Đối với thành phố Cẩm Dương, Lâm Niên cũng không quen thuộc lắm, đời trước sau khi đến thành phố T đại học thì cậu rất ít trở về, thỉnh thoảng trở về cũng trực tiếp về nhà, hiếm khi đi thăm thú, hơn nữa sau này thành phố Cẩm Dương bị khai phá xây dựng đô thị lớn, mỗi ngã tư đường đều thay đổi rất nhiều, cậu không quen cũng là bình thường.

Xuống xe bus, Lâm Niên xem bản hướng dẫn trên trạm, lại đi bộ dưới mặt trời mấy trăm thước, đổi sân ga lên một cái xe bus khác.

Nhiều lần trắc trở, Lâm Niên mới đi tới nơi Tần Hướng Bắc chỉ định.

“Tần Hướng Bắc.” Nhìn bóng dáng Tần Hướng Bắc, Lâm Niên nặng nề thở hổn hển, lấy tay vuốt mồ hôi trên mặt.

Tần Hướng Bắc đến trước mặt cậu đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, tiện đà nâng tay nhéo khuôn mặt trắng vù vù thịt của cậu, vừa lòng nói: “Nhìn sơ cũng có thể gặp người đấy, nhưng mà nhớ kỹ đến trễ là tật xấu phải bỏ.”

Lâm Niên né cái móng vuốt kia, đôi mắt đen trắng rõ ràng thẳng tắp trừng anh: “Là cậu không nói rõ chỗ nào, nếu sớm biết phải đổi xe, tôi chắc chắn sẽ thức sớm.”

Gặp được loại người có sai đến chết cũng không chịu nhận như Lâm Niên, Tần Hướng Bắc rất bình tĩnh rút tay về, liếc nhìn bầu trời, thời tiết nóng bức này khiến người ta đến ham muốn nói chuyện cũng không có.

Tránh đi ánh nắng nóng gắt, đi qua đường dành riêng cho người đi bộ, Tần Hướng Bắc mang theo Lâm Niên đi thẳng đến phòng làm việc Sang Tuyết.

Phòng làm việc Sang Tuyết thành lập vào năm trước, hiện tại có hai mươi bảy học viên, ông chủ là biểu ca của Tần Hướng Bắc và người đàn ông lần trước đóng giả đường ca của Lâm Niên.

Cửa phòng làm việc khép hờ, Tần Hướng Bắc chậm rãi đẩy cửa thủy tinh ra, nội thất được bố trí bên trong hiện ra rõ ràng.

Gần cửa đặt một cái máy nước nóng lạnh và chậu cây xanh cao gần một thước, mà trong phòng lại đặt chừng bốn mươi cái máy tính được chia làm năm cụm, hai bên vách tường có gắn ba cái quạt điện mà lúc này đang chạy đến công suất lớn nhất để xua tan cái nóng bên trong. Bởi vì nguyên nhân thời tiết, có học viên lựa chọn lớp buổi tối, nên hiện tại trong phòng làm việc chỉ rải rác hơn mười người.

Nhìn thấy Tần Hướng Bắc đi vào, học viên nhiều tuổi có chút quen thuộc nhịn không được trêu ghẹo: “Ai nha, ông chủ Kiều, Hướng Bắc người ta vừa được nghỉ hè, đã bị anh áp bức lại đây hỗ trợ, biểu ca anh làm việc không có nghĩa khí gì cả.”

Kiều Cảnh cười nói: “Nó là tổ tông nhà chúng tôi, tôi làm sao dám áp bức nó, hiện tại được nghỉ, muốn nó đi rèn luyện, học thêm chút này nọ đối với nó chỉ có lợi chẳng có hại gì.”

“Cậu đi qua đi, tôi đi sau.” Tần Hướng Bắc liếc mắt nhìn Kiều Cảnh, rồi nhìn Lâm Niên bên cạnh nói.

