Sáng tinh mơ ngày hôm sau, vừa tỉnh giấc Tư Đồ Vân Sơ đã thúc giục Đường Văn cùng mình đi dạo phố, nhìn dòng người tấp nập hai bên đường, hắn nắm chặt tay nam nhân, kẻo họ sẽ lại lạc nhau.

Đi qua mấy dãy phố, đến một cửa hàng bán nhạc khí nằm ở cuối đường, Tư Đồ Vân Sơ không lưỡng lự đi vào, chủ tiệm vừa nhìn thấy hắn đã vội vàng tiếp đón: "Tư Đồ công tử, đồ của ngài đặt trước đã xong rồi ạ.

"

Đường Văn hơi ngờ vực, bình thường y và cục bông trừ lúc tắm rửa ra hầu như đều ở cạnh nhau suốt, chuyện người nọ đặt làm đồ vật gì đó, y ấy vậy mà không hề hay biết.

Nhìn nét mặt của nam nhân, Tư Đồ Vân Sơ dĩ nhiên là đoán được người nọ đang nghĩ gì, món quà này hắn bí mật đích thân nhờ Y Nhi thay mình chuẩn bị kia mà, há nào sẽ để y phát giác ra: "Đa tạ ông chủ.

"

Từ trong ngăn kéo tủ, lão bản lấy ra một hộp gỗ tinh xảo hình chữ nhật đưa cho Tư Đồ Vân Sơ, hắn vui vẻ nhận lấy, móc trong ngực ra một thỏi bạc sáng loáng: "Ta xin gửi.

"

Thấy bạc trước mắt, hai mắt lão bản cũng cong thành hình bán nguyệt, khách xáo nói vài câu, tay lại thuần thục đem bạc cất vào người: "Không có gì, không có gì, lần sau Tư Đồ công tử lại ghé qua.

"

Hai người vừa ra khỏi cửa tiệm, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập phía sau, Tư Đồ Vân Sơ có chút buồn bực, thầm hỏi ở trên đường nhiều người qua lại ai dám cưỡi ngựa nhanh như vậy? Quay lại nhìn, còn chưa thấy rõ được cái gì, đã bị Đường Văn ôm chặt nhảy lùi về sau, bên tai vẫn nghe thấy âm thanh của gió mạnh.

Một người một ngựa chạy vượt qua, nam nhân khó khăn giữ chặt dây cương, cả người chảy đầy mồ hôi, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo gần như sắp ngã khỏi lưng ngựa, con ngựa màu đen của hắn như ăn phải thuốc kích thích, điên cuồng xóc nảy, hắn sợ hãi quát tháo: "Tránh ra, điêu dân mau tránh ra!"

Không ít người qua đường bị kinh hách, vội trốn sang hai bên, một tiểu hài tử không cẩn thận làm rơi trống nhỏ xuống đường, đương định đến nhặt lấy, chỉ thấy con ngựa điên kia lao nhanh đến, mẫu thân hài tử hoảng sợ, tức thì chạy đến ôm con trai….

.

"Hí" dài một tiếng, chỉ thấy lúc này ngựa đen giơ hai chân lên trước, cách mẫu tử bọn họ chỉ còn hai bước chân, tiểu hài tử hoảng sợ khóc ré lên, sắc mặt người phụ nữ cũng cắt không còn một giọt máu.

Đường Văn hai chân giẫm lên lưng ngựa, kéo mạnh dây cương, mu bàn tay đều nổi cả đường gân, gương mặt lãnh tĩnh không chút biến hóa.

"Văn!" Tư Đồ Vân Sơ sợ hãi chạy tới, đến gần thấy y vẫn bình an vô sự mới thoáng yên tâm: "Ngươi không sao chứ?"

"Ân.

" Đường Văn lắc đầu tỏ vẻ không sao, lại nhìn nam nhân đã bất tỉnh trên ngựa từ lâu, có chút không biết nên làm gì tiếp theo.

Tư Đồ Vân Sơ chuyên chú nhìn người trên ngựa, quần áo này hình như là….

.

"Sứ thần đại nhân, rốt cuộc cũng tìm thấy người rồi!" Phía xa xa, một đoàn người kinh hô chạy tới, áo lông, mũ lông, trang sức làm từ nanh động vật,! Không phải người của Ti Sơ quốc đây sao?

