Editor: Yến + Beta: Đàm Đàm
Cố Quân đi tới trước mặt Hướng Ngọc Tuyết, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống người cô ta, đúng vào phần da lộ ra bên ngoài của Hướng Ngọc Tuyết. Phía trên bề mặt đều là vết đỏ, còn có vài vết thương đang chảy máu. Trong lúc hỗn loạn quần áo đã bị xé rách, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, trông rất chật vật, chỉ cần hơi xoay người hoặc là động tác mạnh chút, chỉ sợ cảnh xuân cũng lộ hết ra ngoài.
"Lấy áo tôi che lại đi." Ấn tượng của Cố Quân với Hướng Ngọc Tuyết cũng coi như không tệ lắm, cho Hướng Ngọc Tuyết mượn áo khoác của mình.
"Cảm ơn." Hướng Ngọc Tuyết cũng biết bộ dạng hiện tại của mình, không khỏi đỏ mặt nhận lấy áo Cố Quân cho, tay cũng không biết là vô tình hay cố ý chạm vào tay Cố Quân. Khoác áo lên người, lúc này phần da thịt bị lộ mới được che lại, Hướng Ngọc Tuyết nhìn về phía Cố Quân, cảm kích nói.
"Lần này cũng nhờ sự trợ giúp rất lớn từ anh, cũng không biết báo đáp thế nào cho tốt, nếu không, lần sau tôi mời anh ăn một bữa cơm có được không?"
Cố Quân nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Dật Tuấn nằm trên mặt đất, nhìn toàn bộ quá trình Hướng Ngọc Tuyết nói chuyện với Cố Quân, đáy mắt có chút âm u, mở miệng nói với Hướng Ngọc Tuyết.
"Ngọc Tuyết, lần này đúng là may mắn khi có anh ta, khi nào có dịp, chúng ta cùng mời anh ta một bữa cơm."
"À, được." Hướng Ngọc Tuyết hơi sững sờ, ngơ ngác gật đầu, đáy mắt có chút thất vọng, thất vọng vì không có cơ hội cùng Cố Quân ăn bữa cơm chỉ có hai người, thế nhưng cô ta là nữ chính ở thế giới này, tất cả nam nhân ưu tú đều phải yêu mến cô ta, gì cũng đều nguyện ý làm vì cô ta, kể cả nam nhân tên Cố Quân kia...
Hướng Ngọc Tuyết quay qua nhìn bóng lưng Cố Quân.
...
Bởi vì đã tìm được người, đội cứu viện sẽ đưa Diệp Dật Tuấn ra khỏi rừng bằng cáng cứu thương và những người còn lại thì đi theo cùng. Cố Thanh Mâu ngồi cùng anh hai Cố Ẩn lên phi cơ trực thăng, rời đi cùng Cố Thanh Yến.
Tô Huyễn nhất quyết không chịu lên trực thăng, dùng đủ cách để tránh mặt Cố Ẩn, kiên trì muốn đi cùng với đội cứu viện, Cố Thanh Mâu cũng không ép buộc.
Tất cả mọi người đều đến bệnh viến, Cố Quân và Cố Ẩn mang hai người Cố Thanh Mâu cùng Cố Thanh Yến kiểm tra một chút, chắc chắn các cô không có bị gì mới yên tâm lái xe về nhà.
Cố Thanh Mâu ngồi trên xe, lấy điện thoại ra đã bắt được sóng, mở Weibo, ngay lập tức nhìn thấy Top 1 tìm kiếm là show thực tế《Chân nhân tú》gặp sự cố. Cố Thanh Mâu ấn xem liền thấy bài post dài của đạo diễn, đại khái là giải thích sự cố lần này với các fan, thông báo đang tiến hành tìm kiếm và giải cứu trong ngày hôm nay, cũng nói cho bọn họ biết tất cả mọi người đều đã được cứu ra, cho người hâm mộ an tâm một chút.