Lâm Niên gật gật đầu, cậu không phải lần đầu tiên gặp mặt Kiều Cảnh, tuy rằng chưa tới mức quen thuộc, nhưng tuyệt đối không xa lạ, lễ phép nhu thuận gọi: “Anh Kiều.”

Kiều Cảnh cười vỗ vỗ vai cậu: “Ừ, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, em lại là bạn tốt của Hướng Bắc, vậy cũng giống như một nửa em trai của anh, nếu đã đến đây cũng đừng câu nệ, đừng cho tạo áp lực cho bản thân.”

Lâm Niên không dự đoán được Kiều Cảnh lại nói trắng ra như vậy làm cậu nhất thời có chút co quắp: “Em sẽ.”

“Nửa giờ sau sẽ tan học, em trước theo bên cạnh anh để quen thuộc mấy học viên và hoàn cảnh ở đây. Về phần một ông chủ khác tên là Lục Tuấn, em cũng đã gặp qua, cậu ta bình thường rất ít lại đây, bất quá người đặc biệt thối, quả thực cùng một cái tính tình với tiểu tử Hướng Bắc kia, muốn từ miệng cậu ta moi ra được một câu còn khó hơn lên trời, về sau sẽ có lúc ở chung em đừng để ý.” Kiều Cảnh vừa đi vừa nói chuyện.

Lâm Niên mỉm cười, Kiều Cảnh cho cậu cảm giác là một người thận trọng lại ôn nhu, có lẽ chỉ có huynh trưởng như anh vậy mới có thể chịu được Tần Hướng Bắc, hơn nữa còn chiều chuộng yêu thương đến mức ngày ngày đúng giờ đưa đón. Nhưng cậu cảm thấy Tần Hướng Bắc so với Lục Tuấn thì tốt hơn nhiều, nhớ lại ngày ấy Lục Tuấn giả làm đường ca của cậu, khí tràng kia phải gọi là lạnh, làm thầy Đới luôn được xưng là vua dài dòng cũng chỉ dám nói tượng trưng vài câu rồi đuổi người đi luôn.

Kiều Cảnh cúi người giúp một học viên điều chỉnh phần mềm đánh chữ, lập tức thở dài: “Nhưng mà anh cũng không nghĩ tới em lại hiểu biết về phương diện máy tính này, cỡ tuổi của em đại đa số vẫn chưa bắt đầu tiếp xúc.”

Lâm Niên cười, nhìn thoáng qua phần mềm luyện chữ trên màn hình, chần chờ một lát vẫn là thấp giọng đề nghị nói: “Anh Kiều, tới nơi này học máy tính chắc đều là người học sơ cấp, em nghĩ bọn họ đang luyện tập đánh chữ cũng không nhất định phải học theo ngũ bút(*).” Nhớ năm đó khi cậu mới chạm vào máy tính chỉ dùng một đầu ngón tay đánh chữ, đó được gọi là một ngón thần thông, dùng một đầu ngón tay đánh còn hai mắt thì nhìn chằm chằm hai mươi sáu chữ cái trên bàn phím, đánh được vài từ thì ngẩng đầu nhìn màn hình xem có lỗi sai hay không, bây giờ nghĩ đến thật sự là buồn cười, nhưng vì ngày trước quá mức đơn thuần nên hiện tại mới có thể làm người ta hoài niệm như thế.

(*) Ngũ bút = Ngũ bút tượng hình = một cách đánh chữ Hán nhanh

Loại cách nói này là lần đầu tiên Kiều Cảnh nghe được, chỉ cần học tập máy tính thì đầu tiên phải biết mấy thứ cơ bản về máy tính, rồi đến thao tác cơ bản, sau đó mới bắt đầu luyện tập đánh chữ, nói đến đánh chữ tất nhiên đều bắt đầu đánh bằng ngũ bút, lúc trước hắn cũng bắt đầu như vậy, mà hiện tại Lâm Niên lại không có cách nhìn giống anh, Kiều Cảnh không khỏi hỏi ngược lại: “Sao lại nói như vậy?”

