"Xin chào, xảy ra chuyện gì vậy?"

"..." Nhìn thấy hai người mặc đồng phục màu xanh da trời, Trang Lăng như nhìn thấy vị cứu tinh, sau khi lộn xộn kể lại tình huống của bọn họ, hai cảnh sát giao thông nói rằng sẽ lái xe cảnh sát đến ngay lập tức và sắp xếp người dọn đường.

Trang Lăng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sờ mu bàn tay Thư Bá Hành, trong lòng tự nhủ: "Có thể cứu anh rồi."

Thực tế đã chứng minh hiệu quả của cảnh sát giao thông trên những đoạn đường quan trọng vẫn còn rất cao, họ nhanh chóng điều bốn xe cảnh sát qua, một mặt dùng loa giải thích tình hình cho lái xe, hướng dẫn họ sang đường khác. Đường cuối cùng cũng có trật tự, bốn chiếc xe cảnh sát đang lái phía trước, Trang Lăng cuối cùng cũng có thể khởi động lại xe, thuận lợi lái xe đến cổng bệnh viện Bác Nhân.

Khi cậu đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá đã đợi từ lâu, giường và các loại thiết bị khác nhau đã chuẩn bị sẵn sàng, Trang Lăng đặt Thư Bá Hành lên xe, y tá đeo khẩu trang đẩy hắn vào khoa cấp cứu.

Trang Lăng theo sát phía sau, vẫn nắm chặt tay hắn, nhìn hắn chăm chú như nhìn bảo vật quý hiếm.

Thẳng đến khi hắn được đẩy vào phòng cấp cứu và bị chặn lại bởi một cánh cửa đóng kín thì cậu mới dừng lại.

Đứng thất thần trước cửa phòng cấp cứu, Trang Lăng nhìn xuống tay mình, như quay lại khoảng thời gian vừa chết ở kiếp trước. Cậu không biết làm sao bay bay lại lại chỗ đó, trông thấy người nhà Thư Bá Hành ngồi trên hành lang khóc đến tan nát cõi lòng, vậy mà bây giờ cậu lại nhớ kỹ cảnh đó.

Không...Không...

Cậu đạp chân lên băng ghế ngồi xuống, co mình vào một góc, hai tay ôm đầu, lúc sau mới vang lên một tiếng nức nở kìm nén yếu ớt.

Lúc này trong phòng cấp cứu, bác sĩ cẩn thận kiểm tra tình trạng của Thư Bá Hành mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây thái độ của Trang Lăng khiến bọn họ nghĩ rằng cổ đông lớn thật sự sắp chết, hoặc chuẩn bị chết, bọn họ đều đã chuẩn bị kỹ càng. Kết quả hiện tại xem ra là do tâm trạng thất thường mà khiến bệnh viêm dạ dày tái phát, lại còn thêm chưa ăn sáng nên bị hạ đường huyết nhẹ, nhưng người quá suy yếu nên có triệu chứng bất tỉnh mà thôi, sau khi đeo máy và truyền nước thì được đẩy ra ngoài.

Cửa vừa mở ra Trang Lăng đã chú ý tới, cậu không kịp chờ ngẩng đầu lên, mắt đỏ bừng nhìn qua, "A Hành!"

Thư Bá Hành vẫn nằm bất động trên giường bệnh không nhúc nhích, khuôn mặt gầy yếu được che gần hết bởi mặt nạ dưỡng khí, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Anh ấy thế nào?"

"Trang tiên sinh đừng lo lắng, Thư tổng chỉ vì lý do xúc động mà khiến chứng viêm dạ dày tái phát, kết hợp với lượng đường trong máu thấp dẫn đến đột ngột ngất xỉu. Cũng là do cơ thể quá yếu nên chưa thể tỉnh lại."

"Tim của anh ấy thì sao? Ông đã kiểm tra toàn thân cho anh ấy chưa?"

"Tim?" Bác sĩ liếc Trang Lăng một cách kỳ lạ. "Mặc dù nhịp tim có chút thất thường, nhưng hiện tại tim của Thư tổng không có vấn đề gì lớn, đối với việc kiểm tra toàn thân, cái này...Thư tổng không yêu cầu thì chúng tôi cũng không thể..."

"Kiểm tra cho anh ấy!"

"Việc này...Trang tiên sinh..."

"Tôi nói ông kiểm tra cho anh ấy!"

"..." Bác sĩ sợ hãi lùi lại vài bước trước dáng vẻ giận dữ dọa người của Trang Lăng, trong lòng thầm nghĩ, đây thật sự là cậu con trai dịu dàng như ngọc trên truyền hình hả? Sao có thể tương phản lớn như vậy?

"Cái này...Phải gọi điện cho trưởng khoa trước rồi mới thu xếp. Dù sao tôi cũng không ở khoa kiểm tra. Bây giờ, trước tiên...Đẩy Thư tổng lên phòng đi."

"..." Lúc này Trang Lăng mới buông tay đang nắm cổ áo bác sĩ ra.