Cố Thanh Mâu cảm thấy có chút ý tứ, sau đó lại ấn xem tin tức trên trang chủ, phát hiện... mấy ngày nay, người hâm mộ của cô tăng một cách đáng kể, lúc đầu chỉ có hơn hai mươi vạn, lúc đăng bài cũng không có mấy người like, hiện tại đã trực tiếp tăng lên hàng trăm vạn, hơn lúc trước rất rất nhiều.
Phía dưới cũng xuất hiện các loại bình luận... là hỗn chiến giữa anti-fan và fan.
Bình luận mắng Cố Thanh Mâu càng ngày càng nhiều, luôn lên top comment, reply comment cũng cực kì hỗn loạn. Khu bình luận như nước sôi lửa bỏng, Cố Thanh Mâu với tư cách là người bị mắng, nhìn những bình luôn đang chửi mình nhưng vẻ mặt lại như người bị chửi không phải cô, trên mặt không lộ ra chút giận dữ nào. "Ký chủ, xem ra ngài còn rất biết thu hút anti đấy, ngài thật đúng là rất tuyệt vời!" 115 ở một bên cảm thán, xác thực người hâm mộ ký chủ nó đã nhiều hơn, dù sức chiến đấu của anti-fan có mạnh hơn nữa cũng không giải quyết được gì. Thêm nữa, tiết mục lần trước ký chủ của nó đã đắc tội với rất nhiều minh tinh, người hâm mộ tự nhiên sẽ bảo vệ minh tinh của mình, tất cả đều hóa thân thành anti-fan với sức chiến đấu mạnh mẽ đến mắng Cố Thanh Mâu. "Ừ, cám ơn đã khích lệ, tôi biết tôi rất tuyệt." Cố Thanh Mâu sau khi nghe thấy 115 nói, rất nghiêm túc cho mình một cái đánh giá, nhận lời khen của 115. "..." 115 trực tiếp im lặng giả chết tại chỗ, nó nói câu kia rõ ràng không phải là khích lệ! "Thanh Mâu thật lợi hại." Cố Thanh Yến ngồi bên cạnh Cố Thanh Mâu, lập tức nhìn về phía cô, nhìn lượt theo dõi weibo của Cố Thanh Mâu tăng lên rất nhiều, bàn tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm, trên mặt vẫn duy trì lấy sự hâm mộ, phảng phất như rất vui vẻ vì Cố Thanh Mâu. "Thật xin lỗi, Thanh Mâu, người hâm mộ của chị có vẻ như quá bồng bột rồi. Em đừng chấp nhất, cứ bỏ qua lời bọn họ đi." Cố Thanh Yến như biết trước việc người hâm mộ của mình sẽ đi nhục mạ Cố Thanh Mâu, trong mắt mang theo áy náy, xin lỗi Cố Thanh Mâu, dáng vẻ cực kỳ khôn khéo am hiểu lòng người. Cố Thanh Mâu rũ mắt, liếc nhìn Cố Thanh Yến, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi hơi cong lên, mỉm cười thản nhiên, vô cùng tùy ý mở miệng. "À, cái này hả, chị Thanh Yến không cần để trong lòng, những người này chỉ là một đám chó điên dựa vào mặt chủ đi sủa loạn mà thôi, làm người sao có thể cùng chó điên so đo? Đây chẳng phải là hạ thấp mình sao." Cố Thanh Yến nghe Cố Thanh Mâu nói, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ. Sau khi nói mấy lời này Cố Thanh Mâu liền quay đầu yên lặng nghịch điện thoại. Cố Thanh Yến cầm điện thoại di động của mình, nhìn giao diện weibo, dùng acc phụ bình luận trong weibo của Cố Thanh Mâu. Cố Thanh Mâu rõ ràng đang mắng nàng là con chó, một con chó cái sủa loạn. Cố Thanh Yến xiết chặt điện thoại trong tay, tất cả ngón tay đều đang run rẩy, cục tức muốn nổi lên, hết lần này tới lần khác lại không có cách nào hạ xuống, cô không giống Cố Thanh Mâu, tùy hứng kiêu căng, nói không suy nghĩ. "Được rồi, xuống xe đi, về đến nhà rồi." Cố Ẩn mở miệng, lái xe vào trong gara. |