Lâm Niên nghĩ nghĩ rồi chọn lọc từ ngữ uyển chuyển nói ra cái nhìn của mình: “Luyện ngũ bút bước đầu tiên chính là tự căn(*), nhưng đối với người mới học thì rất nhiều kiến thức nên khó có thể làm quen được, vì thế cứ phải học bằng cách nhớ tự căn sẽ sinh ra có cảm giác khó khăn và buồn tẻ. Đánh chữ không nhất định phải dùng ngũ bút, thường thì nên sử dụng cách đơn giản và dễ dàng nhất, ví dụ như luyện tập ghép vần thì vừa đơn giản vừa bớt việc hơn nhiều, cá nhân em cho rằng ghép vần đánh chữ mau hơn học theo ngũ bút.”

(*) Tự căn = Mỗi chữ Trung Quốc có thể được phân tách thành các phần nhỏ hơn có thể là các bộ thủ [lưu ý cách viết khác (giản thể hoặc các biến thể khác) của bộ thủ đó] 手→扌,草→艹 …vv…

Kiều Cảnh theo bản năng hoài nghi nhìn cậu: “Nếu không chúng ta thử xem?”

Lâm Niên cong khóe miệng: “Rất vui lòng.”

Nói cái gì liền làm cái đó, hai người đi đến bàn trống, mở ra máy tính lên.

Đăng nhập vào hệ thống, cùng tạo tệp mới, Lâm Niên thực hiện phương pháp ghép vần, hỏi: “Kiều ca, một phút đồng hồ, là tùy ý đánh hay dựa theo văn bản mẫu?”

Tần Hướng Bắc ở bên cạnh xem phim liếc hai người một cái, chủ động nghiêng thân qua mở cho hai người một bài văn, nói: “Tôi làm trọng tài, dựa theo cái này đánh, bắt đầu.”

Vừa nói xong, Lâm Niên hai mắt chăm chú nhìn màn hình, mười ngón ở trên bàn phím gõ như bay, Kiều Cảnh bên kia cũng không cam yếu thế, mặc dù không thể nói nghiêm túc nhưng cũng không muốn bị thua.

Rất nhanh, một phút đồng hồ chấm dứt, không cần tính toán, liếc mắt một cái đã thấy bên Lâm Niên nhiều hơn hai đoạn.

Kiều Cảnh cười nói: “Thật sự không nhìn ra nha, nhìn em thao tác mười phần thuần thục, em tiếp xúc máy tính đã bao lâu rồi?”

Lâm Niên hàm hồ trả lời: “Thế hệ trước đều nói mỗi người đều có sở trường đặc biệt, chỉ xem phát hiện được hay không phát hiện được mà thôi, em nghĩ sở trường đặc biệt của em là ở phương diện này, cho nên chơi vài lần thì khá quen thuộc với máy tính.” Cậu cũng không thể nói cậu đã tiếp xúc hơn mười năm, cậu học là biên trình khai phá, đừng nói đánh chữ, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể thao tác các chức năng khác mà không thành vấn đề.

Tần Hướng Bắc rõ ràng kinh ngạc nhíu mày, theo anh biết nửa học kỳ này Lâm Niên một lần cũng chưa đụng tới máy tính, chẳng lẽ là học ngầm? Không để hắn suy nghĩ sâu xa, bọn Lâm Niên đã chuyển sang đề tài khác, hoàn toàn bỏ qua tồn tại của hắn.

