Ôn Hinh Nhã đau đầu muốn nứt, vô ý thức duỗi tay đè lên trán mình, cồn gây mê tức khắc xông lên đại não, cô mạnh mẽ lắc đầu hai cái, ý thức dần dần rõ ràng, tiếng DJ đinh tai nhức óc, nhảy múa rối loạn, ánh đèn Mg lúc sáng lúc tối, giống như một cơn ác mộng vươn móng vuốt làm toàn bộ thế giới của cô tan tành tành mảnh nhỏ.

Đại não trướng đau khiến dạ dày của Ôn Hinh Nhã đảo lộn một trận, cô che miệng điên cuồng vọt vào toilet, bám lên bồn rửa mặt nôn ra, nôn một bụng đồ ăn, nước chua, dịch dạ dày, mật vàng cũng nôn ra, cả người cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô mở vòi nước không ngừng rửa mặt, muốn cho đại não hỗn loạn của mình tỉnh táo hơn một ít.

Sau khi tỉnh táo, cô không khỏi nghĩ tới một vấn đề, không phải cô đã chết rồi sao?

Cô chậm rãi ngẩng đầu, trên tấm gương trước bồn rửa tay phản chiếu một gương mặt sạch sẽ, non nớt và xinh đẹp, gương mặt này chưa bị đủ loại màu sắc của lớp trang điểm đậm làm ô nhiễm, đôi mắt phượng kia của cô cũng không hãm sâu xuống bởi vì hút thuốc phiện, dưới mắt không có quầng thâm nặng nề phải dùng lớp trang điểm đậm với có thể che giấu, hai mắt trong trẻo hiện lên tia sáng, cũng không u ám không ánh sáng bởi vì uống rượu lâu ngày, mái tóc dài bên hông kia cũng không bị cắt đi, nhuộm thành màu lông sư tử.

Mọi thứ giống như trở lại lúc ban đầu!

Hai tay Ôn Nhã Hinh run rẩy vuốt ve mặt mình, cảm xúc non mịn bóng loáng như vậy chỉ thuộc về thiếu nữ.

Cô giống như phát điên lao ra khỏi toilet, giữ lấy một nhân viên phục vụ hỏi: “Ngày nào năm nào tháng nào?”

Nhân viên phục vụ trợn mắt, giống như nhìn bệnh tâm thần mà nhìn cô: “Ngày 28 tháng 3 năm 2010.”

Năm 2010, đó là thời điểm cô mười lăm tuổi mới trở lại nhà họ Ôn!

Cô trọng sinh về năm mười lăm tuổi sao?

Ôn Hinh Nhã không dám tin tưởng, giống như điên vọt vào đám người, duỗi tay kéo lấy một người phụ nữ đang nhảy trong sàn nhảy: “Hôm nay là ngày nào năm nào tháng nào?”

Người phụ nữ kia đẩy tay cô ra: “Bệnh thần kinh, ngày 28 tháng 3 năm 2010.”

Lại là ngày 28 tháng 3 năm 2010.

Hôm nay là ngày nào năm nào tháng nào?”

Hôm nay là ngày nào năm nào tháng nào?”

Ôn Hinh Nhã không ngừng hỏi, người trong quán bar đều coi cô trở thành kẻ điên, nơi cô đi đến nhất định đám người sẽ tản đi.

Cô thật sự sống lại năm mười lăm tuổi ấy!

Cô không hề thất thân khi chưa vị thành niên, không hút thuốc phiện, không bị người bỏ thuốc quay video NP, mọi bi kịch còn chưa bắt đầu.

Ôn Hinh Nhã cảm thụ được sức sống thanh xuân mà cơ thể này phát ra, đây là chuyện năm mười lăm tuổi ấy cô chưa từng cảm nhận được, cô vừa khóc vừa cười, ông trời có mắt, cô trở lại lúc mười lăm tuổi, cô còn có cơ hội làm lại cuộc đời, đời này cô phải sống vì chính mình.

Trong lúc hoảng hốt, Ôn Hinh Nhã nhìn thấy một người đàn ông trong đám người bước tới phía cô, cô đột nhiên trợn mắt, người đàn ông này có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Là hắn… đã hủy hoại mọi thứ của cô, bắt đầu kiếp sống bi kịch mười năm tới của cô!

Cô nghĩ hôm nay Hạ Như Nhã đến nhà họ Ôn thăm ông bà cụ Ôn, người nhà họ Ôn đều vây quanh Hạ Như Nhã, mà cô giống như tên ăn trộm đi trộm hạnh phúc của người khác, trốn ở một bên hâm mộ ghen ghét.

Nhìn thấy Hạ Như Nhã cao quý ưu nhã, lại nhìn mình thô tục ngang ngược, cô tự nhiên sinh ra một loại cảm giác xấu hổ tự ti.

Sau đó ngẫu nhiên gặp phải Hạ Như Nhã trong vườn hoa, Hạ Như Nhã dùng vẻ cao quý ưu nhã của mình tô thêm sự tầm thường của cô, thậm chí mở miệng nhục nhã cô: “Chẳng qua là một con chim sẻ bay lên cành cao, thật sự cho rằng mình biến thành phượng hoàng chắc.”

Cô mười lăm tuổi, tính cách nóng nảy, bướng bỉnh khó thuần, làm sao chịu được người khác nhục mạ như thế, cho nên mất lý trí nổi lên xung đột với Hạ Như Nhã, ai biết được Hạ Như Nhã đột nhiên rơi xuống nước, bị người làm nhà họ Ôn nhìn thấy, ầm ĩ khiến từ trên xuống dưới nhà họ Ôn đều biết, ông nội quở trách cô bướng bỉnh khó thuần, bà nội mắng cô tâm địa ác độc, ba hối hận sinh ra đứa con gái này.

…….