. Huyết lệ trên mặt người đó càng chảy xuống nhiều hơn, thân thể có chút co quắp. Khóe miệng lại nở nụ cười mỉm, rất an tường. Nơi ngực người nọ, khắc ba con số 079 khiến sắc mặt Mục Siêu dần trở nên ngưng trọng. Ba con số này rất giống số trên người Hầu vương. Xem ra là cùng đi ra từ một sở nghiên cứu rồi.

Sau một lúc, người đó không nhúc nhích nữa.

Mục Siêu nhẹ nhàng đụng vào da thịt hắn, từ khi cậu làm bác sĩ đến giờ, chưa từng thấy người nào như thế. Đầu ngón tay mới đụng nhẹ vào, cả người giống như ngọc vỡ tán ra đầy đất. (Xuân: nhìn giống ma nơ canh ghê ta)

Một viên tinh thạch góc cạnh lăn ra. Lăn vài vòng rồi ngưng lại. Không có một vết máu.

Lúc ở siêu thị, tinh thạch của tang thi cấp E lấy được đều rất trơn mượt, mà tinh thạch của Hầu vương tuy rằng hình cầu lệch, cũng có màu sắc, còn tinh thạch này lại hình dáng tám góc.

Vì sao tinh thạch lại có nhiều hình dạng như thế? Kiếp trước Mục Siêu cũng không có chú ý đến thứ đồ vật này. Dường như có một manh mối gì đó chợt xẹt ngang qua, nhưng cậu lại không bắt được.

……..

Năm người mệt mỏi cả ngày, sắc trời đã hơi sáng. Nằm trên giường đánh giấc một lát. Liền tỉnh dậy rời đi. Tuy rằng thân thể ai cũng mỏi nhừ, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.

Chỉ là….

Thẩm phúc hắc lần thứ ba bị Mục tiểu gia chụp lấy cánh tay hư hỏng mò tới thắt lưng cậu mà khó hiểu…. Tiểu Mộc đầu hôm nay sao vậy nhể… Sao hung dữ quá à?

……

Trích lời tác giả muốn nói:

Đạt được tinh thạch biến dị thực vật * 1

Manh mối * 1 [vật phẩm này về sau người chơi mở ra sẽ nhận được đồ hữu dụng]