Hoàng đế ôm lấy Cao Thiên Lãng lúc này đã ngất đi, thanh âm nghẹn uất phát ra từ cuống họng mang theo hung bạo hiếm thấy: "Xuân Vãn cho truyền ngự y! Truyền ngự y!"

Thục phi phía bên này vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh, nhìn bạch y của hài tử đã nhuộm thành hồng y loang lổ, mùi máu nồng nặc cơ hồ dọa nàng xỉu ngay tại chỗ, tỳ nữ nhanh chóng tiến lên đỡ lấy thân ảnh mảnh mai của chủ tử, cất thanh gọi: "Thục phi nương nương!"

Đám vũ nương sau khi bị thị vệ cố trụ, không nói một lời đều lần lượt cắn lưỡi tự sát, từng người ngã xuống ngay trên vũ đài, hai mắt trợn to như thể không cam tâm, nhìn một màn này, vài nữ tử nhà quan và quận chúa không kìm được mà hét to.

Nữ nhân váy đỏ mưu sát không thành còn bị Tư Đồ tướng quân bắt giữ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp thẳng tắp nhìn về phía quân vương, trong đó là hận ý không thể xem thường.

Một lát sau, Xuân Vãn đã mang theo bốn lão ngự y tức tốc chạy đến, Cao Thiên Lãng được đưa vào tẩm cung gần đó, Hoàng đế đứng ngồi không yên, hướng bọn họ buông lời cảnh cáo: "Lãng Nhi có chuyện gì, mạng chó các ngươi cũng không cần giữ lại!"

"Hạ thần tuân mệnh!" Bốn ngự y đồng thanh đáp, một chút cũng không dám chậm trễ, chỉ sợ đầu sẽ lìa khỏi cổ.

Chẳng phải trong triều đồn đãi nói Cao hoàng cực ghét bỏ đứa con này sao? Tùy Tâm nghi hoặc, nói là giả vờ cũng không thể đóng kịch hơn mười mấy năm chứ?

Tư Đồ Vân Sơ nhìn thái độ của Cao Tư Dụ liền biết bản thân đã đoán đúng, ông ta chính là tự "lừa mình dối người" suốt thời gian qua, ai nói Hoàng đế không thương Cao Thiên Lãng, chẳng phải vì thương hắn nên mới tỏ vẻ không quan tâm.

Nếu không, liệu một hoàng tử không quyền, không thế, không có người hậu thuẫn làm sao có thể bình an vô sự suốt bao nhiêu năm? Người ngoài nhìn vào đều nghĩ Tam hoàng tử không được ân sủng, sẽ không uy hiếp đến vương vị, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận, mà thật ra mọi việc Cao Tư Dụ làm từ lúc bắt đầu đều là muốn bảo vệ ái tử của ông ta.

Thục phi bất tỉnh cũng đã được hoàng đế cho người đưa về Tiêu Xuân Cung, lúc này Cao Tư Dụ mới quay lại nhìn nữ nhân đang bị Tư Đồ Kiệt ép buộc nửa đứng nửa quỳ trên đất, ông vươn tay hung hăng giật lấy tắm khăn che mặt của người nọ, khuôn mặt được che giấu cuối cùng được phơi bày ra trước mặt mọi người….

.

"A Duệ!" Tư Đồ Vân Sơ hoảng hốt, từ miệng thốt ra cái tên này, Đường Văn bên cạnh kinh nghi nhìn hắn, cục bông biết người này?

"A Duệ?" Thanh âm run rẩy đến lợi hại, Đàm Tư Tình toàn thân vô lực như sắp ngã xuống, mấp máy môi mãi chẳng dám tin vào mắt mình, thị nữ bên người y lại ra tay mưu sát hoàng đế.

Hoa phi thầm cười đắc ý, ngay cả trời cao cũng muốn giúp mẫu tử nàng: "Đây… đây chẳng phải là người hầu của hoàng hậu sao? Thế nào lại… không lẽ, hoàng hậu muốn mưu phản sao?"

Cao Thiên Ca cũng bắt đầu phụ họa: "Nếu không nhờ tam đệ đỡ kiếm thì có lẽ….

.

"

Kẻ mù bây giờ cũng nhận ra Cao Thiên Lãng đã trở thành "nghịch lân" của hoàng đế, quả nhiên Cao Tư Dụ vừa nghe hắn nhắc đến ái tử, ông đã hoàn toàn mất đi lý trí, căn bản không muốn cho hoàng hậu có cơ hội giải thích: "Nói, là hoàng hậu phái ngươi đến giết trẫm.

"

A Duệ mỉm cười lạnh lùng nhìn hoàng đế, lại nghiêng đầu nhìn Đàm Tư Tình, không chớp mắt nói: "Phải, đều là âm mưu của hoàng hậu, là người sai nô tỳ giết bệ hạ!"

"Phụ hoàng minh giám!" Cao Thiên Triệt hét lớn, hắn sợ bản thân im lặng mãi, mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi, nào ngờ phụ hoàng lại bảo hắn "ngậm miệng", trực tiếp không cho hắn thay phụ thân biện bạch.

Cao Tư Dụ nhìn về phía người nọ nói: "Hoàng hậu còn lời nào để nói nữa không?"

Tư Đồ Kiệt đang muốn thay Đàm Tư Tình giải bày, chỉ thấy y đưa tay ngăn lại: "Lời ta nói bệ hạ sẽ tin sao?"

Hay nói đúng hơn đây vốn dĩ là kế hoạch của ngươi, Đàm Tư Tĩnh tự giễu: "Cao Tư Dụ ta thật sự quá mệt mỏi rồi! Ta làm hoàng hậu của ngươi đến mức hận không thể buông bỏ, ngươi vì sao… Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ngươi muốn mạng ta thì cứ nói, cần gì phải dựng lên một màn kịch như này chứ!"

