Editor: Đàm Đàm + Beta: Vi Truyện chỉ được đăng duy nhất tại app Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Nghe được câu hỏi này của Cố Thanh Mâu, Hướng Ngọc Tuyết hiển nhiên rất bất ngờ, không hiểu vì sao cô lại hỏi một câu hỏi như vậy. Thời gian bối rối ngắn ngủi qua đi, Hướng Ngọc Tuyết cuối cùng cũng đã phản ứng lại, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo, cảm thấy mình vô cùng lợi hại khi có thể một thân một mình trốn thoát khỏi đám người đó.

“Sau khi đám người kia bắt cóc tôi, tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội thích hợp. Đợi đến khi người trông coi có sơ hở, thừa dịp hắn không để ý, tôi tự mình trốn ra ngoài. Có vấn đề gì sao?” Thái độ của Hướng Ngọc Tuyết nhìn cũng không tệ, bình thản trả lời câu hỏi của Cố Thanh Mâu. Nụ cười mà Hướng Ngọc Diệp treo lên rất giống với Diệp Dật Tuấn - nụ cười ôn hoà, khoan dung của tiền bối khi đối với hậu bối.

“Em vẫn còn trẻ, hãy lắng nghe chúng tôi.” Hướng Ngọc Tuyết nói với Cố Thanh Mâu. Thời điểm Cố Thanh Mâu tham gia chương trình, cô đích xác là thí sinh nhỏ tuổi nhất, vẫn còn đang đi học. Có thời gian tham gia chương trình cũng là vì trùng với lịch nghỉ của nhà trường. Để mà nói thì Cố Thanh Yến so ra còn lớn hơn Cố Thanh Mâu vài tuổi.

Giờ đây, so sánh giữa Cố Thanh Mâu và Hướng Ngọc Tuyết, Cố Thanh Mâu thực sự còn quá trẻ.

“Nếu Ngọc Tuyết tiền bối đã nói thế, vậy tôi có một điều muốn thỉnh giáo chị.” Cố Thanh Mâu lắng nghe những lời Hướng Ngọc Tuyết nói nhưng vẫn không bị lay chuyển. Giữa chừng thì dừng lại một chút, Cố Thanh Mâu liếc qua hướng mà Hướng Ngọc Tuyết đến, nhếch khoé môi, ánh mắt quay về nhìn Hướng Ngọc Tuyết, lúc này mới tiếp tục nói chuyện.

“Chúng tôi đều bị chúng bắt lại, mọi người đều cố gắng trốn thoát. Vậy tại sao… khi họ bắt được chị, chị lại thoát được một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa còn rất thuận lợi tìm được chúng tôi? Tiền bối Ngọc Tuyết lớn tuổi hơn, chắc hẳn phải chú ý tới điểm này chứ?” Cố Thanh Mâu vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, không ai nói một lời, Cố Thanh Yếm lúc trước muốn nói chuyện với Cố Thanh Mâu cũng im lặng.

Mọi người đều là người hiểu chuyện, chỉ qua vài ba câu của Cố Thanh Mâu, tất cả đều đã hiểu ra. Như vậy, hoá ra… đây là một cái bẫy. Đám người kia cố tình thả Hướng Ngọc Tuyết, lần theo dấu vết của cô ta để tìm ra bọn họ.

“Cô đừng có ở đây nói hưu nói vượn!” – Lý Thiến Nhi vẫn là dáng vẻ không có não đó, cười nhạo đến gần Cố Thanh Mâu, trong mắt mang theo chán ghét rõ ràng.

“Tiền bối Ngọc Tuyết đã thoát được khỏi đám người đó, cô suy diễn linh tinh cái gì? Cô suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Nếu đám người kia muốn tới đây thì đã sớm đến rồi. Cần gì phải đợi đến bây giờ? Cố Thanh Mâu, tôi thật không hiểu, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Lý Thiến Nhi càng nói càng to. Đối với Cố Thanh Mâu, tâm tình của Lý Thiến Nhi rất phức tạp. Cô chán ghét ngoại hình nổi bật của Cố Thanh Mâu, cũng chán bộ dạng bắt nạt người khác của cô.

“Đừng…” Lý Thiến Nhi còn muốn nói nữa, nhưng chữ còn chưa ra khỏi miệng đã bị một cái tát giáng xuống, triệt để ngăn chặn lời cô ta định nói.

Cố Thanh Mâu rút tay lại, véo cằm của Lý Thiến Nhi, dùng sức, không chút thương hoa tiếc ngọc, đôi mắt híp lại, trong con ngươi hiện lên màu sắc trang nhã, mở miệng hỏi Lý Thiến Nhi.

“Có đau không?”

Lý Thiến Nhi không dám tin nhìn Cố Thanh Mâu.

Hôm nay một chương thôi nha mọi người, tui mệt quá à:(

20 likes, 1060 phiếu, 5 cmts có 2 chương ngày mai nè:>