“Không có thì không ăn thôi, em khóc làm gì.”

Đinh Lăng cười bất đắc dĩ, lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho Lưu Trì.

“Đổi thịt khác chắc cũng giống vậy mà…” Lúc ánh mắt anh rơi xuống túi trong tay Lưu Trì thì ngẩn người, hình như có bi ai chợt loé nơi đáy mắt, cuối cùng lại ôm người trong ngực chặt thêm một chút.

“Làm bánh màn thầu ăn, có được không?” Đinh Lăng hôn lên thái dương người trong lòng, “Em dạy anh làm, có được không?”

Lưu Trì nỗ lực ổn định nhịp hô hấp, hắn cúi thấp đầu không muốn ngẩng lên, kề sát lồng ngực Đinh Lăng, nghe được tiếng tim đập ổn trọng của đối phương, thật lâu sau mới đáp một tiếng.

“… Được.”

——————

“Trước tiên… Trước tiên phải dùng nước ấm già hoà tan đường đỏ.” Cổ họng Lưu Trì hơi căng, làm sao cũng không thả lỏng được, “Chờ nguội… nguội đi chút thì thêm men vào.”

Đinh Lăng đứng bên cạnh hắn, không nói một lời, cứ yên tĩnh nhìn như vậy.

“Sau khi hòa tan men rồi thì thêm bột mì.” Lưu Trì với tay đi lấy đũa, hít sâu hai cái, “Quấy thành dạng bông.”

“Cái mặt này ấy, phải làm tới tay mì nước sáng chậu sạch, anh như này bóp không được, uổng làm bác sĩ khoa ngoại ghê.”

“Nhà mình có em không phải được rồi.” Đinh Lăng nghiêm mặt, anh luôn trưng mặt thối ra, kiểu như người trên cõi đời này đều thiếu nợ anh, anh ném chậu rửa mặt cho Lưu Trì, xoa tay đứng bên cạnh hắn, “Anh mới trực ca tối buồn ngủ quá, buổi chiều còn phải đi phòng thí nghiệm, muốn ngủ.”

“Ai bảo anh hai bảy hai tám vẫn còn đi học, em nuôi anh y như nuôi con trai vậy.” Lưu Trì giơ chân lên đạp phát vào cái mông to, “Cút cút cút, mau cút đi ngủ cho cha!”

“Cảm ơn pa pa.” Đinh Lăng đáp ứng không hề áy náy trong lòng, cọ lại hôn Lưu Trì một cái rồi chạy vào phòng ngủ ngủ, “Con sẽ không học, về sau lại nhờ cha.”

Vào lúc ấy hắn làm sao có thể nghĩ tới, sau đó bọn họ chỉ lâu dài được một chút như thế.

——————

“Nhào thành như vậy… Là được rồi.”

Lưu Trì nghẹn ngào dùng mu bàn tay che mặt, hắn nức nở nói không ra lời, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt cuồn cuộn không ngừng đọng lại nơi hốc mắt.

“Màng giữ tươi… Bọc xong, chờ…”

Có người ôm chặt hắn từ phía sau, là cái ôm ấm áp nhất trên đời. Lưu Trì dựa trong lồng ngực này, hắn không nhịn được hỏi.

“Anh đã phải đợi lâu rồi phải không?”

“Không lâu.” Đinh Lăng ôm lấy người đặt cằm trên đỉnh đầu mềm xốp của Lưu Trì, mấy giọt trân châu lã chã rơi xuống, “Chờ rất vui.”

Anh chờ được em rồi.