"Câm miệng!" Cao Tư Dụ quát lớn, gương mặt cơ hồ đã nổi toàn gân máu, cũng không biết là giận hay là thẹn mà thành: "Sắp chết đến nơi còn không biết quay đầu!"

"Ngươi mới chính là kẻ cần phải quay đầu!" Đàm Tư Tình mắng to: "Quân vương sao? Hoàng đế sao? Trong mắt ta ngươi mãi chỉ là một đứa con của tiện tì, ngày ngày bị người chà đạp dưới chân… a a a á a a…"

"Tư Tình!" Cao Tư Dụ không dám tin vào mắt mình, nhìn thân ảnh nam tử ngã xuống trước mắt, ông tưởng như tim mình đã chết lặng.

"Phụ… phụ thân!" Cao Thiên Triệt không nghĩ ngợi liền lao đến đỡ lấy Đàm Tư Tình, bên lòng ngực trái đã cắm một mũi tên, hắn ôm lấy người nọ trong lòng, nước mắt không khống chế được trào ra nơi khóe mắt: "Phụ thân, ta là Triệt Nhi của người đây, là Triệt Nhi của người!"

Đàm Tư Tình giương mắt nhìn hài nhi lần cuối, mỉm cười: "Triệt… Triệt Nhi, phải kiên… kiên cường mà sống, đừng… đừng trách A… A Duệ…" Bàn tay mảnh khảnh vươn lên muốn chạm vào Cao Thiên Triệt, lại vô lực mà rơi xuống, y buông được rồi.

"Phụ thân!" Cao Thiên Triệt gào khóc, toàn bộ tim gan đều muốn đem ra cứu người, thế nhưng người thân nhất đã bỏ hắn mà đi: "Cao Thiên Ca ta giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi!"

Cao Thiên Ca âm lãnh cười, đưa tay vuốt nhẹ dây cung, vẻ mặt vô tội mà trả lời: "Hoàng hậu sai người ám hại phụ hoàng, tình thế lúc nãy rất cấp bách, ngộ nhỡ hoàng hậu lên cơn hạ thủ thì sao? Ta cũng chỉ thay phụ hoàng lo nghĩ, phòng ngừa hậu họa vẫn hơn.

"

"Ngươi…" Cao Thiên Triệt nhìn tay mình toàn là máu của phụ thân, hận ý trong lòng dâng lên cuồn cuộn, chỉ thấy hoàng đế xoay người bỏ đi, hắn không cam lòng: "Phụ hoàng!"

Cao Tư Dụ vẫn là không dừng bước, thản nhiên phân phó cho Tư Đồ Kiệt dọn dẹp mọi chuyện, ông muốn yên tĩnh một mình.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…" Cao Thiên Triệt ôm lấy Đàm Tư Tình cười lớn, mọi sự yên bình đều đánh đổi từ mạng người, phụ thân hắn cả đời chưa từng làm hại ai, lại bị kẻ khác gán ghép hết tội này đến tội khác, thiên lý a, công bằng ở đâu a?

"Tình ca ca…" A Duệ ngã quỵ trên đất, nước mắt như bạch ngọc rơi mãi, vươn hai tay bụm lấy mặt mà khóc: "Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi.

"

"Tình ca ca, huynh đang làm gì vậy?" A Duệ hiếu kỳ nhìn rương gỗ trong tay Đàm Tư Tình hỏi.

Đàm Tư Tình khẽ cười, thật sự y cười lên đẹp vô cùng: "Dĩ nhiên là chuẩn bị của hồi môn cho muội sau này xuất giá rồi!"

A Duệ nghe vậy liền đỏ mặt: "Muội… muội mới không muốn gả đi đâu!"

"Ha ha.

" Đàm Tư Tình mắng nàng ngốc, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve rương gỗ: "Ta lại nghĩ muội mặc giá y chắc hẳn sẽ đẹp lắm?"

"Ta còn chưa kịp mặc đồ tân nương cho huynh nhìn mà.

" A Duệ giật lấy trâm cài trên đầu, không chần chừ đâm mạnh vào tim, máu theo đó mà trào ngược ra ngoài, cơ thể nàng từ từ đổ xuống, hai mắt nhìn về phía Đàm Tư Tình lần cuối: "Tình ca ca….

.

"

A Duệ: "Mọi người nói nữ tử phải thật nhu mì, nam nhân mới thích!"

Đàm Tư Tình: "Ta lại thấy nữ tử mạnh mẽ như muội mới đáng yêu, có võ công có thể bảo vệ ta và Triệt Nhi.

"

Tình ca ca, ta xin lỗi!

Tư Đồ tướng quân tự mình đứng ra giải quyết cục diện rối rắm, đám cung phi, quan lại đều giải tán, ông nhìn Cao Thiên Triệt còn ngồi trên đất, nghẹn ngào thay, cùng một ngày liền mất đi hai người thân: "Nhị hoàng tử, đừng quá đau lòng!"

"!.

.

" Mối thù này, ta sẽ không bỏ qua, Cao Thiên Triệt từ dưới đất bế ngang Đàm Tư Tình, vững bước mà rời đi, dần dần biến mất trong màn đêm, thân ảnh cô độc hoàn toàn như không tồn tại.

Nhìn người đã đi xa, Tư Đồ Kiệt hơi đau lòng, lên tiếng bảo hài tử hồi phủ trước, bản thân sẽ trở về sau, Tư Đồ Vân Sơ hiển nhiên sẽ không chối từ, cùng Đường Văn trở về, trên đường lại bị người chặn lại.

.