Sứ thần… Tư Đồ Vân Sơ nghĩ nghĩ, à hắn nhớ ra rồi, kiếp trước vào thời gian này, Hoàng đế Ti Sơ phái sứ thần ngoại giao mang theo cống phẩm tiến cung, còn mục đích khác chính là… Liên hôn hai nước, người được gả tới không ai khác chính là Vô Hoán - thất hoàng tử.

Lúc đó, Cao Thiên Triệt đã thành người tàn phế, được Cao Hoàng phong vương, ban vùng Tư Trị hoang du ở phía Nam làm đất phong, còn Cao Thiên Ca cũng đã nạp Hoàng tử phi là hắn, dĩ nhiên miếng thịt béo bở này bất ngờ rơi trúng đầu Cao Thiên Lãng.

Mà xui xẻo thay, tận sau này Tam hoàng tử mới biết Hoàng tử phi nhà mình chỉ là "hữu danh vô thực", một đứa con cha không thương mẹ không cần, nếu không vì thế, Cao Thiên Lãng cũng chả phải phí công sức nhờ vả Lâm Sư quốc, để rồi tự mình hại mình.

Đời này vì hắn sống lại đã có nhiều chuyện thay đổi, thất hoàng tử Vô Hoán sẽ lấy vị điện hạ nào đây? Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy vấn đề này hẳn sẽ không cùng mình can hệ, triệt để bỏ qua thì hơn: "Văn, chúng ta về phủ.

"

"Ân.

" Đường Văn xoay người nhảy xuống ngựa, mẫu tử ban nãy, sau khi kinh hách qua đi liền tới tạ ân cứu mạng, y cũng chỉ gật đầu nhận lấy.

"Lần sau quản con mình tốt một chút, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu.

" Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt nói, tiểu hài tử cũng bị ánh mắt của hắn dọa sợ, úp mặt vào chân mẫu thân mà nức nở.

Nữ nhân vừa khóc, vừa liên tục cảm tạ: "Tạ ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân, lần sau ta sẽ chú ý hơn.

"

Phía bên này, đám người Ti Sơ vội vã kéo nam nhân đã bất tỉnh trên lưng ngựa xuống, sắc mặt hắn đã tái nhợt, không phát ra bất kỳ âm thanh nào: "Hu hu hu, sứ thần đại nhân, ngài như vậy làm sao bọn ta ăn nói với bệ hạ.

"

Tùy tùng theo sau nghe thấy lời này cũng lần lượt òa khóc "oa oa", chớp mắt cả con đường đều là tiếng khóc than khủng khiếp, người bên ngoài không biết còn tưởng ở đây đang có người chết.

Thật ồn, ầm ĩ quá đi mất, nam nhân rục rịch mi mắt, hắn nhớ không lầm, đám người bọn họ đang tiến vào kinh thành, bỗng Tiểu Hắc như lên cơn đột ngột lao nhanh, mém chút văng ngã chết hắn, thậm chí chút nữa thôi là hắn đã giết người, đúng rồi… Nam nhân hắc y, có một nam nhân đã nhảy lên lưng ngựa cứu hắn, người nọ đâu rồi.

"Đại nhân, dọa chết chúng ta rồi!" Một tùy tùng gương mặt hơi tròn, da cũng ngâm đen, thấy hắn tỉnh lại, nước mắt nước mũi cơ hồ đã lấm lem đầy mặt.

"Đại Hùng, người cứu ta….

.

" Nam nhân đưa mắt nhìn trước sau vẫn không thấy bóng dáng hắc y.

Sực nhớ tới hai nam nhân tuấn mỹ vừa rồi, sở dĩ Đại Hùng nhớ rõ đến vậy là do vẻ ngoài bọn họ rất đẹp, lại nhìn nhìn Tùy Tâm nói: "Hình như là đi rồi!"

"Đi rồi sao?" Hắn gọi Tùy Tâm, là sứ thần của Ti Sơ, vốn đến đây đưa ra lời mời liên hôn của hoàng thượng đến Cao Hoàng, nào ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện này, may nhờ có người nọ cứu hắn, trước khi ngất đi hình như hắn nghe được ai đó gọi "Văn": "Văn là tên y sao?"

Đại Hùng nhìn thái độ khác thường của hắn hơi lo lắng, có khi nào đầu va vào chỗ nào hỏng rồi không?.