“Lâm Niên, đề nghị của em rất tốt, nhưng em có biết người làm ăn ở tình huống lấy danh dự ra đảm bảo phải lo lắng gì không?” Kiều Cảnh hơi mịt mờ nói, nếu dựa theo đề nghị của Lâm Niên, về sau bọn họ bớt được rất nhiều việc, học viên cũng thuần thục nắm giữ kỹ năng rất nhanh, nhưng nếu thuần thục thì đồng nghĩa với việc sẽ xuất sư rời khỏi phòng làm việc……

Đều từng là người làm ăn Lâm Niên sao lại không rõ, dời ghế qua một chút, nói: “Anh Kiều, điều anh lo lắng em hiểu được. Bất quá em cảm thấy máy tính sớm hay muộn cũng sẽ thông dụng, sau này chắc chắn mỗi người đều dùng tới có thể dạy sâu một chút, chúng ta bây giờ trừ dạy họ tri thức bước đầu sử dụng, còn có thể dạy những thứ khác, ví dụ như dạy họ chức năng khác của máy tính, trò chơi, thiết kế, làm ứng dụng, phương diện này phải xem phòng làm việc của chúng ta tuyên truyền như thế nào. Không ai muốn lạc hậu theo sau người khác, hiện tại chúng ta cung cấp cơ hội cho bọn họ, dạy họ sử dụng, bọn họ lại dùng vào công tác hoặc trong hoặc cuộc sống, việc này đối bọn họ sao không phải một loại tài phú, hơn nữa loại tài phú này đi sớm hơn người khác, lại có thể giúp họ thu càng nhiều tài phú hơn.”

“Phốc……” Kiều Cảnh cười như gió xuân, lời nói đặc biệt thân thiết: “Hướng Bắc tìm về cho anh một nhân tài nha, Lâm Niên, anh và em ý tưởng giống nhau, nhưng tiểu tử Lục Tuấn chết não kia lại không chịu, hôm nào chúng ta cùng nhau nói với cậu ta.”

Tần Hướng Bắc khinh thường hừ một tiếng: “Biểu ca, anh đừng tâng bốc để cậu ta bay cao, cẩn thận ngã xuống đè chết anh.”

Lâm Niên da mặt co rúm một chút, nháy mắt lại khôi phục thần sắc: “Anh Kiều là em nói nhiều, anh đừng để trong lòng.” Ngày đầu tiên đi làm lại nói nhiều như vậy, Lâm Niên cậu thật sự là càng sống càng thụt lùi, sống uổng phí.

“Lâm Niên người ta có thể nói ra lời này chứng minh em ấy hiểu biết nhiều hơn em, mau đi xem phim của em đi, đừng cho là anh không biết em ôm cái tâm tư gì.” Kiều Cảnh giơ tay mười phần yêu thương xoa xoa tóc Tần Hướng Bắc.

Tần Hướng Bắc né tránh Kiều Cảnh, nhìn về phía Lâm Niên thản nhiên nói: “Lâm Niên, tôi biết cậu nghĩ gì, bất quá trăm ngàn đừng bị bề ngoài của người nào đó mê hoặc, người nào đó chính là một con hồ ly giảo hoạt, cậu hiện tại nói được nhiều lúc đó lại làm được nhiều, cẩn thận cuối cùng tất cả đều do là một mình cậu làm, đến lúc đó đừng kiếm tôi mà khóc trời kêu mệt.”

Lâm Niên hơi sửng sốt, Tần Hướng Bắc đang quan tâm cậu sao? Nhưng lời này của anh có ý gì?

“Lâm Niên đừng nghe nó nói bừa, sắp tới giờ ăn trưa, anh ra ngoài gọi cơm cho các em, buổi chiều nếu hai đứa đều ở chỗ này toàn ca, anh đây liền đi đánh bài vậy.” Kiều Cảnh lúc này từ thể xác và tinh thần đều thư sướng, trước kia chỉ có Tần Hướng Bắc tọa trấn hắn còn có chút lo lắng, muốn dán thông báo tuyển dụng, nhưng cái loại tính tình kia của Tần Hướng Bắc với Lục Tuấn làm hắn không dám làm, hiện tại tốt rồi, một con thỏ trắng bé xinh tự động dâng lên cửa, còn là một chú thỏ trắng nhu thuận thông minh như thế, nghỉ hè này anh rốt cục có thể giải phóng một lần rồi.

“……” Lâm Niên ngạc nhiên, cậu còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ ràng.

