Chỉnh trang lại bản thân trong gương, Tư Đồ Vân Sơ nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, đời trước, nửa tháng sau sinh thần, phụ thân hướng hắn bồi thêm một cận vệ trung thành.

Bốn chữ “Cận vệ trung thành”, Tư Đồ Vân Sơ từng xem nhẹ.

Nam nhân tuấn mỹ đứng trên mái nhà, luôn luôn mặc hắc y, tóc đen buộc gọn ra sau đầu, ánh mắt thờ ơ với vạn vật, chỉ đối Tư Đồ Vân Sơ mới lộ ra chút thần sắc ôn nhu.

Thâm cung lạnh lẽo, tình người chỉ mỏng như sợi tơ.

Tư Đồ Vân Sơ một thân bạch y ngồi trước bậc thềm, lẳng lặng nhìn cảnh sắc xung quanh, nhưng, lãnh cung tịch mịch, lâu dần người thường cũng hóa điên, cây cỏ cũng chê cười chọn nơi này làm chốn dung thân.

Năm đó Tư Đồ Vân Sơ hai bốn tuổi, mang danh nhi tử tội thần, lại là hoàng quý phi của hoàng đế nên được miễn tội chết, bị đày vào lãnh cung.

Nếu nói hận, Tư Đồ Vân Sơ chưa từng hận.

Hận hoàng đế bội bạc, thay lòng.

Hay hận muội muội bá chiếm vị trí của hắn, mặc kệ sống chết phụ thân.

Dù hận, hắn có thể làm gì? Bản thân lúc đó chỉ là con mèo vô dụng bị nhốt lại, cả đời chạy không thoát.

Vào lúc Tư Đồ Vân Sơ triệt để tê liệt, nam nhân hắc y một thân đầy máu tươi, quỳ dưới chân hắn, nói muốn đưa hắn rời đi, chỉ tiếc mộng không thành.

Máu tươi loang lổ, nhuộm đỏ bạch y của Tư Đồ Vân Sơn, nam nhân trong lòng yên tĩnh đến lạ, trước khi nhắm mắt vẫn hướng hắn mà nói: “Cả đời Đường Văn chỉ… chỉ trung thành với Vân Sơ.

Tận lúc đó, Tư Đồ Vân Sơ mới nhận ra tình cảm của nam nhân, mười năm im lặng, mười năm âm thầm bảo vệ người chu toàn, mười năm nhìn người bên cạnh kẻ khác…

Tư Đồ Vân Sơ băng qua một hành lang gấp khúc, cảm thấy hô hấp trở nên đình trệ, hắn vươn hai tay chống vào tường bình ổn cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Đời này, hắn tuyệt không buông tay nam nhân!

Khi Tư Đồ tướng quân nghe nhi tử chỉ đích danh Đường Văn làm cận vệ bên mình thì liền sững sờ.

Tư Đồ Kiệt nắm tay ho nhẹ một tiếng: “Ta vốn có ý cho ngươi thêm một hầu cận, nếu ngươi chọn hắn, ta cũng không từ chối.

Còn về lý do Tư Đồ Vân Sơ tại sao lại biết bí mật này, Tư Đồ tướng quân lại quên hỏi.

Hạ lệnh cho lão quản gia mời Trương đại gia và Đường Văn, trong lúc chờ đợi phụ tử hai người lại bắt đầu tâm sự.

“Vân nhi, ngươi sang năm cũng đã mười lăm tuổi, vị trí chủ phủ sau này sẽ là của ngươi, nên, vẫn là từ ngày mai nên học cách quản lý sự vụ trong nhà đi.

” Tư Đồ tướng quân đối với nhi tử mười phần kỳ vọng, dẫu hắn từ chối, ông cũng sẽ không tức giận.

“Vâng, nhi tử hiểu rõ.

” Trái với suy nghĩ của ông, Tư Đồ Vân Sơ dĩ nhiên đáp ứng: “Nhi tử không hiểu gì về binh thao võ lược, vô năng tiếp nhận vị trí tướng quân sau này, chỉ mong đời sau bình bình ổn ổn mà buôn bán.

Người khác nghe thấy lời này ắt hẳn tức chết, con trai duy nhất của đại tướng quân lại chỉ muốn trở thành một thương nhân nhỏ bé, nhưng, Tư Đồ Kiệt lại hài lòng với suy nghĩ của nhi tử, không tranh không giành, quyền thế càng cao áp lực trên vai càng lớn.

“Lão gia, người đã đến.

” Chẳng mấy chốc lão quản gia đã trở lại, sau lưng dẫn thêm hai người một cao một thấp.

Tư Đồ Vân Sơ mém chút đã từ trên ghế bật dậy, may chút lý trí còn sót lại đem hắn kéo về, hai mắt trân trân nhìn nam nhân anh khí trước mặt, lúc này người nọ chỉ vừa mười sáu, lớn hơn hắn hai tuổi.

“Ức, ức… Tư Đồ tướng quân, ngài gọi bọn ta đến làm gì?” Giọng điệu mang theo men say, Trương đại gia buông lời trêu chọc.

“Ngươi lại uống rượu, còn ra thể thống gì.

” Tư Đồ tướng quân vỗ rầm một cái lên bàn dọa ba người kia giật mình, Trương đại gia cũng không cam lòng yếu thế liền cầm lấy bình rượu trong tay ném xuống đất một cái xoảng, vỡ tan tành.

“Trương Thành Vũ!” Tư Đồ Kiệt gầm nhẹ, giận đến mức tím mặt: “Ngươi là phó tướng của một doanh, lại biến bản thân thành cái bộ dạng này, không cảm thấy hổ thẹn với huynh đệ trong doanh sao?”

Trương Thành Vũ giương mắt nhìn người nọ, đầu óc tỉnh táo không ít: “Là ta sơ xuất, mong tướng quân thứ tội.

”.