Ôn Hinh Nhã thở gấp một hơi, bước chậm rãi trong vườn sau của nhà cũ nhà họ Ôn, trong sân nhà trồng một cây hoa quỳnh, cành lá xum xuê, phong thái xinh đẹp nho nhã, bởi vì khí hậu mùa xuân năm nay ấm hơn cho nên còn chưa tới tháng tư, hoa quỳnh trắng tinh đã hơi bắt đầu nở, gió khẽ thổi qua, nhẹ nhàng lay động, giống như muôn vàn con bướm bay lượn, đẹp không sao tả xiết.

Khi vừa được mang về nhà họ Ôn, từ ánh mắt đầu tiên cô đã thích cây hoa quỳnh rực rỡ này, khi ông nội hỏi cô muốn ở căn phòng nào, cô theo bản năng chọn căn phòng ở gần cây hoa này.

Ban đêm gió se lạnh thổi lên khuôn mặt có chút nóng bức vì say rượu của cô, nhè nhẹ thoải mái vô cùng.

Cô hít sâu một hơi, xông vào mũi chính là hương vị thanh nhã thơm mát của hoa quỳnh, nội tâm nóng nảy bởi vì sống lại cũng bình ổn xuống trong nháy mắt.

Đã bao lâu rồi cô chưa được hưởng thụ gió đêm như vậy?

Hình như cũng mười năm rồi!

Đúng vậy! Mười năm, từ khi mười lăm tuổi được đón về nhà họ Ôn, hai mươi lăm tuổi bị Hạ Như Nhã tiêm ma túy quá liều rồi suy tim mà chết, suốt mười năm cô sống trong cái bóng của người khác, sống dưới những âm mưu thủ đoạn của người khác, dần dần bị lạc đường, tự sa ngã, sa đọa không thể vãn hồi!

Ôn Hinh Nhã mở hai tay ra, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt: Tôi đã trở về, mấy người đã chuẩn bị xong chưa?

“Buổi tối đi đâu, sao tối vậy rồi mới trở về?”

Giọng nói uy nghiêm xen lẫn cảnh cáo vang lên, trong vẻ cứng nhắc lộ ra lạnh nhạt, cơ thể Ôn Hinh Nhã cứng đờ, cả người ngây ngẩn tại chỗ, thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có! Đời trước người này là người duy nhất trong nhà họ Ôn từng quan tâm đến cô, cũng là ông từ bỏ cô.

“Cháu vừa mới trở lại nhà họ Ôn, tốt nhất an phận ở trong nhà, đừng có chạy ra bên ngoài, bên ngoài truyền thông đều nhìn chằm chằm cháu, mỗi tiếng nói mỗi cử động của cháu đều bị chú ý, sao có thể tùy ý làm bậy giống như lúc trước được.” Trong giọng điệu của ông cụ Ôn tràn ngập vẻ không vui, lúc trước biết cô có quá khứ phức tạp như vậy, ông vẫn kiên trì đón cô trở về chủ yếu là xem ở phần cô là huyết mạch của nhà họ Ôn, không đành lòng để huyết mạch duy nhất lưu lạc bên ngoài, nhưng không ngờ sau khi trở lại nhà họ Ôn, cô không hề yên phận chút nào, còn độc ác đẩy Như Nhã xuống nước.

Ôn Hinh Nhã chậm rãi lau đi nước mắt ở khóe mắt, chậm rãi xoay người lại, sợ hãi lên tiếng: “Ông nội! Cháu đã biết, về sau cháu sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa.”

Ông cụ Ôn đi tới chỗ cô, từ rất xa đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô, hơi nhíu mày nói: “Không như ý một tí là đi ra ngoài uống rượu đến say khướt, còn ra thể thống gì, cháu không còn là đứa bé trà trộn ở đầu đường nữa, mà là cô chủ Ôn Hinh Nhã của nhà họ Ôn chúng ta, ông mặc kệ cháu có thích ứng cuộc sống hiện giờ hay không, nhưng cháu cần phải học tập làm một cô chủ nhà giàu chân chính.”

“Ông nội, một cô chủ nhà giàu chân chính nên có dáng vẻ gì? Là giống Hạ Như Nhã sao?” Ôn Hinh Nhã dùng đôi mắt trong sáng nhìn ông nội, trong mắt lóe lên sự khuất nhục và tủi thân.

Cô vừa mới trở lại nhà họ Ôn, chưa từng sống với ông nội, làm sao so được với Hạ Như Nhã –người chỉ là đứa con nuôi, nhưng dù sao cũng nuôi bên người mười hai năm, trên mặt tình cảm ông nội vẫn hướng về phía Hạ Như Nhã, cô muốn khiến ông nội nhận rõ, ai mới là cô chủ nhà họ Ôn.

Nhất thời ông cụ Ôn không biết trả lời cô như thế nào, lúc này mới nhận ra cô lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, Như Nhã thay thế cô hưởng thụ mọi thứ vốn nên thuộc về cô, cô chưa từng tiếp thu học tập những điều mà cô chủ nhà giàu nên có.

……….