Tần Hướng Bắc áp lực gầm nhẹ nói: “Kiều Đại Cảnh, anh đừng khinh người quá đáng, người ta hôm nay là ngày đầu tiên tới đây làm, anh không mang theo chỉ dạy thì thôi lại còn đi chơi? Vậy buổi tối ai tới đây xem chừng?”

Đối với việc Tần Hướng Bắc không lớn không nhỏ như vậy, Kiều Cảnh không thèm để ý, trên mặt tươi cười như cũ: “Dù sao đã nghỉ hè rồi, ở lại xem chừng đi, quan trọng nhất là tiền lương gấp hai lần.”

Vốn Lâm Niên vẫn còn do dự nhưng sau khi nghe câu này, trong lòng đã hơi buông lỏng, thứ hiện tại cậu cần nhất chính là tiền, nhưng nếu ở lại qua đêm thì sao mà trở về, chẳng lẽ thực sự phải chạy xe đạp?

Đúng lúc này, Tần Hướng Bắc bỗng nhiên kéo Lâm Niên qua, bản thân chắn phía trước giống như che chở cho con trai, thanh âm tức giận: “Nói dễ nghe quá nhỉ, anh mới là người mười bốn giờ thủ tại chỗ này ấy. Kiều Đại Cảnh, anh muốn chơi thì lúc trước sao còn mở phòng làm việc này.”

Lâm Niên trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, này là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Hướng Bắc phong phú như thế, trước kia dù cậu nói Tần Hướng Bắc thế nào thì gương mặt lạnh kia cũng không chút thay đổi, cậu còn tưởng rằng anh là mặt than, thì ra không phải mặt than, may mắn may mắn.

Kiều Cảnh nháy mắt mấy cái, thuần lương vô tội nói: “Hướng Bắc, chúng ta mới là người một nhà, cánh tay em sao lại hướng ra ngoài vậy. Anh tính như vầy đi, Lâm Niên em đồng ý ở lại không? Chắc là sẽ có chút vất vả, bất quá người trẻ tuổi mà, rèn luyện nhiều mới tốt, hơn nữa nơi này của anh một tháng nghỉ bốn ngày, ngẫm lại cũng rất nhẹ nhàng đúng không?”

“Cái gì gọi là có chút, là rất vất vả!” Tần Hướng Bắc cắn răng sửa lại cho đúng.

Kiều Cảnh mạnh mẽ trừng anh: “Anh cũng không có hỏi em, em kích động cái gì, để Lâm Niên tự mình trả lời.”

Tần Hướng Bắc hừ lạnh, nhìn Lâm Niên: “Nói đi, tự cậu ra quyết định, không cần phải nhẫn nhịn ủy khuất bản thân.”

Lâm Niên ngẩng đầu, thần sắc cực kỳ kiên định: “Anh Kiều, em lựa chọn làm toàn ca, nhưng mà ngày mai bắt đầu được không? Em hôm nay không có chuẩn bị.”

“Chuẩn bị? Cần chuẩn bị cái gì?” Kiều Cảnh nhíu mày.

Tầm mắt Lâm Niên nhìn sang nơi khác, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ: “Em không chạy xe đến, buổi tối không thể quay về.”

“Đúng vậy, Lâm Niên ở Bình An bá, anh đề nghị như vậy người ta buổi tối làm sao về nhà? Em không đồng ý ở lại hết giờ.” Tần Hướng Bắc hợp thời phát biểu một câu, đây cũng là việc anh lo nhất, con hồ ly Kiều Cảnh này ngày thường nhìn như người tốt, trên thực tế giảo hoạt vô cùng, lấy anh làm ví dụ đi, thời gian nghỉ hè đều bị chiếm dụng không nói, còn bị Kiều Cảnh gắn mỹ kỳ danh nói đây là anh trai chiếu cố yêu thương em trai.

Kiều Cảnh ôn nhã cười: “Anh tưởng có việc gì, thì ra là chuyện này. Lâm Niên buổi tối em đừng về, sau này mỗi ngày cùng Hướng Bắc một người đến một người về, nghỉ hè này ở trong nhà nó, dù sao nó cũng ở một mình.”

Lâm Niên kinh ngạc, không cần suy nghĩ cự tuyệt: “Chuyện này không ổn lắm, em tự chạy xe đến cũng tiện hơn.”

“Như vậy sao được, em nếu đã đi làm ở chỗ anh, anh sẽ chiếu cố em thật tốt. Được rồi quyết định như vậy đi, anh đi trước, em có chuyện gì thì hỏi Hướng Bắc.” Kiều Cảnh tổng kết phất tay, nói xong trong nháy mắt người đã không thấy.

“Tần Hướng Bắc, tôi……” Lâm Niên mờ mịt.

Tần Hướng Bắc mím môi, nhàn nhạt đánh gãy: “Cậu nhất định cần việc này?”

Lâm Niên sửng sốt, vẻ mặt hơi phai nhạt, nhẹ nhàng gật đầu. Nghe lời này đáy lòng cậu không hiểu sao lại chua xót, nếu có thể cậu cũng không muốn như thế, cậu biết cậu hiện tại làm người ta cảm thấy có vài phần mặt dày mày dạn, trong lòng Tần Hướng Bắc nhất định xem thường cậu.

Tần Hướng Bắc thật sâu nhìn cậu một cái: “Quên đi, tôi tiếp tục xem phim, cậu đi xem các học viên.”

“…… Tần Hướng Bắc” Lâm Niên thở dài, quên đi là có ý gì, thì ra nhà bọn họ ai cũng thích tự quyết định, không để ý đến cảm nhận ý nghĩ của người khác.

“Đợi lát nữa sau khi tan học, tôi cùng cậu gọi điện thoại về.” Biểu ca này của anh anh biết rõ, ám chiêu chất một đống lớn, hắn nếu đã nói như vậy, lại đi phản đối, đến lúc đó không biết được sau lưng anh sẽ làm thế nào để ép buộc cậu.

Lâm Niên nói: “Thật ra không cần phiền toái đến nhà cậu, mỗi ngày tôi trở về cũng được.”

Tần Hướng Bắc mặt không chút thay đổi nhìn cậu: “Cậu khi nào thì trở nên dài dòng như vậy.” Nói xong, một bộ tư thái tôi không muốn cùng cậu tiếp tục bàn chuyện này nữa, cậu nên làm gì thì làm đi, rồi ngồi xuống xem phim.

Lâm Niên thở dài, mấy loại tư vị trộn lẫn nảy lên trong lòng.

Bây giờ là muốn thế nào?

Cậu quen thuộc máy tính, không có nghĩa là cậu quen thuộc các vị đang ngồi ở đây, cậu trao đổi thế nào hả? Mà các vị đang ngồi lại là kim chủ của cậu.

Một ông chủ không ‘xứng chức’, cộng thêm một người bạn không ‘xứng chức’, cậu cũng không biết nên nói gì.

…… ……

Giữa trưa tan học, Tần Hướng Bắc liền thúc giục Lâm Niên gọi điện thoại về, Lâm Niên nắm chặt điện thoại, do dự do dự lại do dự mở điện, ở Bình An bá chỉ có nhà thôn trưởng mới có điện thoại.

Điện thoại vang bốn tiếng thì có người nhận.

Lâm Niên lễ phép báo tên họ, cũng nhờ thôn trưởng đến nhà cậu gọi ba cậu tới nghe điện thoại.

Bởi vì ít nhất phải đợi hơn mười phút, Lâm Niên ngắt điện thoại, cúi đầu dựa vào trên bàn.

Tần Hướng Bắc ngồi ở đối diện cậu nhịn không được lấy ngón tay nhéo nhéo hai má cậu, ngữ khí không rõ nói: “Lâm Niên, tôi thực hâm mộ cậu.”

“Hả, vì sao?” Lâm Niên mở to mắt.

“Nhiều năm qua, trong nhà chỉ có một mình tôi.” Giọng nói của Tần Hướng Bắc nhỏ đi vài phần.

Lâm Niên thật cẩn thận nói: “Bọn họ ly hôn ư?”

Tần Hướng Bắc thần sắc ảm đạm, trầm mặc nửa ngày: “Ly.”

Lâm Niên nhíu mi, quả nhiên là như thế, cậu vẫn cảm thấy loại tính cách giống Tần Hướng Bắc này, đại đa số đều vì nguyên nhân gia đình, hiện tại được chứng thật, trong lòng cậu không khỏi có vài phần đồng tình với Tần Hướng Bắc, nhưng mà việc anh sống một mình là chuyện gì xảy ra.

“Cái kia… Thật ra chúng ta cũng khá giống nhau, mẹ tôi vào năm tôi năm tuổi mang theo em trai của tôi đi rồi, nhiều năm như thế tôi đã quên bộ dáng của bà, tôi cảm thấy tôi với ba sống cùng nhau mà không có bọn họ cũng rất tốt, về phần bà vì sao rời đi, tôi không để ý……” Nói xong lời cuối cùng Lâm Niên tự giễu nở nụ cười, vô luận như thế nào đều nói mình không sao.

Lần này ngược lại làm Tần Hướng Bắc sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe Lâm Niên nhắc tới chuyện trong nhà của mình, chỉ là tình trạng của bọn anh hình như cũng không giống nhau.

Tần Hướng Bắc vốn là người không giỏi an ủi, cho nên suy tư nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì cho phải, liền nhắc nhở: “Thời gian cũng đến rồi, gọi đi.”

Lâm Niên thu hồi nỗi lòng, lại gọi điện thoại, lần này nhận điện thoại là Lâm Minh Thanh, sau khi nghe Lâm Niên nói xong, đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu thật lâu.

Lâm Minh Thanh trầm mặc, trong lòng Lâm Niên cũng không yên.

Tần Hướng Bắc giật lấy điện thoại, đánh vỡ không khí trầm mặc: “Ba Lâm, xin chào.”

Ba Lâm!!! Xưng hô quái dị này có thể doạ sợ lão ba nhà mình hay không a. Lâm Niên tựa như con mèo bị đạp đuôi, nháy mắt tạc mao, nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn Tần Hướng Bắc giảng giải với điện thoại.

Hiệu suất của Tần Hướng Bắc rõ ràng so với Lâm Niên cao hơn rất nhiều, ngắn ngủn vài câu đã giải quyết xong, lại đem điện thoại trả lại cho Lâm Niên, đầu bên kia điện thoại Lâm Minh Thanh dặn dò vài câu, dặn Lâm Niên phải chăm sóc mình, không có tiền thì trở về lấy, còn nói phí điện thoại rất đắt Lâm Niên không cần gọi điện thoại về cũng đừng lo lắng, sau đó liền cúp.

Trong nháy mắt, mũi Lâm Niên cay cay, hung hăng hít mấy hơi mới ngăn được nước mắt sắp chảy xuống.

Giữa trưa có thời gian ba giờ để nghỉ trưa, sau khi Lâm Niên với Tần Hướng Bắc ăn cơm trưa xong, Tần Hướng Bắc tiếp tục xem điện ảnh, Lâm Niên kiểm tra máy tính một lần, thuận tiện tạo cái phòng chat, tính toán về sau không có việc gì làm thì kéo Tần Hướng Bắc chơi.

Thẳng đến buổi tối, Kiều Cảnh quả nhiên không tới, Lâm Niên xem như mình hoàn toàn làm phục vụ cho hai ông chủ, mà Tần Hướng Bắc cũng sớm tập mãi thành quen, thuần thục đóng cửa, rời đi.

Nhà Tần Hướng Bắc với phòng làm việc cách hai con phố, hiện tại là mười giờ tối, bên ngoài không còn oi bức của ban ngày mà chỉ còn cảm giác mát mẻ thích ý, hai người sóng vai nhau chậm rãi đi về.